Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 102 - Sinh Tử Chiến

Cửu Khẩu Hắc Đao chớp động hôi quang, chúng nối tiếp nhau bắn về phía Đàm Phi theo những góc độ và phương vị khác nhau. Đàm di chuyển trên chiến địa cực nhanh, thân ảnh như bóng ma mờ ảo để tránh né, Nguyên Bảo Tiền vẫn bay theo hộ chủ. Phi đao của Lưu Hạo dù chỉ là đỉnh cấp pháp khí, nhưng dưới pháp lực điều động của một tên Đại Linh Sư nó sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Đàm không có chủ quan, cả tàn đao và ngọc ấn cũng tham gia phòng ngự. Vậy mà vạt áo của gã cũng đã bị phi đao cắt cho vài vết rách lớn.

Lưu Hạo sau khi phóng thích chín khẩu phi đao, hắn tiếp tục lẩm nhẩm chú ngữ, song thủ tán phát những lọn hắc khí, huyễn hóa ra song trảo đen đúa đầy móng vuốt, cứ thế xé gió chộp tới thân ảnh Đàm với tốc độ nhanh không tưởng. Đám Lạc Điểu do Nguyên Bảo Tiền huyễn hóa ra cũng bị hắc trảo đập cho tan biến.

Công kích liên miên từ Lưu Hạo khiến Đàm xoay sở khá chật vật, chiêu số của hắn vừa nhanh vừa hung hiểm, sơ sểnh một chút sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Vừa lách qua khỏi hai đường đao chém tới, Đàm chớp thời cơ phản kích. Thụ Thiên Ấn từ trên không giáng xuống đầu Lưu Hạo, hư ảnh ngũ long vần vũ uốn lượn trong những tia lôi điện vằn vện dường như muốn nuốt chửng lấy thân ảnh tên ‘hèn mọn’.

Lưu Hạo nhếch môi cười khinh thường:

- Còn thủ đoạn thì giở hết ra đi, ta biết ngươi còn ẩn tàng thực lực mà.

Cùng với lời nói, song thủ họ Lưu khua khoắng vài đường ở trên đầu. Hư ảnh song trảo gần như ngưng thực chuyển hướng trực tiếp chộp lấy Thụ Thiên Ấn, cản lại thế công nặng ngàn cân.

Đàm Phi gia tăng pháp lực vào ngọc ấn, ấn Thụ Thiên bạo phát thanh quang, tiếng long ngâm vang lên không dứt, năm đầu thanh long cũng gần như ngưng thực tiếp tục đè nén hắc thủ.

- Có chút bản sự…

Lưu Hạo dứt lời cũng gia tăng pháp lực vào song thủ.

‘Rắc rắc…’

Hắc trảo vang lên những tiếng nổ giòn tan, hắc khí bộc phát dữ dội rồi cô đặc thành cốt trảo đầy gai xương nhọn hoắt. Cả hai chiếc cốt trảo nắm chặt lấy ngọc ấn, chúng tạo thành một chiếc lồng hãm ngọc ấn vào trong.

Đàm Phi cảm giác pháp lực truyền vào ngọc ấn như bị rút cạn, thuật pháp của tên hèn mọn kia quả thực tà dị vô cùng, thật không thể xem thường. Tay gã điểm chỉ vào hư không, nguyên từ chi lực chung quanh hội tụ cả về đầu ngón tay gã, lập lòe phát sáng, Nguyên Từ Hóa Lôi Thuật được gã kích phát.

‘Ầm… Ầm, Đoàng…’

Liên tiếp những tia lôi diện trắng ngần thô to từ thiên không bổ xuống cốt trảo và thân thể Lưu Hạo, lôi điện nháy sáng liên hồi đánh tan đi hư ảnh cốt thủ, Thụ Thiên Ấn được giải phóng nhưng linh tính đã giảm đi vài thành, tiếp tục quần chiến cùng cốt thủ tàn phế do dính lôi điện.

Ngọc ấn dù giảm bớt linh tính nhưng vẫn có thể sử dụng, gã tạm yên tâm để nó quần ẩu khắc chế cốt thủ. Thân ảnh Đàm mờ dần đi rồi xuất hiện rất gần vị trí hèn mọn nhân, Toái Giáp Công được triệt để mở ra, các điểm huyền văn trên cơ thể bắt đầu sáng nhấp nháy, quyền thủ biến thành trong suốt đánh tới Lưu Hạo. Vậy mà gã lại chọn giải pháp cận chiến.

Lưu Hạo nhếch môi cười giảo hoạt:

- Thích cận chiến? Thằng này phi ngu tắc ngu!

Cùng với đó, Lưu Hạo gầm lên một tiếng. Toàn thân hắn tỏa ra trùng trùng hắc khí, cơ bắp cũng chen chúc mà trương phình lên, những chiếc thích cốt (1) trắng hếu đâm ra từ các khớp xương nhìn hung dữ dọa người.

Do phải áp chế cảnh giới, trong người Lưu Hạo đã cảm thấy rất khó chịu, pháp lực đại giảm, thần niệm cũng giảm, đánh chết một cái Thượng Linh Sư vẫn là chuyện dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng tiểu tử mặt sẹo kia lại ở một đẳng cấp khác, pháp lực hùng hậu, thần niệm mạnh mẽ, lại chiêu trò đa dạng, khiến hắn rất khó giải quyết trong một sớm một chiều. Ấy vậy mặt sẹo lại chọn giải pháp đánh cận thân, đúng sở trường của hắn. Mặc kệ cho tiểu tử này có hậu thủ gì đi chăng nữa, Lưu Hạo cam đoan một điều là tiểu tử khó nhằn đã lựa chọn sai chiến thuật, cơ hội để hắn băm vằm đối thủ là đây chứ đâu.

Để mặc cho cốt thủ giằng co cùng ngọc ấn, Cửu Khẩu Hắc Đao quần chiến với đồng xu màu xích hồng, toàn thân Lưu Hạo bắn vọt về phía mặt sẹo với khí thế vô cùng hung mãnh.

Khi quyền đầu của hai đối thủ sắp va chạm, Lưu Hạo nhếch môi cười lạnh, hắn còn nhìn rõ ánh mắt đầy quyết tâm của gã trai trẻ. Hắc quyền chợt biến lớn hóa thành trảo, ý định chộp lấy thân thể mặt sẹo mà bóp nát.

Bất chợt tiếng xương xẩu gãy vỡ vang lên, toàn thân Đàm Phi bùng phát hỏa quang, tiếng long ngâm hoang dại điên cuồng, quyền thủ trong suốt cũng biến thành lân trảo đỏ thắm vồ lấy hắc trảo đầy gai xương của Lưu Hạo.

‘Ầm… Rầm rầm…’

Những tiếng nổ mạnh vang lên không ngớt, cát bay đá chạy, cây cối ngã rạp quanh chiến địa. Thân thể Tùng Vân lăn lông lốc dưới đất tiếp tục ộc máu tươi.

Hai khối lực lượng khủng bố một đen một đỏ giao thoa với nhau chiếu sáng một vùng đại địa.

Lưu Hạo đã tiên lượng từ trước, hắn biết hậu thủ của tiểu tử kia chính là thứ yêu pháp biến ra dạng bán yêu Thần Thú Hỏa Kỳ Lân, chính vì lẽ đó mà gã tiểu tử thối này mới có một niềm tin dám giao thủ trực diện với hắn. Nhưng như thế là chưa đủ để hắn phải quan ngại, tiểu tử quá ngông cuồng, cận chiến với hắn chỉ có con đường chết.

Họ Lưu gầm lên:

- Yêu thuật mạnh lắm, nhưng vẫn phải chết. Xem Thiên Quỷ Phệ Hồn Đại Pháp đây.

Không khí chung quanh trường đấu bỗng trở lên lạnh lẽo âm u, tiếng quỷ khóc vang lên từng hồi. Thân thể Lưu Hạo tiếp tục trồi ra thêm nhiều chiếc gai xương nữa, trên đầu cũng mọc ra cặp sừng cong cong như ngà voi, khuôn mặt hắn vặn vẹo dần chuyển thành khô lâu chỉ có xương trắng và những bó gân cơ thập phần quỷ dị.

Đàm khẽ kinh hô:

- Ma thuật? Vậy ra ngươi là một tên ma tu?

Đàm Phi vẫn trong tình trạng Yêu Hóa cấp một, biểu hiện ra chỉ là hai cánh tay kỳ lân, chưa có triệt để biến thân. Đây là thời khắc mấu chốt, đối thủ có vẻ đã dốc toàn lực, gã cũng không ngại ngần mà dành cho họ Lưu một bất ngờ.

Tiếng long ngâm lại vang lên, hai cánh tay căng phồng, trên trán trồi ra cặp sừng lân cong cong đầy thần uy, long tu bễ nghễ cũng dài ra rồi, Đàm triệt để tiến vào trạng thái yêu hóa nhị cấp.

Hỏa quang trên chiến địa càng thêm rực rỡ, uy áp tỏa ra giữa hai đối thủ đã ngang cấp độ Đại Linh Sư. Quyền, trảo, hỏa lãng, hắc khí va chạm liên miên tạo ra rất nhiều tiếng nổ rung chuyển quanh chiến địa.

Lúc này, trong quầng hỏa quang xen lẫn hắc khí là thân ảnh Bán Yêu Hỏa Kỳ Lân cùng Cự Nhân mặt quỷ đầu sừng cùng trực tiếp đối chiêu, tốc độ cực nhanh, lực lượng cả hai khá tương đồng, chưa phân rõ thắng thua.

Lân trảo và cốt thủ vừa va chạm nhau gây lên tiếng nổ lớn, hai đối thủ đều bị dư chấn bức cho lùi lại mấy bước. Bỗng đôi hốc mắt khô lâu lập lòe nháy sáng, hai đường quang tuyến trắng ngần chiếu thẳng vào mắt Đàm Phi, là tà thuật?

Đôi mắt Đàm cũng chớp động tinh quang, gã vận dụng Nguyệt Mục Phá Huyễn đến cực điểm đối nhãn cùng Lưu Hạo.

Những vòng linh văn trong con ngươi sâu thẳm quay tít, chuyển sang màu bích lục. Trong một sát na, Lưu Hạo bỗng hét thảm, hai bàn tay xương xẩu vội đưa lên ôm lấy hai hốc mắt.

Đàm Phi chớp thời cơ lao đến, song trảo ma sát với không khí sinh ra điểm điểm hỏa quang mỹ lệ, đâu đó còn thoang thoảng mùi khét khét của hỏa diễm.

Khi mà lân trảo đã kề cận đầu lâu và đan điền cự nhân, bất chợt hộp sọ của Lưu Hạo nứt toác, từ trên trán trồi ra một con mắt lớn, những đường gân máu li ti chuyển động theo nhãn cầu đảo qua đảo lại đến rợn người. Từ con mắt thứ ba kinh tởm bắn ra một tia sáng đỏ hồng đập thẳng mặt Đàm Phi.

Đàm vẫn chiến đấu với tinh thần cảnh giác cao độ, gã kịp thời lắc đầu qua một bên né được sát chiêu của đối phương, tuy nhiên một sợi long tu đã bị tia hồng tuyến cắt mất một nửa.

Nhân sơ hở, hai cánh tay đầy xương xẩu vung quyền kích thẳng vào bụng Đàm một khích trời giáng.

‘Ầm…’

Thân thể Đàm Phi đang trong tình trạng Yêu Hóa, lại được gia trì bởi toái giáp công cứng rắn vô bỉ.

Đàm trúng trọng quyền, tuy không bị thủng một lỗ trên người nhưng khí huyết nhộn nhạo, kinh mạch tán loạn, cả người gã như diều đứt dây bay ra phía sau, miệng phun máu tươi.

Thế nhưng trên môi gã lại điểm nụ cười tà dị.

Lưu Hạo đã bị phế đi đôi mắt, nhưng đâu có sao, hắn vẫn còn con mắt thứ ba với tầm quan sát rộng hơn cả song mục vốn có. Hắn không còn muốn nói nhiều nữa, gầm lên một tiếng lao theo ‘bao cát’ mặt sẹo gần như sắp mất đi chiến lực.

Bất chợt một đám dây leo từ dưới lòng đất uốn éo trồi lên quấn lấy chân cự nhân mặt quỷ, những chiếc gai sắc bén đâm chi chít vào bắp chân hắn, cản lại đà lao của họ Lưu.

Lưu Hạo thầm than không tốt, mải mê dồn ép đối phương, sử dụng nhiếp hồn thuật nhưng bị thuật pháp của đối phương cắn trả. Hắn buộc phải đốt cháy gần nửa lực lượng bản nguyên để mở ra con mắt thứ ba. Những tưởng sát chiêu áp đáy hòm sẽ định đoạt tất cả, ai ngờ mải mê ứng phó với tiểu tử khó nhằn kia mà quên bẵng bẫy rập của của gã giăng ra.

Họ Lưu buộc lòng đình chỉ công kích, bàn tay xương xẩu điểm chỉ xuống mặt đất, đầu ngón tay bắn ra một đoàn hỏa diễm bao trùm lấy những sợi dây leo thô to, ý định của hắn là dùng hỏa công mà triệt đi đám dây leo đang đùn lên như rừng dưới chân.

Đám dây leo không những bị cháy rụi mà còn phát triển mạnh hơn, quấn chặt cả hai chân Lưu Hạo không để cho hắn nhúc nhích.

Đàm Phi vẫn đang đà rơi do lực công kích rất mạnh từ quyền thủ, nụ cười tà dị trên miệng hắn đã tắt, thay vào đó là ánh mắt kiên nghị, thậm chí là tàn độc. Cơ thể gã vang lên những tiếng ‘lách cách’ giòn tan, hắc thiết chiến giáp phủ kín thân thể trong một cái nháy mắt. Thân ảnh gã vụt biến mất, chỉ thấy một vệt sáng còn nhanh hơn cả tốc độ phi hành bắn thẳng về phía Lưu Hạo, nó mang theo cỗ sát ý trùng thiên, đến Lưu Hạo còn cảm thấy nghẹt thở.

Lục trong ký ức, Lưu Hạo chợt đốn ngộ, hóa ra thằng ranh kia lại là một cái ‘Ma Giáo’ Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ. Không tung đòn sát thủ, phen này hắn khó mà toàn mạng.

Lưu Hạo vội cắn vào đầu lưỡi, máu tươi phun ra nhầy nhụa quanh mồm. Hắn gầm lên, thân thể lại tiếp tục cuồng trướng, phía sau bả vai mọc thêm ra bốn cái cánh tay đầy cơ bắp và gai xương móng vuốt.

Đám dây leo chợt co rút rồi chui tọt vào lòng đất, để cho Lưu Hạo được tự do di chuyển.

Họ Lưu dậm đà xuống đất, cả thân thể kềnh càng to lớn bắn vọt về phía mặt sẹo, sáu cánh tay kết trảo thủ tựa như muốn nghiền nát gã trai trẻ trong bộ chiến giáp đen thui. Từ chiếc miệng trơ xương quai hàm và một chút da gân phát ra tiếng nói méo mó biến dạng:

- Chết đi tiểu tử.

- Hết Chương 102 -

(1) Thích cốt: Gai xương (Để phù hợp với mạch truyện và tránh từ lặp, tác xin mạn phép sử dụng cả danh từ Hán Việt và Thuần Việt trong một số đoạn văn. Nếu có gì chưa phù hợp, mong quý độc giả đưa ra góp ý để tác phẩm ngày càng hoàn thiện hơn. Cảm ơn!)

Bình Luận (0)
Comment