Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 147 - Vụ Lộ Càn Khôn

Không gian bên trong động phủ không tính là rộng lớn, nhưng cũng chẳng phải nhỏ. Đàm đi quanh một vòng khảo sát, có khá nhiều phòng ốc chức năng như tĩnh thất, thư phòng, luyện khí thất… vân vân, lại có thêm một dược viên nho nhỏ với đầy đủ ánh sáng le lói từ lỗ thông khí liên thông đỉnh núi. Chủ cũ khi còn tại thế khẳng định là người rất tinh tế cầu kỳ.

Đàm Phi ngồi trong tĩnh thất tính toán cho những bước đi tiếp theo, mục tiêu trước mắt là không để bị cuốn vào cuộc nội đấu tranh giành quyền lực, rồi dần dần tìm ra kẽ hở để rời đi khỏi đây. Công cuộc này thật gian nan, không biết ngày tháng năm nào mới có thành quả.

Gã lại lấy ra chiếc túi trữ vật mà Thanh Tuyền đưa cho để kiểm đếm; Năm ngàn Thinh Thạch, một số khoáng kim quý hiếm cùng linh thảo đặc sản của hải để được bày ra trước mắt gã. Những thứ này có thể không quá giá trị đối với hải tộc, nhưng đối với tu sĩ nhân tộc lại là một lượng tài nguyên quý hiếm, chẳng phải lúc nào cũng gặp được. Nhất là gã đang kiêm nhiệm cả hai chức nghiệp Đả Thiết cùng Đan Sư, luôn có nhu cầu thu vào những linh tài dạng này để phục vụ luyện bảo và luyện đan.

Tiếp đến là tài sản tùy thân của hai tên Vện Kim Xà, mặc dù đã một lần kiểm kê đồ vật của đại linh sư Tư Mã Tuyên, nhưng cảm giác đánh chết hai cái sinh vật cấp ba và thu hoạch tài nguyên từ chúng vẫn khiến tâm thần gã thấy nao nao, kích thích.

Hai chiếc vỏ ốc nhỏ màu xanh đen nằm trong lòng bàn tay gã, trong này có một chiếc của thất hoàng tử Kim Thánh Tộc, khẳng định là rất chất lượng rồi.

Hải yêu khác với nhân loại, họ thường sử dụng không gian trữ vật được chế tác từ những chiếc vỏ ốc. Điều này thì nhân tộc trên đại lục cũng chẳng lạ lẫm gì, Hải tộc thường gọi nó là Ngọc Loa (1).

Đàm bắt đầu dùng thần niệm kiểm tra từng cái Ngọc Loa, tất thảy đều linh tài địa bảo được lấy lên từ đại dương. Đây là nguồn tư liệu quý giá chẳng kém nhóm linh tài do long vương ban thưởng, dẫu không sử dụng thì đem về đại lục bán đi cũng thu được một khoản bộn bạc.

Khi còn ở cảnh giới Thượng Linh Sư, những đồ vật dạng này đối với gã là một khối tài sản rất lớn, rất quý giá. Nhưng kể từ chuyến ma luyện trong Sơn Hải Đồ, rồi Luân Hồi Viên, cùng với việc tiến cảnh Đại Linh Sư, những đồ vật mới thu được tuy quý hiếm là vậy, nhưng trong mắt gã đã không còn có giá trị quá cao nữa. Chúng được coi như một nhóm nguyên liệu bổ sung vào kho tàng của gã, giúp nó thêm phần phong phú hơn mà thôi.

Số Tinh Thạch của nhị xà ước tính hơn một vạn, cùng với hai trăm khối Mặc Kim. Hải tộc tuy rất ít giao thương cùng nhân tộc, nhưng chủ yếu vẫn sử dụng nhóm linh thạch này làm vật ngang giá chung để trao đổi mua bán, đây là đại lượng tiền tệ phổ biến của cả Vân Lam Giới chứ không riêng gì nhân tộc hay yêu tộc.

Một số pháp khí như thương, kích hoặc bát xà mâu có phẩm cấp khá cao, vẫn phải ra nhập đống vũ khí, tài liệu chờ thanh lý. Duy chỉ có một món pháp bảo phòng ngự là được Đàm chú ý; Pháp bảo có tạo hình chiếc mai rùa, cũng có thể đây chính là một chiếc mai được lấy ra từ cơ thể Quy Yêu nào đó, rồi luyện chế thành pháp bảo.

Đàm Phi rót pháp lực vào tấm Quy Giáp rồi ném nó ra, chiếc mai rùa tán phát hôi quang, úp lên lưng gã, ép sát thân thể gã xuống mặt đất. Tứ chi của Đàm bỗng chốc co lại, cuộn tròn trong chiếc mai. Gã cảm nhận được lực lượng phòng ngự rất kiên cố, có thể chịu được một kích toàn lực của tu sĩ cấp ba mà không hề hấn gì.

Gật đầu tấm tắc, Đàm cất nó vào Tản Viên giới, sau này đối chiến, tùy thời có thể đem ra sử dụng.

Một khối vỏ sò lớn như chiếc rương khiến gã lưu tâm, mặc dù vỏ sò khép kín bưng, còn được phong ấn bởi hai lớp phù lục bảo vệ cho linh khí không tán ra ngoài, nhưng Đàm vẫn có chút cảm giác quen thuộc, gã phất tay cách không bóc đi hai chương phù lục, miệng lẩm nhẩm:

- Để xem rốt cuộc là thứ đồ vật gì!?

Lớp phong ấn bị giải trừ; Bên trong vỏ sò là một cây đoản trượng tán phát phong linh khí đậm đặc, quanh thân trượng còn ẩn hiện những hoa văn hình lốc xoáy di chuyển không ngừng. Tạo hình vật này chẳng khác gì cây đoản trượng có tên ‘Định Hải’ mà gã lấy được trên người Kim Hoằng. Đàm cầm đoản trượng trên tay ngắm nghía xem xét, ở phần chuôi có chạm hai chữ ‘Định Phong’. Vậy Định Phong và Định Hải dứt khoát có cùng nguồn gốc xuất xứ rồi.

Dưới đáy vỏ sò còn có thêm một tấm hải đồ bằng da, mọi chi tiết và các ký tự đánh dấu trên đó đều là chữ tượng hình khó hiểu, có lẽ phải đứng tại thực địa mới nhìn ra manh mối. Phía dưới hải đồ vỏn vẹn có bốn chữ viết theo lối cổ tự Già Thiên; ‘Địa Thuỷ Hoả Phong’.

Ghi nhớ toàn bộ thông tin trên tấm hải đồ, Đàm Phi vội lấy ra đoản trượng Định Hải, bỏ chung một chỗ cùng trượng Định Phong trong chiếc vỏ sò, phong ấn lại như cũ rồi cất cả vào Tản Viên Giới.

Tiếp theo là công việc tu sửa lại động phủ. Về cơ bản, động này chẳng cần thiết phải sửa chữa, chỉ là gã muốn thiết hạ một số cấm chế và pháp trận để đảm bảo tính riêng tư, không để kẻ khác nhòm ngó.

Cảm Ứng Bát Phương Trận và Quán Vụ Trận giờ đã lỗi thời với một tên Đại Linh Sư, gã cần đến một loại trận pháp mạnh mẽ hơn, cao cấp hơn, phải có khả năng che mắt được tới cấp độ Tiểu Thiên Sư. Kiến thức về trận pháp chi đạo của Xinh Nhạ, qua nhiều năm khảo cứu tại Luân Hồi Viên, giờ là lúc đem ra áp dụng vào thực tế.

Xinh Nhạ Nguyệt Tinh tộc đã để lại một kho tàng kiến thức, trong đó có một số trận pháp do lão tự sáng tạo, Vụ Lộ Càn Khôn trận là một trong số đó, và đây lựa chọn số một của Đàm. Trận này có nhiều công năng, vừa dùng để che mắt và ngăn cản tu sĩ thăm dò thần thức, lại vừa có thể gây ra huyễn cảnh gây ảo giác cho kẻ bị hãm trận. Chỉ là cách chế luyện ra pháp khí làm trận nhãn rất phức tạp, có thể gần đạt đến cấp độ pháp bảo. Vậy là gã đi thẳng đến luyện thất, bắt đầu công cuộc chế ra trận nhãn của Vụ Lộ Càn Khôn.

Luyện thất không có nguồn địa hỏa, mặt sàn đá được cắt gọt phẳng phiu, các đồ hình tiểu trận Tinh Hỏa, Tụ Linh và Ngưng Thủy in hằn trên nền đá cứng. Hẳn là chủ nhân cũ cũng sở hữu linh hỏa, mà còn là một tên đả thiết sư chính hiệu nữa.

Đặt cuốn sổ ghi chép của Sinh Nhạ trước mặt, Đàm tỉ mỉ xem xét những bức đồ họa cấu tạo lên pháp khí mắt trận. Ngọc Hân Linh Hỏa huyền phù chính giữa tinh hỏa trận, tụ linh trận cũng đã kích phát rồi. Từng khối khoáng thạch, khoáng kim và da lông yêu thú lần lượt bay ra, được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự. Cứ như vậy, ròng rã sáu ngày chế tác không ngừng nghỉ, gã gần như cạn kiệt sức lực. Cuối cùng thì trận nhãn, trận bàn và hơn chục cây tinh kỳ đã thành, Đàm thực hiện nốt công đoạn quan trọng nhất, ‘Quán Linh Độn Giáp Sinh Trận’.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng song mục Đàm Phi ánh lên sự kiên định, vẻ hân hoan không hề che dấu. Vụ Lộ Càn Khôn không những bảo vệ gã khỏi sự dòm ngó từ tu sĩ tò mò tọc mạch, nó còn giúp gã vây khốn được cả tu sĩ Tiểu Thiên Sư trong một quãng thời gian nhất định, giúp ích rất nhiều trong việc bảo mệnh tại chốn xa lạ này.

Vân Mộng Đảo vốn dĩ đã bị bao phủ một lớp sương khói huyền ảo, ngày hôm nay dường như sương mù kéo về dày đặc hơn rất nhiều, nhiều đến bất thường. Bốn tên giao tộc làm nhiệm vụ cảnh giới đều tỏ ra căng thẳng, chúng tụ lại với nhau bàn tán xôn xao một hồi.

Chợt từ trong lòng biển sâu nhô ra một con Giao Long màu xanh biếc vô cùng uy mãnh, giao long rẽ mây chao lượn quan Vân Mộng Đảo vài vòng rồi từ từ hạ xuống chỗ bốn tên nửa người nửa giao kia. Thân hình dần thu nhỏ rồi biến ra một lão giả tầm lục tuần rất phong độ. Đám yêu nhân thanh giao cung kính gập người sát mặt biển đồng thanh:

- Cung nghênh tứ lão tổ giá lâm!

Tứ lão tổ cục cằn đáp lại:

- Giá lâm cái con mẹ các ngươi, bớt nịnh hót… ta tọa trấn cảnh giới ngay dưới đáy biển này, đi đâu mà giá lâm?

Bốn tên tộc loại đỏ mặt khúm núm, một tên mạnh dạn lên tiếng:

- Tứ lão tổ! Bọn tiểu bối thấy có động tĩnh lạ tại nơi ở của tên Lân Tộc, tính qua đó thám thính một hai, rủi như có dị biến, thì tội vạ đổ lên đầu chúng tiểu bối thật không thể gánh nổi.

- Ta vừa qua đó xem xét, chỉ là pháp trận cảnh giới do gã kia tạo ra, hẳn là trên người hắn có nhiều bí mật không muốn để chúng ta phát giác. - Tứ lão tổ đưa tay vuốt râu giải thích.

Không để đám đồ tử huyền tử, huyền tôn lên tiếng, tứ lão tổ phẩy phẩy tay:

- Thôi… thôi… không bàn tán nghị luận gì cả, giải tán đi. Các ngươi về đúng vị trí mà cảnh giới nghiêm mật, cũng chớ có đi đến đó mà khiêu khích kẻo chuốc lấy đau khổ. Gã kia mới xuất hiện đã một hơi diệt sát thất hoàng tử Kim Thánh cùng thị vệ của y, không phải hạng dễ trêu chọc đâu.

Cả bốn tên thanh giao đều xanh mặt lè lưỡi nhìn nhau, không hẹn mà tất cả cùng hóa thành những vệt kinh hồng bay đi tứ phía mất dạng. Tứ lão tổ nhìn lên đỉnh Vân Mộng Sơn lần nữa, miệng gã lẩm nhẩm:

- Thú vị rồi đây… hắc hắc…

Lão nhếch môi cười ẩn ý rồi hóa ra hình dạng Giao Long lặn xuống biển sâu.

Sau khi kích phát Vụ Lộ Càn Khôn, thấy được sự huyền diệu và công năng của trận pháp, Đàm Phi hết sức tâm đắc. Mới vừa rồi, một con giao long yêu cấp bốn hóa hình xuất hiện, nó không kiêng kị mà phóng thần thức thăm dò bên trong động phủ, tất cả đều bị Vụ Lô Càn Khôn ngăn trở không thể xâm nhập, mà luồng khí tức này chính là luồng khí tức của yêu cấp bốn giám sát gã từ khi đến đây. Vậy là trận pháp này đã thành công mỹ mãn, kể từ đây gã có thể kê cao gối mà ngủ, khỏi phải lo lắng đến những bí mật trên người bị giao tộc phát hiện.

Lúc này Đàm Phi mới cảm thấy cơ thể hư nhược mệt mỏi, mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Gã vội đi vào tĩnh thất, xếp bằng đả tọa để hồi phục, không quên cắn nuốt vài khỏa Phục Nguyên Đan và Thanh Tâm Đan. Thanh Tâm Đan giờ chỉ còn rất ít giá trị đối với thần niệm của gã, nhưng có vẫn còn hơn không. Nhu cầu về một loại đan dược phụ trợ, thúc đẩy, thăng tiến thần niệm lực cho gã là vô cùng cần thiết. Gã cần phải tính toán đến việc luyện ra một loại đan thay thế cho Thanh Tâm Đan.

- Hết Chương 147 -

(1) Loa: Là con ốc.

Bình Luận (0)
Comment