Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 152 - Lục Ất Đích Di Sản

Cỗ khô cốt bị hỏa năng thiêu rụi, hóa ra điểm điểm tinh quang phiêu tán vào không khí, chỉ còn lại vài giọt chất lỏng màu cánh gián lơ lửng giữa không trung. Đàm Phi cách không gom chúng lại thành một viên cầu lớn bằng ngón chân cái, đưa về trước mặt xem xét tỉ mỉ, là độc dịch cực mạnh.

Hỏa táng cho vị thiên sư nhân tộc, lại vô tình lấy được giọt độc dịch có thể đoạt mạng một tên Tiểu Thiên Sư, phải nói là có giá trị rất lớn trên phương diện khảo cứu cũng như giá trị trong luyện bảo.

Thu khối chất lỏng vào tiểu bình, dán lên vài đạo bùa phong ấn. Đàm tiếp tục đi quanh pháp trận nghiên cứu thêm một đoạn thời gian, ghi nhớ toàn bộ đồ hình trên mặt đất không sót điểm nào. Sau đó, gã rời khỏi pháp trận, cứ để nguyên cho nó tự vận hành, triệu hồi Khốc Ly về Phục Ma Đỉnh rồi kích phát địa hành phù tiềm nhập vào lòng đất.

Đàm Phi quay trở về động phủ, kiểm tra một lượt động tĩnh chung quanh, hoàn toàn không có gì bất thường, gã thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào tĩnh thất, không quên thả ra khôi lỗi Vu Hồn và Kỳ Tước ẩn nấp cảnh giới trong Vụ Lộ Càn Khôn trận. Trước tiên, gã lấy ra chiếc tiểu bình chứa độc dịch mới thu được, đem so sánh cùng túi độc Đông Thần trong cơ thể thất hoàng tử Kim Thánh tộc.

Sau nửa ngày xem xét, cuối cùng gã đưa ra kết luận; Độc dịch kia đúng là cùng loại Đông Thần độc, chỉ có điều độc tính cực mạnh, nang độc của Vện Kim Xà cấp ba không thể so sánh cùng. Điều này đồng nghĩa với việc; Hữu Thế đại vương bị đầu độc bằng độc của Vện Kim Xà cấp bốn, hoặc trực tiếp giao thủ cùng yêu hóa hình Kim Thánh tộc, trúng độc mà vẫn lạc. Tất cả đều chỉ là suy luận, chân tướng còn nằm trong bức màn bí mật các đây đã vài ngàn năm.

Chợt Phệ Linh Cổ trùng mẫu có biểu hiện lạ, chỉ trực phá túi linh thú mà ra. Kể từ khi thu giữ nuôi nhốt Nhuận Hỏa Trùng, cho đến khi nó tiến hoá lên Phệ Linh Cổ, loại kỳ trùng này luôn làm ra biểu hiện cực hung hãn, cũng do lực lượng thần niệm của Đàm mạnh mẽ áp chế được trùng mẫu, không thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Ngần ngừ một hồi, Đàm liền cất tiểu bình đi, vỗ túi linh thú thả bầy cổ trùng ra.

Nguyên đàn Phệ Linh Cổ hơn năm mươi con bu quanh túi độc dịch Đông Thần, chúng đều hướng về trùng mẫu đợi lệnh. Trùng mẫu dương cặp mắt lồi vằn vện gân máu lên nhìn Đàm, biểu cảm láo liên như thể không dám tin, tại sao hôm nay chủ nhân lại hào phóng đến vây?

Đàm Phi đứng đó không biết nên mắng mỏ hay mỉm cười khích lệ. Đợi cho cơn thèm khát của đám trùng lên đến đỉnh điểm, gã lạnh lùng cất lời:

- Tất cả lên đi, ta cho phép!

Không cần nói đến câu thứ hai, cả trùng mẫu lẫn đám ‘con cháu’ cùng nhao lên cắn nuốt khối nang độc. Mặc dù khá đau lòng, nhưng việc bồi dưỡng cho Phệ Linh Cổ này vẫn là ưu tiên hàng đầu của gã.

Đàn cổ trùng sau khi cắn nuốt hết túi độc dịch bắt đầu có biểu hiện lạ, chúng quằn quại trên mặt đất như thể phải chịu đau đớn đến tột cùng, màu sắc cũng thay đổi hết xanh lại vàng rồi lại đen… vân vân. Đây chính là hai loại độc tố trong cơ thể chúng đang cùng tranh đấu cắn nuốt lẫn nhau để sinh ra chủng độc mới. Quá trình này diễn ra tương đối lâu, nếu chúng vượt qua được, khẳng định độc tố sau này sẽ rất khủng bố. Còn như không thể trụ vững, có lẽ chúng chỉ còn là bãi nước đen mà thôi.

Ném tất cả bầy cổ trùng vào túi linh thú, Đàm tiếp tục lấy ra mấy tấm bản ghi, đưa lên mi tâm bắt đầu truyền tải thông tin lưu giữ trong đó. Cơ mặt gã biến đổi theo từng cung bậc cảm xúc, lúc trầm tư, lúc phẫn nộ, khi lại phấn khích. Cho đến khi tấm bản ghi cuối cùng phân rã trong không khí, Đàm đứng dậy thở dài, miệng gã lẩm bẩm:

- Không ngờ vị tiền bối này lại nắm giữ một bí mật lớn đến vậy!

Thông tin trong bản ghi hầu hết là sở học một đời của Phạm Hữu Thế ở vài lĩnh vực; chủ yếu là cơ giới thuật và luyện bảo, trận pháp tuy không phải là sở trường nhưng cũng đủ thành danh tại trong tông môn.

Những kiến thức về luyện bảo, chế tác khí cụ và trận pháp quả thực đã khiến Đàm Phi được mở rộng tầm mắt. Đơn cử ở đây là khí cụ tiềm hạm mang tên Yết Kiêu, đó là nghiên cứu của hội đồng đại trưởng lão Phàm Nhân Tông, tất cả đều là lão quái vật tiểu thiên sư. Trong một tấm bản ghi có nói đến thứ khí cụ cấp pháp bảo này, tuy nhiên đây chưa phải là bản chế tác cuối cùng. Tham vọng của những lão quái vật kia là tạo ra một thứ khí cụ siêu cấp, tương đương cấp Linh Bảo. Chỉ vì tài nguyên thiếu hụt và quá mức hiếm gặp tại giới này nên dự án mới chỉ dừng lại ở cấp pháp bảo. Và đương nhiên thuỷ đĩnh trong tay Đàm lúc này cũng chỉ là một cái phiên bản chưa trọn vẹn, nhưng như vậy đã là quá sức tưởng tượng đối với gã rồi.

Hiện bản thiết kế của Yết Kiêu Chiến Hạm cấp linh bảo đang nằm trong đầu gã, vấn đề lớn nhất là tài nguyên và trình độ chế tác của gã mà thôi.

Bí mật trên người Hữu Thế đại vương cũng thuộc vào dạng khủng bố động trời đi, nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến thế cục của thất đại phái Già Thiên, và cũng có thể làm thế cân bằng giữa tam tộc tại Vân Lam Giới đi trật khỏi quỹ đạo. Nếu sự thành, có lẽ Phàm Nhân Tông mới là kẻ thống nhất Già Thiên đại lục, và cũng có thể vươn tới cả Cô Thiên cũng như Loạn Tinh Hải…

Trước lúc lâm chung, Hữu Thế đã phải trải qua sự đấu tranh nội tâm rất lớn. Một là ôm theo bí mật xuống cửu tuyền, để bảo vệ mưu đồ và dã tâm của Phàm Nhân Tông. Hoặc lưu lại manh mối cho kẻ hữu duyên, đồng nghĩa với việc phản bội lại tông môn. Rốt cục, lão đã để lại toàn bộ sở học và những bí mật kia trong những tấm bản ghi, bởi ‘kho tàng’ này mang giá trị rất lớn, không thể chôn vùi theo lão vĩnh viễn được.

Chuyện bắt đầu từ cách đây nhiều vạn năm.

Lục Ất, đại năng thượng thiên sư, tổ sư khai phái Phàm Nhân Tông, cũng là ngũ sư huynh của Đàm Phi. Vị này đạo hạnh có thể thua kém các vị sư huynh một bậc, nhưng vẫn có thể luận bàn ngang tay cùng những tồn tại như Trương Đạo Phong hay Tôn Thủy Nguyên… Bởi trong tay lão có một đội quân do chính tay lão chế tạo, đó là ‘Hoàng Kim Đạo Binh’, còn được gọi là ‘Quân Đoàn Bất Tử’.

Quân đoàn bất tử tên như ý nghĩa, nó là một đạo quân khôi lỗi bao gồm; Một đầu khôi lỗi cấp năm, tương đương cảnh giới Thượng Thiên Sư. Chín con khôi lỗi cấp bốn tương đương Tiểu Thiên Sư, bốn mươi chín con khôi lỗi cấp ba và rất nhiều khôi lỗi cấp hai. Đạo binh hoàng kim còn được trang bị rất nhiều khí cụ có sức công phá mạnh mẽ, lại là tự thân chúng có thể lập ra trận pháp vây hãm diệt sát mục tiêu. Khi đạo binh này được triệu hồi, cần phải cấp cho chúng một lượng cực lớn tài nguyên là mặc kim và tinh thạch để vận hành. Điều khủng bố nhất của quân đoàn này là chúng bất tử, dẫu có bị đập cho tan nát thì chúng lại tự hồi phục về hình dạng ban đầu, chỉ khi nào đánh chết được chủ nhân là Lục Ất thì quân đoàn bất tử mới tan rã. Hiện có hai đầu khôi lỗi cấp bốn bị tách ra làm thần vật hộ tông cho Phàm Nhân Tông, vậy là kho tàng chỉ còn lại bảy đầu khôi lỗi cấp bốn mà thôi. Nhưng như vậy cũng là vô cùng khủng bố rồi.

Sau Vạn Tiên Chiến Kỷ, Lục Ất vì không còn khả năng tiến cảnh lên chuẩn tiên, để tránh việc hậu nhân tranh đoạt Hoàng Kim đạo binh, lão đã tự mình phong ấn đoàn quân bá đạo của mình tại một nơi bí ẩn, rồi thuận theo thiên mệnh mà tạ hóa. Quân đoàn bất tử cũng chôn vùi cùng chủ nhân, việc này khiến đám môn hạ Phàm Nhân Tông tiếc rẻ mãi không thôi.

Thế nhưng vài ngàn năm trước, môn hạ Phàm Nhân Tông lại tìm ra bí ẩn nơi hạ lạc phong ấn đạo binh kia, nó nằm ở một nơi nào đó rất hoang vu trong Vô Biên Hải. Và Phạm Hữu Thế thái thượng trưởng lão lãnh trách nhiệm đi thám thính cùng thu hồi bảo tàng. Lão lặng lẽ tiến nhập Hoàng Sa hải vực, mang theo chiêu bài cung cấp khí cụ Tiềm Thủy Đĩnh cho hải tộc. Chiếc thủy đĩnh mà nhị hoàng tử Thanh Ảnh Quân sử dụng chỉ là một phiên bản nhỏ trong rất nhiều thủy đĩnh khác mà Phàm Nhân Tông bán ra hải vực. Toàn bộ kế hoạch đều là tuyệt mật, chỉ có thượng tầng Phàm Nhân Tông nắm được, vậy nên nhân tộc vẫn lầm tưởng Tiềm Thủy Đĩnh là do hải tộc chế ra, là đặc sản của hải tộc.

Mục đích chính của Hữu Thế rất đơn giản, bán khí cụ, kết giao và quan hệ khăng khít cùng hải tộc, tạo lòng tin tối đa để tiện bề hành sự. Nơi hạ lạc của bảo tàng nằm ở vùng biển giáp ranh giữa Hoàng Sa hải vực và Thái Bình hải vực, vùng biển này có địa tầng vô cùng phức tạp, nhiều dòng hải lưu đối lập nên quanh năm sóng to gió lớn, biến động không ngừng. Lối vào bảo tàng Lục Ất đã thiết hạ đại sát trận ‘Địa Thủy Hỏa Phong’, đại năng cấp năm hãm trận cũng hôi phi yên diệt chết không toàn thây. Chìa khóa để mở ra đại trận chính là bốn viên linh châu; Trấn Địa, Định Hải, Ngưng Thủy và Định Phong. Thật bất ngờ là trong tay Đàm Phi đang có hai khỏa Định Phong cùng Định Hải.

Lại nói đến nơi cất giấu chìa khóa, địa điểm thứ nhất là một kết giới ẩn sâu dưới đáy hải để gần địa bàn Thanh Giao và Kim Thánh, nơi thứ hai là vùng biển biên giới Kim Thánh tộc với Cửu Thánh tộc. Hữu Thế mới chỉ thám hiểm địa điểm thứ nhất, chưa kịp đoạt bảo đã bị Thanh Giao Vương phát giác ý đồ, bị Thanh Giao Vương liên thủ cùng Kim Thánh Vương đánh cho thất điên bát đảo, trúng phải kỳ độc Đông Thần không thể hóa giải. Lão đành gom chút hơi tàn chạy về động quật bí ẩn dưới Vân Mộng Sơn, thiết hạ Càn Khôn Hấp Linh trận, quyết không để bí mật rơi vào tay hai tên long vương kia, lưu lại chút tài sản cuối cùng cho người hữu duyên. Trước khi trốn vào động quật, Hữu Thế đã đốt đi một chương na di phù, qua mặt được sự truy tung của hai lão quái hóa hình.

Đầu Hỏa Linh mới bị Ngọc Hân thôn phệ cũng chính là dị hỏa của lão, Đàm Phi mang linh hỏa trong người nên may mắn phát hiện ra động quật, qua đó mà biết được bí mật động trời này. Hai viên linh châu Trấn Địa và Ngưng Thủy đã rơi vào tay hai vị long vương tiền nhiệm, khả năng để Đàm Phi thu hồi lại gần như không có, trừ khi gã đủ bản lĩnh thông thiên, lật tung cả hai tộc này lên, dùng sức mạnh đàn áp chúng.

Hai viên Linh Châu hiện có trong tay, một viên lấy được từ Kim Hoằng, một viên thu được từ Kim Hưởng, khẳng định là được lấy ra từ kết giới thứ hai. Và điều tối quan trọng đáng để vui mừng, hải tộc chưa biết gì về kho tàng cất giấu Quân Đoàn Bất Tử. Việc của gã bây giờ là suy xét có nên tiếp tục đi theo con đường của Phạm Hữu Thế?

- Hết Chương 152 -

Bình Luận (0)
Comment