Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 117 - Gạc Ma Hải Chiến

Thủ lĩnh quân tiên phong bên Hải Tộc không vì công kích âm ba mạnh mẽ từ phía nhân tộc mà hoảng sợ. Đám tôm tép hải thú cấp một, cấp hai bên trong Vô Biên Hải nhiều vô kể, chết đi vài trăm con hay vài ngàn con cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến quân số. Mới trận đầu ra quân mà để sĩ khí sụt giảm mới là điều đáng quan ngại, cũng phải cho lũ nhân tộc kia thấy được sức mạnh và tiềm lực của Hải Tộc. Hắn chỉ cười gằn rồi bay trở về tòa thành trung tâm.

Bá Thành như thể đọc được ý đồ của đại quân tiên phong Hải Tộc, hắn bình thản phát lệnh:

- Tất cả Đại Linh Sư lập tức sẵn sàng làm theo kế hoạch ban đầu, khởi động đại pháp trận, diệt sát toàn bộ đám hải yêu điều khiển hải thú đê giai. Thượng Linh Sư kết đội tru sát hải yêu cùng cấp, giết được càng nhiều càng tốt, mỗi một khỏa yêu đan đều được quy thành điểm cống hiến cho liên minh, dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Họ Đỗ tiếp tục quay ra đám Thiên Sư trên thuyền:

- Trận này mới là trận mở màn, phải cho hải tộc thấy được ý chí chiến đấu của nhân tộc ta mạnh mẽ như thế nào. Tiện đây cũng triệt bớt đi vài tên tiên phong của đối phương, không nên để chúng hội quân với lực lượng chủ lực phía sau.

Đám Thiên Sư đều gật đầu đồng tình. Đại Linh Sư trên các linh chu chiến đấu bắt đầu nhao nhao bay xuống Tam Đảo Tiền Tiêu. Các họng pháo khí cụ lầm lũi nhô ra hai bên mạn chiến thuyền, lớp phong ấn đã được khai mở, tất cả đã sẵn sàng cho cuộc chiến vệ đạo của nhân tộc.

Tiếng tù và rúc lên liên miên bên trận doanh hải tộc, rất nhiều hải yêu cấp hai nửa người nửa cá hoặc nhân hà, nhân giải, chương ngư… bắt đầu giơ lên những cây quyền trượng lấp lánh tinh quang. Hải thú cấp một, cấp hai lúc nhúc dưới mặt biển như bị một thứ quyền năng áp chế tâm thức, đôi mắt chúng đỏ ngầu lên rồi lao như điên về phía trận địa của nhân tộc. Quân số hải yêu đông đến vài chục vạn, phô thiên cái địa ập tới với thế dời non lấp bể, hoành tráng vô cùng. Hải yêu cao cấp hoặc có linh trí lại không vội tham gia chiến đoàn, chúng chỉ đứng đó điều khiển đám hải thú pháo hôi chưa có linh trí tiến lên như vũ bão mà thôi.

Nhân tộc đang ở thế phòng ngự, tu sĩ cũng chưa có làm ra động tĩnh gì, những chiến thuyền lầm lì tiến lên, các họng pháo bắt đầu khạc ra lôi châu, hỏa diễm, lôi điện… liên tục đánh lên đầu biển hải thú đang lao đến Tam Đảo. Máu, bọt biển, tiếng rú thảm, tiếng gầm rống, tiếng nổ rền vang, mùi máu tanh, mùi thịt cháy, mặt biển rung chuyển… tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một tràng thảm liệt, chiến tranh quả thật thảm khốc. Không riêng gì phe nhân tộc, đến cả hải tộc cũng phải run lên cảm thán.

Lũ hải thú ngu muội thì không nghĩ vậy, chúng chỉ biết có mệnh lệnh, chỉ biết có tiến lên và giết chóc cắn nuốt, mùi máu tanh lại càng kích thích bản năng hung dữ, khiến chúng lại càng mạnh mẽ mà lao nhanh về phía đám nhân tộc kia.

Đỗ Bá Thành thấy khoảng cách đã đủ, hắn giơ tay phát lệnh:

- Mở ra pháp trận.

Những tu sĩ trông coi trụ lớn mắt trận bắt đầu khảm những khối Tinh Thạch vào khe tiếp nhận năng lượng, kích phát đại trận phòng ngự.

Đỉnh chóp những ngọn hải đăng trên các đảo bắt đầu sáng lên, chúng chiếu những tia sáng trắng liên kết với nhau tạo thành một quang võng bao khỏa lấy Kỳ Vân đảo, Phong Ba đảo và Đại Sa đảo. Những tia lôi điện thô to ngoằn ngoèo liên tiếp bắn về đoàn hải yêu đang ùa lên hết lớp này đến lớp kia. Linh chu chiến đấu bay giãn ra tạo thành thế vòng cung tiếp tục khai hỏa liên miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt.

Hải yêu lúc nhúc dưới mặt biển lại càng hung dữ áp sát, mục tiêu của chúng đương nhiên là tiếp cận đảo, phá đi những ngọn hải đăng kia.

Tên thống lĩnh hải tộc thấy hệ thống phòng ngự bên nhân tộc phát huy hỏa lực quá mạnh, lại vô cùng hiệu quả. Muốn thắng trận này, chỉ còn cách hủy đi những chiến thuyền. Ngay lập tức, hắn ra chỉ thị cho đám hải yêu có linh trí trên bảy tòa thành Ô Quy Bối.

- Lên tất cho ta… phá hủy linh chu nhân tộc.

Đại quân hải tộc kẻ nào cũng hung hãn máu chiến, chỉ chờ có vậy, chúng bắt đầu nhao nhao phi hành về chiến địa đầy thảm liệt như ong vỡ tổ.

Đỗ Bá Thành giơ tay hiệu lệnh:

- Lên thôi các đạo hữu, mục tiêu bảo vệ linh chu và pháp trận!

Tu sĩ nhân tộc từ các linh chu và tiểu đảo đồng loạt xuất trận, Đại Linh Sư đón đánh hải yêu cấp ba, Thượng Linh Sư quấn lấy hải tộc cấp hai, Tiểu Linh Sư cũng tìm đối thủ vừa miếng. Đại chiến trường xuất hiện thêm những màn đấu pháp đầy màu sắc.

Đàm Phi, Lý Khánh Tiên và Lâm Tiểu Ngọc cùng tung pháp khí lao vào cuộc chiến, cự ly giữa họ được duy trì ở một khoảng cách rất hợp lý, có thể tùy cơ mà tiếp ứng cho nhau. Lại là người đẹp Đinh Ngọc Diệp không biết chui ra từ chỗ nào cũng tham gia chiến đoàn, sát cánh cùng Lý Khánh Tiên đồ sát một đầu Hải Diêu Ngư hung hãn có chiếc đuôi phóng điện vào các tu sĩ nhân tộc. Khánh Tiên sử dụng bộ pháp Phong Mị đến độ lô hỏa thuần thanh, đây dường như chính là bộ pháp dành riêng cho hắn. Tu sĩ cùng cấp gần như không thể nhìn thấu thân ảnh tên họ Lý, Hải Diêu Ngư liên tiếp bị Tuyết Ảnh Đao cắt xẻ, Đinh Ngọc Diệp thả ra Giao Long Song Kiếm đâm xuyên đầu con thú, việc diệt sát yêu cấp hai đối với hai người này tựa như thuận lý thành chương vậy.

Lâm Tiểu Ngọc múa Tử Linh Họa Kích như rồng bay phượng múa, nàng đang giao chiến dữ dội cùng một tên hải tộc nửa người nửa cua. Quái này da dày giáp cứng, không có sử dụng pháp khí hay pháp bảo mà trực tiếp dùng song thủ là hai chiếc càng cua cứng như tinh thiết đối chiến cùng nhân tộc.

Đàm Phi không có thể hiện hết sức, gã sử dụng phong mị di chuyển liên tục, Kiềm Lam Kiếm và Thụ Thiên Ấn mới chế lại được gã mang ra sử dụng, vậy mà số hải thú bị gã chém giết cũng nhiều đến dọa người. Thụ Thiên Ấn tỏa hào quang ngũ sắc đánh xuống đầu một con Thanh Tu Long Hà khiến nó nát bét, mặc dù lớp chiến giáp của nó thuộc vào dạng cứng rắn nhất nhì trong hải tộc. Lại là Thụ Thiên Ấn còn có thêm khả năng đóng băng thần niệm, vậy nên khi yêu kia có muốn tránh né vũng không kịp rồi, chỉ biết đứng đó nhìn Ngọc Ấn đập xuống tiễn mình về với đất mẹ.

Vô Tà chẳng hiểu vì sao cùng tiến về gần chỗ này, Linh Kiếm của hắn biến lớn đâm xuyên xuống lòng biển sâu công kích một đầu Bạch Vi Hải Sa đang tiềm phục bên dưới trực lao lên cắn nuốt tu sĩ trên mặt biển.

Lực lượng Đại Linh Sư nhân tộc có vẻ nhỉnh hơn hải tộc, họ kết thành đội quấn lấy những đầu yêu cấp ba khổng lồ, tránh việc chúng tấn công thu sĩ thấp cấp. Những tên hải yêu nửa người nửa thú thì trực tiếp giao phong một đấu một với tu sĩ nhân tộc. Cả một phiến không gian mặt biển dậy sóng, bọt nước hòa lẫn máu tươi tung lên khiến quang cảnh vạn phần hỗn loạn.

Bỗng từ xa xa theo hướng đông bắc xuất hiện thêm hơn chục điểm đen, tiếng trống trận vang lên không ngừng, hơn chục linh chu chiến đấu vẫn còn nguyên cờ hiệu của Thiên Kiếm Môn chạy đến tăng viện cho chiến trường, cả một vùng chiến địa vài chục dặm ầm ĩ sáng lòa, thiên không biến sắc.

Đỗ đại trưởng lão nhìn lên bầu trời bình thản nói với đám tu sĩ đồng bối:

- Chư vị đạo hữu! đã đến lúc mấy lão già chúng ta động thủ. Giải quyết nhanh còn kịp. Ta đồ rằng đây chỉ là kế ‘giương đông kích tây’, đại quân trung tâm của Hải Tộc có lẽ giờ này đang áp sát mặt trận phía Đông rồi. Bằng mọi giá phải diệt sát mấy con yêu hóa hình kia, càng nhiều càng tốt.

Còn không để đám đồng đạo phản ứng, sau lưng Đỗ Bá Thành huyễn hóa ra đôi côn bằng dực màu xám phá không bắn vọt về trận doanh Hải Tộc. Đám Thiên Sư trên đại linh chu đều nhìn nhau không nói lên lời, tất cả cùng phá không bay theo Đỗ đại trưởng lão.

Hỗn chiến của các đại năng Tiểu Thiên Sư diễn ra bên trận doanh của hải tộc mới thực sự là kinh người. Chỉ thấy ánh sáng xanh đỏ nhá lên lóa mắt, những tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, sóng biển dâng cao đến vài cả chục trượng, dư chấn và khí lãng pháp lực bộc phát lan cả sang chiến địa bên này.

Có tiếng rống trầm đục thống khổ vang lên, một đầu Hỗn Hải Ô Quy cấp ba vẫn lạc mang theo cả thành trì trên lưng chìm xuống đáy đại dương, tiếp theo là một tòa thành nữa rồi lại có thêm Ô Quy khổng lồ vẫn lạc. Một số hải tộc điều khiển đám hải yêu bị tu sĩ nhân loại đánh chết, hải thú không có bị ước thúc về thần thức vội vã lặn xuống đáy biển bỏ trốn. Thảm cảnh mà chúng được mục kích thật quá kinh hoàng, dẫu linh trí chưa có mở ra nhưng bản năng sinh tồn vẫn là thứ bản năng nguyên thủy kể từ khi chúng được sinh ra.

Đại pháo trên linh chu vẫn nổ liên miên, chỉ khi nào dừng cung cấp tinh thạch thì chúng mới ngừng phát hỏa, một vài linh chu đã bị đánh hỏng rơi xuống mặt biển, tuy nhiên tất cả các ngọn hải đăng mắt trận vẫn được bảo vệ an toàn, chúng vẫn tiếp tục phóng ra rất nhiều lôi điên thiêu rụi đi hằng hà sa số hải yêu hỗn loạn trên biển. Số hải yêu bị đánh chết nằm phơi bụng ở tại mặt nước nhiều không đếm xuể, xen kẽ đó là xác chết không toàn vẹn của tu sĩ. Nước biển không còn là màu xanh nữa, nó đã chuyển sang màu hồng nhạt bốc mùi tanh lợm giọng. Đây quả đúng là địa ngục quả không sai.

Tiếng Tù và lại rúc lên như giục giã, đại quân tiên phong hải tộc bắt đầu rút lui, bảy đầu Hỗn Hải Ô Quy giờ chỉ còn hai, bảy tên Hải Yêu Hóa Hình thiếu mất ba, bốn tên còn lại co cụm bên trong thành trì cố gắng chèo chống một pháp trận phòng ngự cổ đại trước sự công phá mãnh liệt của gần chục vị Thiên Sư nhân tộc. Đỗ Bá Thành gầm lên:

- Nhân Tộc nghe lệnh! Trảm tận sát tuyệt…

Âm ba vang vọng râm ran trong không trung. Vậy là tất cả linh chu chiến đấu đồng loạt phá không bay theo tàn quân hải tộc, đạn pháo lôi điện bắn ra không ngớt xuống đám hải thú đang rút chạy, tu sĩ nhân tộc cũng lao lên truy sát, đuổi giết.

- Hết Chương 117 -

Bình Luận (0)
Comment