Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 14 - Liệt Không Đao

Đàm Phi tiến tới một quầy lớn trong sảnh đường Khuê Vân Các. Ngồi vắt vẻo sau quầy là một gã môn nhân trẻ tuổi trắng trẻo đang dũa móng tay, mọi cử chỉ của hắn đều ỏn ẻn đầy nữ tính. Tên này thấy Đàm tiến đến thì cười cười hất hàm:

- Tiểu sư đệ, từ Tàng Quân Phong qua đây phải không?

Đàm Phi rút tấm lệnh bài thân phận đưa cho gã miệng trả lời vâng dạ.

Bất nam bất nữ cầm lệnh bài kiểm tra một hồi xong đưa trả lại Đàm. Sau đó, lấy một tấm thẻ trắng ngà dí lên ấn đường của mình nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm mấy danh từ nào đó, có vẻ như đang kiểm tra lại danh sách đồ vật cấp phát cho tân đệ tử. Sau vài nhịp thở, hắn mở mắt rồi ra hiệu cho Đàm Phi ngồi đợi trên một dãy ghế trước quầy, bản thân đi vào phía trong mất dạng.

Đàm Phi trong lúc ngồi đợi thì mắt đảo khắp sảnh đường nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn đến tượng Lân Quy ở đằng xa kia, mới rồi nếu không có cái vỗ vai của Nguyễn Lương, chẳng biết bao giờ gã mới thoát ra khỏi cảnh mê man trước pho tượng quái đản này. Đến giờ tim gã vẫn còn thổn thức, tâm trạng hết sức bất an thấp thỏm.

Bất nam bất nữ từ trong đi ra, hai tay bưng một khay gỗ lớn đặt lên mặt quầy, vẫy tay ẻo lả kêu Đàm Phi qua nhận đồ:

- Tiểu sư đệ qua kiểm đồ giùm ta nha…! - Câu cuối gã còn cố tình kéo dài, âm tiết cao vút lên khiến Đàm lạnh hết sống lưng.

Trên khay gỗ xếp ngay ngắn hai bộ đồng phục mới toanh, một túi vải to tỏa ra mùi thơm dịu của lương khô, mười viên Tinh Thạch xám xịt, một cuộn giấy da tựa như tấm bản đồ và một tấm thẻ trắng ngà có hình dạng mỏng dẹt như lá tre.

Đàm Phi kiểm đếm xong thì thu cả vào giới chỉ, miệng nói cảm ơn rất có lễ độ.

Bất nam bất nữ lại lôi ra một tấm địa đồ lớn, trải lên mặt quầy rồi chỉ vào đó:

- Đây là bản đồ thể hiện địa giới của Ma Thiên Lãnh, những khu đánh dấu màu đỏ là cấm địa hoặc động phủ riêng của các vị sư thúc, sư tổ, những chỗ còn lại sư đệ cứ tùy ý. Ta nói trước, nếu có thân thế thì chọn địa điểm rồi nhờ vả mấy vị Thượng Linh Sư đến kiến tạo động phủ giúp, còn ‘Chân Đất’ thân cô thế cô thì nên chọn một động phủ vô chủ mà dùng, đỡ tốn công kiến tạo.

Đàm Phi chợt giác ngộ, với tu vi của gã thì chưa đủ hỏa hầu để đào đất xẻ núi mà kiến tạo động phủ theo ý mình được. Vẫn phải hảo hảo đi kiếm một tòa đã qua sử dụng. Gã gật đầu như thể đã hiểu:

- Vậy sư huynh xem có chỗ nào hỏa địa mạch lớn lớn chút chỉ điểm dùm đệ!

Bất nam bất nữ nghe đến từ ‘sư huynh’ bất giác tỏ thái độ không vui, gã đưa tay xoa xoa trán ra vẻ khó khăn:

- Ài...! Cũng khó đấy, hình như những chỗ tốt đều có môn hạ chiếm cứ cả rồi... ai da!

Đàm Phi mắt trước mắt sau lật tay lấy ra một viên Tinh Thạch dúi nhanh vào tay gã.

Vẻ mặt bất nam bất nữ giãn ra, hắn cười ma mị:

- Gọi ta là Dương Tiểu Cương đi! Ầy dà... để ta kiểm tra lại xem có chỗ nào phù hợp không đã, thú thật công việc này khá vất vả.

- Vậy đệ cảm ơn Dương sư huynh trước!

Tên kia đi vào trong vẫn cố nói với lại:

- Đừng gọi ta là sư huynh, Tiểu Cương là được rồi... Tiểu tử phiền phức!

Đàm Phi rời Khuê Vân Các mà mồ hôi nhễ nhại, tương tác với tên bất nam bất nữ thật quá mệt mỏi. Để kiếm được động phủ tạm gọi là ưng ý, gã còn phải nôn thêm cho tên kia một viên Tinh Thạch nữa, chuyện này khiến gã đau lòng mãi không thôi. Theo như những gì gã biết thì đệ tử Tiểu Linh Sư như gã mỗi tháng chỉ được phụ cấp của tông môn bốn khối Tinh Thạch, Lương Khô chỉ cấp cho một cân duy nhất khi chính thức là môn hạ Tử Huyền. Tất cả mọi sinh hoạt sau này đều phải tự thân, không phân biệt ưu ái một ai.

Theo hướng dẫn của Tiểu Cương, Tân môn hạ còn được hưởng chế độ miễn phí một món Pháp Khí và một môn Công Pháp tu luyện. Tuy nhiên, gã phải tự chạy sang ‘Thiên Bảo Động’ và ‘Tàng Thư Viện’ để lĩnh hai món tài sản này. Nghĩ đến việc sẽ có vũ khí tùy thân mà lòng gã mừng khấp khởi.

Thiên Bảo Động nằm trên núi gần với Khuê Vân Các nên việc di chuyển rất dễ dàng.

Đàm Phi đang đứng trước một động khẩu lớn ở sườn núi, trên cửa động là hai chữ ‘Thiên Bảo’ được khắc sâu vào mặt đá núi, trải qua bao tuế nguyệt nên rêu phong đã mọc xanh rì.

Trước cửa động là hai gã môn nhân cảnh giới Thượng Linh Sư đang đứng khoanh tay hết sức nghiêm trang. Khủng bố hơn nữa là tại mỏm đá chìa ra trên vách núi còn chễm chệ một con Yêu Thú thân sư tử, đầu ưng, trên lưng mọc ra đôi cách rất lớn, đây là linh thú hộ sơn Ưng Sư cấp ba.

Linh Thú từ mỏm đá quét đôi mắt xanh lè về phía kẻ mới đến, ánh mắt ẩn chứa sự hung dữ đàn áp khiến Đàm Phi rét run, không dám nhìn nhìn thẳng vào nó. Gã thành thành thục thục tiến lại cửa động lên tiếng:

- Tân đệ tử Đàm Phi… đến lĩnh pháp khí!

Linh thú Ưng Sư nghiêng nghiêng cổ soi mói Đàm một lúc rồi giương một bên cánh lên, lấy mỏ rỉa lông không thèm để ý đến gã nữa, hành động này không khác gì là đại xá, Đàm thở phào nhẹ nhõm. Một gã cảnh vệ bước ra nhận tấm thẻ thân phận của Đàm, đưa ra trước mặt xem xét rồi gật đầu. Tên còn lại móc trong người ta một tấm thẻ bài chĩa vào khoảng không trong động lẩm nhẩm chú ngữ. Không gian nơi cửa động nhiễu loạn lăn tăn như gợn sóng, hắn hất hàm với Đàm Phi:

- Được rồi, sư đệ vào đi thôi.

Đàm Phi mừng rơn vội vàng lách mình qua hai người rồi chạy tọt vào trong.

Không gian trong động rất lớn, vòm động vẽ một đồ hình ngôi sao sáu cánh tỏa ánh sáng mờ mờ khiến toàn bộ sơn động trở nên mờ ảo. Hiện tại thị giác của Đàm Phi đã khác xa phàm nhân, lại được gia trì thêm Minh Nhãn Thuật, mọi thứ trong động gã đều nhìn rõ như ban ngày.

Khung cảnh nơi đây không khỏi làm Đàm Phi chết lặng, rất rất nhiều pháp khí đủ mọi thể loại, hình dáng như Đao, Thương, Kiếm, Kích, Côn, Phủ... vân vân, chúng đều huyền phù trôi nổi trong không gian sơn động, nhìn sơ qua cũng phải trên ngàn kiện. Giữa trung tâm sơn động là một lão giả đầu trọc, mặt đầy nếp nhăn, lão đang nhắm mắt đả tọa trên bệ đá. Đàm Phi cung kính hướng lão giả:

- Đệ tử Đàm Phi bái kiến sư bá!

Lão giả vẫn nhắm mắt đả tọa, bên tai Đàm văng vẳng tiếng nói yếu ớt như hết hơi:

- Được rồi! Không cần đa lễ, tùy tiện chọn một món đi.

Đàm Phi đi loanh quanh hai vòng tìm kiếm, cuối cùng gã dừng lại bên một chuôi Tàn Đao dài hai thước. Gã cầm thanh đao lên ngắm nghía một hồi, phần sống đao bị mẻ vài miếng khá lớn, thân đao cũng lít nhít vết rỗ tựa như vết cóc gặm. Tuy nhiên lưỡi đao vẫn được bảo tồn hoàn hảo, chuôi đao được khảm nạm hai chữ ‘Liệt Không’ bằng đá quý màu lục rất tinh tế. Toàn bộ thanh đao toát ra khí thế bạo ngược vô cùng. Đàm vung đao bổ qua chém lại thấy rất vừa tay, gã thu đao hướng về trung tâm sơn động:

- Sư bá! Đệ tử chọn món này.

Lão giả trên bệ đá mở bừng cặp mắt ẩn chứa tinh quang tỏ vẻ ngạc nhiên, lão lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình:

- Thủ hộ nơi đây cả trăm năm, không biết bao nhiêu tiểu tử đến rồi đi, đa phần toàn chọn những món pháp khí tinh mỹ. Tiểu tử này thật khác người.

Đàm Phi cảm thấy có chút lạ lạ, gã cung kính:

- Đệ tử có thể ra ngoài... thưa sư bá!?

- Được! Ra ngoài đi.

Lão giả sau hồi thất thố lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Nội đường Tàng Thư Viện.

Đàm Phi đứng trước một quầy giao dịch khá lớn, đôi mắt gã đang đảo như rang lạc, đọc lướt qua danh mục những công pháp mà Tử Huyền Môn có thể cấp cho tân đệ tử, gã có vẻ khá trù trừ. Thủ thư ở đây là một Nữ Bàn Tử có hai má phúng phính như hai chiếc bánh bao, nàng này đang tỏ thái độ mất kiên nhẫn đối với gã. Cuối cùng, Đàm hô lên một câu:

- Diệu Hỏa Công.

Bàn thủ thư cất giọng ồm ồm trả lời:

- Được rồi… một món miễn phí. Những công pháp phổ thông khác rẻ nhất là 200 Tinh Thạch, đệ có cần thêm vài bộ nữa không?

Ả béo kia nghĩ gã là ai? Gã đâu có thế lực hay gia tộc nào chống lưng mà có nhiều Tinh Thạch đến vậy. Đàm cười cười chỉ coi đó là một lời bông đùa:

- Trước mắt thì không cần, sau này có đủ Tinh Thạch sẽ đến đây làm phiền sư tỷ. Đệ muốn biết sách tham khảo ở kia giá bao nhiêu?

Nói rồi Đàm Phi chỉ tay về phía xa xa, nơi đó là rất nhiều giá sách được xếp thành hàng lối dài tăm tắp. Đây đúng là một thư viện khổng lồ với số sách sưu tầm được tích lũy hàng ngàn năm.

Bàn thủ thư tỏ ra rất mất hứng:

- Miễn phí, thích đọc bao nhiêu cũng được. Tuy nhiên, đó toàn là độc bản nên không được mang ra ngoài. Nếu muốn thì đệ có thể sao lưu nội dung vào 'Bản Ghi' rồi đem về nghiên cứu, giá của mỗi Bản Ghi tông môn bán ra là hai Tinh Thạch, bao gồm cả công sao lưu… Đệ có mua không?

Đàm Phi lại hỏi:

- Một tấm Bản Ghi lưu được bao nhiêu?

- Tùy vào nội dung trong sách nhiều hay ít, thông thường lưu được hơn chục quyển. - Nàng béo bắt đầu gắt gỏng.

Gã gật đầu rồi ra vẻ muốn ly khai:

- Giờ đệ có chuyện gấp, để hôm khác đến làm phiền sư tỷ vậy.

Bàn thủ thư tỏ ra thất vọng, nàng lấy trong ngăn kéo ra một tấm Bản Ghi đưa cho gã không thèm nói lời nào. Đàm đưa Bản Ghi lên mi tâm kiểm tra sơ bộ nội dung Diệu Hỏa Công rồi ôm quyền chào xã giao, vội vã ly khai Tàng Thư Viện.

Nàng béo nhìn theo bóng dáng Đàm mất hút nơi cửa chính. nàng ta xí một câu:

- Đồ chân đất, chắc ở bên kia bị gã 'Dương Vô Cương' vét hết Tinh Thạch rồi... cứ tưởng có cá lớn, thật là xui xẻo quá đi!

Lúc này, Đàm Phi ngồi trên Bạch Diệp Liên bay quanh một quả núi nhỏ vô danh. Sau khi xác định nơi mình đăng ký động phủ đúng là chỗ này, gã điều khiển thuyền cánh sen hạ xuống cửa động dưới chân núi. Ngọn vô danh tiểu phong gã chọn vẫn thuộc quần thể dãy Ma Thiên Lãnh, nhưng nằm tách ra ngoài khoảng hai dặm, dọc theo dãy núi chính phải có đến cả ngàn tòa giống như vậy. Hỏa mạch nơi đây rất mạnh, xa xa còn trông thấy lờ mờ một ngọn Hỏa Sơn đang ngủ say, nhìn đỉnh núi đen xì là biết nó đã ngừng phun trào từ lâu lắm rồi. Địa hình chung quanh tiểu sơn khá u nhã, thanh tịnh, có một hồ nước trong vắt cách tiểu sơn không xa, tùng bách mọc lít nhít quanh tiểu sơn và có một lối mòn dẫn từ cửa động ra hồ nước. Chủ nhân trước kia hẳn là một kẻ có lối sống thanh nhã cầu kỳ.

Qua thông tin của Tiểu Cương, chủ nhân trước đây là một gã bình thường, trong Thiên Tinh Đại Hội bỗng triển thần uy đoạt ngôi vị quán quân và được tông môn cất nhắc vào vị trí hạch tâm đệ tử. Thế nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, người này bỗng nhiên mất tích không để lại chút dấu vết nào, Nhiên Hồn Đăng cất giữ tại tông môn cũng tắt, đại biểu cho việc hắn đã tử nạn. Tòa động phủ bị bỏ hoang suốt ba chục năm, và giờ đây Đàm Phi là tân chủ nhân nơi này.

Tạm gạt cố sự qua một bên, gã lấy trong người chiếc chìa khóa hình lục giác mà Dương Tiểu Cương đưa cho để mở cửa động. Thạch môn nặng nề từ từ mở ra, bên trong sặc sụa mùi ẩm mốc. Đợi một lát để xú khí trong động phủ tiêu tán ra ngoài rồi gã mới từ từ bước vào.

Đàm Phi khá bất ngờ với quang cảnh trong động, hóa ra đây là một sơn động tự nhiên, dấu vết do con người cải tạo rất ít, trừ bề mặt sàn được cắt gọt phẳng phiu cho tiện việc đi lại. Trần đông, vách động đều được khảm vô số Nguyệt Quang Thạch nên ánh sáng luôn đầy đủ. Bên trong có một thông đạo rộng rãi dẫn đến một phòng nhỏ do con người cải tạo, đây hẳn là phòng ngủ. Sâu trong cùng là một vòm động khá rộng rãi, trên vách đá in hằn rất nhiều vết chém do kiếm khí tạo thành, đây chắc chắn là nơi luyện công.

Ngày hôm nay thật xui xẻo, đụng phải một đám dị nhân đã khiến gã muốn ói máu, đến khi chạy qua chỗ của Điền Khởi Nguyên lại không gặp được vì lão ra ngoài làm nhiệm vụ. Thứ khiến gã tâm đắc nhất cuối cùng là chuôi Tàn Đao mang tên ‘Liệt Không’.

Đàm Phi dọn dẹp qua động phủ, kiểm tra lại một lượt rồi đi về nơi sâu nhất chuẩn bị luyện công theo thói quen.

Ngồi trên một phiến đá lớn trong phòng luyện công, trước mặt là chuôi Tàn Đao bay lơ lửng, gã nhếch mép cười ý vị. Lúc nhìn thấy thanh đao trong ‘Thiên Bảo’, gã bỗng thấy cảm giác thân thuộc thôi thúc gã chọn thanh đao này, nhưng cảm giác đó rất mông lung, tạm thời gã chưa nghĩ ra thứ gì thật cụ thể.

Đàm Phi tâm ý động, chuôi đao bay trở lại tay gã, gã lẩm nhẩm:

- Thực hiện nghi thức nhận chủ thôi!

Gã vận công triết ra một giọt máu lớn nơi đầu ngón trỏ, nhỏ máu vào lưỡi đao.

Máu tươi bắt đầu loang ra, ngấm vào thân đao, vẽ lên thân đao những sợi gân máu đỏ thẫm...

Dị biến phát sinh...

- Hết Chương 14 -

Bình Luận (0)
Comment