Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 146 - Vân Mộng Đảo

Thanh Giao Vương là người phá đi bầu yên tĩnh trong ngọc điện:

- Được… ta thích những người sảng khoái như thế này! Tiểu hữu có thể lựa chọn động phủ mà nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Kể từ ngày hôm hay, Đam Săn đạo hữu sẽ là thượng khách của Thanh Giao Tộc, được Thanh Giao bảo hộ quyền lợi như một cá thể trong tộc loại. Có yêu cầu gì, cứ trực tiếp đề đạt…

Những lời nói này, một lần nữa khẳng định ý đồ của long vương, Đàm Phi mặc dù là thượng khách, nhưng đâu khác gì tù giam lỏng. Nói một cách văn vẻ, có thể coi gã chính là một tên khách khanh của tộc Thanh Giao rồi.

Đàm tằng hắng một tiếng cố vớt vát, và cũng để cho long vương và đám hải tộc hiểu rõ quan điểm cá nhân của gã:

- Như tiền bối ngài đã biết, chuyến này tiểu bối xuống núi lịch luyện, vô tình lạc đến hải vực này, âu cũng là phúc duyên kỳ ngộ cùng Giao Tộc. Đợi qua một quãng thời gian nữa, tiểu bối mạn phép long vương ngài cho rời đi ngao du sơn thủy.

Thanh Giao Long Vương xoa xoa tay cười hiền lành:

- Chuyện đó không khó, chỉ là Đam Săn tiểu hữu từ vùng khác đến, còn chưa quen thủy thổ nhân tình Hoàng Sa hải vực, chạy loạn lên lại khiến kinh động đến các tộc loại lân cận. Nghe bản vương! Cứ ở đây một đoạn thời gian mà tu luyện, sau này kết giao với nhiều tộc loại trong thủy vực, khí đó đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều…

Hữu thủ lão long nháng lên, một tấm địa đồ bằng da hải thú trơn láng huyền phù đến bên Đàm Phi. Gã bắt lấy rồi quan sát kỹ lưỡng một hồi, sau đó thở dài tỏ vẻ buồn bực:

- Tiểu bối mang hỏa căn chủ đạo, thủy tính vốn không quen lắm, an dưỡng ở dưới lòng hải để này chỉ sợ cảnh giới sẽ bị thụt lùi. Vậy mong tiền bối an bài cho một nơi đảo nhỏ trên mặt biển.

Lão long hiểu tâm ý của tên Lân Tộc kia, y không muốn bị quản thúc quá gắt gao dưới lòng hải để. Và yêu cầu đó hoàn toàn hợp lý đối với một tên tu tiên giả mang hỏa căn. Hơn nữa, người này có giá trị rất lớn đối với Thanh Giao Tộc, làm ăn qua lại với gã chỉ có lợi mà thôi. Cấp cho gã một hòn đảo nhỏ nằm trong trung tâm Thanh Giao thủy vực cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần giám sát chặt chẽ là mọi thứ đều ổn.

Long Vương liền quay sang Huyền Lão hỏi han, sau một hồi nghị luận, cuối cùng hai người cũng thống nhất được địa điểm cư trú tạm thời cho Đàm Phi.

Trong động phủ của Thanh Ảnh Quân.

Nhị hoàng tử ngồi nhâm nhi từng ngụm trà nhỏ, đôi mắt mang đầy vẻ ưu tư nhìn tên thuộc hạ yêu nhân chương ngư bên dưới.

- Vậy là hắn đã luyện thành Trường Sinh Đan? - Ảnh Quân hỏi với giọng mơ hồ.

- Vâng thưa nhị hiền vương! Hiện long vương đã an bài hắn sinh hoạt tại Vân Mộng Đảo, có vẻ như còn muốn lợi dụng hắn trong một thời gian dài nữa.

Nhị hoàng tử đặt chén linh trà xuống, ánh mắt nheo lại đầy vẻ trầm ngâm:

- Gã đã phá hỏng kế hoạch của ta bằng Trường Sinh Đan, tội này đáng phải chết. Nhưng hiện vẫn chưa điều tra rõ thân phận của gã, ta cũng có vài phần kiêng kỵ. Trước mắt, bằng mọi giá phải lôi kéo bằng được về phe ta, sau này xác minh được lai lịch, lúc đó xử lý cũng chưa muộn.

Chương ngư nhân cung kính cúi đầu đồng tình:

- Thuộc hạ trộm nghĩ, gã này mặc dù tội rất lớn, nhưng nếu thu phục được về dưới trướng hoàng tử, âu cũng là một trợ thủ đắc lực cho mục tiêu lâu dài của ngài...

- Hắc… hắn cũng là tên xảo quyệt, mà càng xảo quyệt thì lão phu lại càng kích thích… hắc hắc.

Vân Mộng Đảo.

Hòn đảo trơ trọi giữa đại dương mênh mông, những cụm mây trắng lập lờ giăng quanh sườn núi khiến khung cảnh trở nên mơ hồ như trong mộng ảo. Cả hòn đảo gần như bị bao bọc trong mây mù, chỉ duy nhất đỉnh núi là nhô ra khỏi tầng mây thấp.

Đàm Phi trầm mặc trên đỉnh núi, ánh mắt hoảng hốt nhìn về hướng tây nam xa xăm. Ở nơi đó, cách không biết bao nhiêu vạn dặm chính là Đại Lục Già Thiên, quê hương gã.

Vậy là đã năm mươi năm trôi qua, kể từ khi gã đi lạc vào Luân Hồi Viên. Chiến tranh nhân yêu cũng đã kết thúc cách đây nhiều năm. Thắng thua còn chưa phân định rõ, nhưng dường như hải tộc Vô Biên Hải đã đạt được một mục đích nào đó và lui binh. Nhân tộc cũng thu được một lượng tài nguyên khổng lồ từ hải yêu trong hải để, bù đắp cho những tài nguyên bị hao hụt trên đại lục. Chỉ có điều, nhân sĩ tử thương và bị hải tộc bắt đi làm nô lệ trong biển Vô Biên là không ít.

Tất cả những thông tin trên đều là qua lời kể của Thanh Tuyền. Đàm Phi chẳng mấy quan tâm đến kết cục được hay mất của nhân tộc trong cuộc chiến đó. Tử Huyền Môn chẳng còn ý nghĩa đối với gã, thất đại tông môn lại càng không, có chăng chỉ là chút hoài niệm thời thơ ấu, khi mới bước chân vào tu tiên giới. Và một đoạn ký ức đau buồn về vị đạo lữ Cẩm Tú Tú.

Mục tiêu của gã bây giờ là thoát khỏi nơi xa lạ này, quay trở lại đại lục thu hồi Chiên Đàn Tâm, giải thoát cho Quỷ Xương Cuồng Thuý Nương, cũng coi như cứu lấy mạng sống của chính gã. Còn một mục tiêu quan trọng không kém, là tìm cho được manh mối về ‘Thời Gian Thanh Lưu’, giải mã bí ẩn của quang điểm kỳ dị trong cơ thể.

Thanh Tuyền cạnh đó cất tiếng, phá vỡ bầu không khí tịnh mịch:

- Đảo này vô chủ đã lâu, nếu tiểu đệ không nhầm, chủ nhân cũ là một tên nhân tộc có thâm giao cùng tổ phụ. Lão đã tạ hoá cách đây bốn ngàn năm. Hiện động phủ cũ vẫn còn, nếu Đam Săn huynh không có điều cố kỵ nào thì cứ việc dùng tạm. Bằng không, huynh có thể tự kiến tạo động phủ mới.

Đàm Phi lắc đầu:

Không cần cầu kỳ đến vậy đâu, tại hạ mạn phép tiền nhân sử dụng lại cũng được!

Đoạn gã móc ra một lọ Hành Huỳnh Đan thơm phức đưa cho Thanh Tuyền:

- Khí tức của Thanh Tuyền huynh đang rất ổn định và vững trãi, hẳn đã dần tiến vào cảnh giới viên mãn. Tặng huynh số đan này làm quà ra mắt, chúc huynh mã đáo thành công, lần tới gặp mặt sẽ là một cái Nguyên Anh nhân vật!

Đan dược và thuật luyện ngoại đan được nhân tộc phát triển lên một tầm hơn hẳn yêu, hải nhị tộc. Dẫu cho tam thái tử Thanh Tuyền có thân gia khủng bố đến đâu, nhưng cơ hội được tiếp xúc với đan dược của nhân tộc lại quá hạn hẹp. Vì vậy, bình Hạnh Huỳnh Đan mà Đàm Phi đưa ra quả thực rất đáng trân quý đối với vị thái tử tộc Thanh Giao. Hắn không ngại ngùng mà nhận lấy món quà, miệng không ngừng nói lời cảm tạ.

Tiếp đó Thanh Tuyền dẫn Đàm Phi tản bộ thăm thú một vòng Vân Mộng Sơn cùng chuyện phiếm qua lại. Qua đó, Đàm đã nắm được khá nhiều thông tin về Hoàng Sa hải vực, điều này với gã là vô cùng quý báu, nó sẽ giúp gã có những tính toán và đối sách cho con đường trở về với nhân tộc sau này.

Hoàng Sa Hải Vực là một trong sáu đại hải vực thuộc Vô Biên Hải, diện tích lớn bao nhiêu thì không biết, nhưng khẳng định là hơn đại lục Già Thiên rất nhiều. Có năm bộ tộc lớn nhất xưng vương cùng vô vàn bộ tộc chư hầu rải rác quanh hải vực.

Năm đại tộc xưng vương bao gồm; Thiên Giải Tộc, Kim Thánh Tộc, Cửu Thánh Tộc, Long Hà Tộc và Thanh Giao Tộc. Cả năm tộc trên, trừ Thanh Giao rõ ràng có chung huyết thống cùng Long Tộc, bốn nhà còn lại cũng tự nhận mình họ hàng với rồng, mỗi tộc hùng cứ một phương, hàng vạn năm qua vẫn luôn minh tranh ám đấu, nhưng chưa nhà nào đủ mạnh để thống nhất Hoàng Sa hải vực.

Kim Thánh Tộc thì Đàm đã biết, thậm chí còn diệt sát hai tên kim đan. Thiên Giải và Long Hà đương nhiên là cua lớn cùng tôm hùm rồi. Cửu Thánh có vẻ rất thần bí, chẳng biết là giống loài nào.

Đàm Phi cùng Thanh Tuyền đứng trước cửa đá lớn động phủ, rêu phong phủ kín những phiến đá, mộc đằng giăng kín lối vào, đã lâu lắm rồi nơi đây không có sinh vật lai vãng.

Thanh Tuyền ôm quyền khách khí:

- Tiểu đệ chỉ đưa đến đây, trên mình còn một số việc cần xử lý… Vậy xin cáo biệt Đam Săn huynh!

Nói rồi lấy ra một túi trữ vật căng phồng đưa cho Đàm Phi:

- Đây là thành ý của phụ thân, huynh nhận lấy cho người vui lòng!

Đây đương nhiên là phần hậu lễ của long vương cho những gì Đàm Phi đã làm, cho cá nhân long vương và cho tộc Thanh Giao. Biết không thể từ chối, gã từ tốn nhận lấy chứ không cần phải đưa đẩy màu mè.

- Đa tạ thịnh tình của long vương và Thanh Tuyền huynh! Giờ tại hạ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tháng, sau này Thanh Giao tộc cần hỗ trợ gì? Tại hạ nguyện dốc hết sức phụng bồi.

Thanh Tuyền gật đầu giơ ngón cái lên, sau đó ngự không bay đi. Đàm nhìn theo đến khi bóng dáng tên tam thái tử mất dạng trên mặt biển. Gã chỉ cười nhẹ đầy ý vị, một cỗ khí tức của sinh vật cấp bốn ẩn hiện nhạt nhòa đâu đó. Nếu không phải là gã, sinh vật cấp ba khác không thể phát hiện ra. Tiếp đến là bốn luồng thần niệm của sinh vật cấp ba, chúng đảo qua đảo lại quanh Vân Mộng Sơn, hoàn toàn không cố kỵ che dấu. Như vậy cũng tốt, có người cảnh giới cho gã, gã chỉ việc kê cao gối mà ngủ, không cần lo nghĩ đến chuyện bầy Vện Kim Xà truy sát nữa.

Tay áo gã nháng lên, kình phong, hỏa lãng và thanh thủy tuôn ra liên miên gột rửa cửa động sạch như lau. Tiếng cửa đá nặng nề vang lên tanh tách, chứng tỏ cơ cấu hoạt động cực kỳ trơn tru hoàn hảo. Đàm gật gù lẩm bẩm ra chiều phấn khích:

- Có vẻ như chủ nhân cũ rất am hiểu về cơ quan, chẳng nhẽ lại là một tên cơ giới sư!?

Cửa động nằm lưng chừng núi, nơi tập trung nhiều sương mù nhất, vậy nên để tìm thấy lối vào là thập phần khó khăn đối với tu sĩ từ cấp hai trở xuống. Một lối cầu thang phủ đầy rêu ẩm mốc quanh co ăn sâu xuống dưới. Đàm Phi lại tiếp tục huơ tay; Phong, Thủy và Hỏa nguyên tố bùng lên theo từng bước chân vững chãi của gã, gã đi đến đâu là không khí ẩm mốc bụi bặm tan biến đến đó, những việc như thế này đối với một tên Đại Linh Sư quả là dễ như trở bàn tay.

Đi hết bậc thang đá, trước mắt Đàm mở ra một phiến không gian rộng rãi, đây là động đá tự nhiên, rất nhiều thạch nhũ trên trần động, nhỏ những giọt nước tí tách trong trẻo xuống những vũng nước trên nền hang. Đâu đó còn có những mạch nước nhỏ chảy róc rách rất vui tai.

Ngay cạnh nơi gã đứng có một bệ đá cao ngang hông, mặt bệ đá sần sùi hằn rõ một chưởng ấn vừa vặn với bàn tay nhân tộc. Đã có nghiên cứu khá sâu về cơ giới thuật, Đàm cười mỉm lắc đầu:

- Đúng là cơ giới sư không sai!

Nói rồi gã áp hữu thủ lên vết lõm của chưởng ấn, vận công xoay cổ tay một vòng. Tiếng lách cách cơ quan rền rĩ vang vọng khắp sơn động, ánh sáng bùng lên soi tỏ khắp hang cùng ngõ hẻm.

- Hết Chương 146 -

Bình Luận (0)
Comment