Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 157 - Trận Trung Đan

Vân Lam giới bảy phần là đại dương, Loạn Hải Vực cùng Thâm Uyên Hắc Hải chỉ chiếm một phần trong đó, diện tích còn lại đều được tính vào Vô Biên Hải. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để nói lên sự bao la rộng lớn của biển Vô Biên.

Bởi diện tích quá lớn, lại là dưới lòng hải dương ẩn chứa rất nhiều dòng hải lưu hung dữ, sinh vật dưới cấp ba không thể đi qua. Do phải chịu ảnh hưởng từ các dòng hải lưu lớn đan xen, Vô Biên Hải được chia thành sáu cái hải vực chính và một số vùng lãnh hải đặc biệt.

Sáu hải vực chính bao gồm;

Đông A

Tây Ninh

Nam Định

Bắc Minh

Thái Bình

Hoàng Sa

Diện tích lớn nhất phải kể đến Thái Bình và Hoàng Sa, thế nhưng đây lại là một sự mâu thuẫn đầy đả kích. Trong khi Thái Bình là nơi phồn hoa quy tụ rất nhiều bộ tộc hùng mạnh thì Hoàng Sa lại bị coi như khu vực xa xôi hẻo lánh, địa hình hiểm trở phức tạp, tài nguyên cằn cỗi, tộc loại ngu độn… vân vân và vân vân.

Lại nói đến cuộc chiến giữa hải tộc và nhân yêu lưỡng tộc. Bắt đầu từ năm mươi năm trước và chấm dứt cách đây hơn hai mươi năm, hậu quả mà nó để lại cho tam tộc phải gọi là thảm liệt vô cùng, đặc biệt là nhân tộc.

Trường đệ tứ lượng kiếp này vốn chỉ có hai vùng hải vực phát động và tham gia chiến tranh xâm lược, đó là Thái Bình hải vực và Bắc Minh hải vực, vậy mà đã làm cho phần còn lại của Vân Lam điêu đứng, điều này chứng tỏ sức mạnh vô cùng to lớn của hải tộc trong biển Vô Biên.

Xét về địa lý, vị trí địa lý của Già Thiên, Cô Thiên và Sâm Lâm Nguyên Thủy đa phần đều phân bố rải rác trên địa bàn của hai hải vực kia. Vậy nên việc ba mảnh đại lục và hai cái hải vực luôn có những xung đột về quyền lợi là điều khó tránh khỏi.

Xét về nguyên nhân sâu xa, Thái Bình và Bắc Minh rộng lớn với tộc loại đông đảo, lại hung hãn thành tính, đặc biệt là hải yêu Bắc Minh. Khi địa bàn của họ bị nhân tộc lấn chiếm, cộng với những việc làm tàn tệ của nhân loại đã một phần kích động đến cơn thịnh nộ của thượng tầng hai cái hải vực kể trên. Và việc họ xâm lấn lại địa bàn nhân tộc, bắt nhốt nhân loại để làm nô lệ cũng là điều dễ hiểu.

Bốn hải vực còn lại tiềm lực không mạnh như hai ông lớn Bắc Minh cùng Thái Bình, vị trí cũng cách một khoảng rất xa so với Già Thiên và Sâm Lâm Nguyên Thủy. Duy chỉ có Hoàng Sa là gần với Cô Thiên hơn cả, họ cũng chẳng có nhiều xung đột đối với nhân tộc và yêu tộc, vậy nên đã chọn giải pháp án binh bất động, từ xa tọa sơn quan hổ đấu. Điều này khiến sự chia rẽ trong nội bộ hải tộc càng thêm sâu sắc.

Mọi kiến giải về cuộc chiến ‘Tam Tộc’ đều được viết ra trên quan điểm và nhận thức của hải tộc, có phần rất chính xác và phù hợp, cũng có nhiều chi tiết chỉ là khảo cứu đối với Đàm. Theo quan điểm của gã, ẩn sau cuộc chiến này đương nhiên là một mưu đồ rất lớn, có thể còn liên quan đến cả các vị đại năng Thượng Thiên Sư. Nhưng dẫu sao thì nó cũng kết thúc rồi, và gã chỉ xuất hiện ở bức tranh tàn khốc đó trong một đoạn thời gian rất ngắn, cũng có thể coi như người ngoài cuộc.

Những thông tin cần thiết lưu giữ trong ba chiếc vỏ ốc đã được cập nhật và chỉnh lý, giờ là lúc nghĩ đến việc chế luyện Đạo Thần Đan.

Đạo Thần thuộc lớp linh đan, có độ khó còn trên cả Bàn Long đan, bởi trong chế luyện phải đưa cả pháp trận vào đan hoàn, một công việc đặc biệt khó khăn, đòi hỏi sự tinh tế và tỉ mỉ đến từng tiểu tiết nhỏ nhất. Có thể nói, bên trong mỗi viên Đạo Thần Đan là một tiểu pháp trận nhỏ, có chức năng kích phát tối đa các tế bào thần kinh trung ương, tăng tốc độ trao đổi và lưu giữ thông tin…

Đan phương Đạo Thần do truyền thừa từ Linh nhi tiểu hài, đương nhiên coi như của Chử Đạo Tổ, lần đầu tiên gã biết đến dạng đan dược có ẩn chứa pháp trận bên trong, tất cả mọi thư tịch gã từng đọc qua tại Vân Lam đều không có cuốn nào đề cập đến. Về cơ bản, tu sĩ hoặc phương sĩ từ thời cổ đại cũng chẳng biết được có loại đan dược hàm chứa pháp trận bên trong. Rất có thể đan phương Đạo Thần được Chử tiên nhân đem từ vị diện khác tới, ở nơi đó chắc chắn có một hệ thống tu tiên cao cấp hơn Vân Lam giới. Những ý niệm về dạng sống cao cấp hơn khiến gã run lên, càng thôi thúc gã trên con đường phát triển.

Trong tương lai, Phệ Linh Cổ sẽ tiến cấp, nếu đúng như những gì Linh Đan nói với gã, muốn bồi dưỡng và phát triển cổ trùng đương nhiên phải đối diện với áp lực cực lớn về thăng tiến thần niệm. Bằng không, gã sẽ rơi vào cảnh phản khách vi chủ, làm nô lệ cho loài cổ trùng kia. Và Đạo Thần Đan đúng là giải pháp vô cùng hợp lý, tránh cho gã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, chơi với lửa bị lửa thiêu.

Tiểu pháp trận bên trong Đạo Thần Đan có tên Võng Hiệt, nói là tiểu trận nhưng kỳ thực lại rất tinh vi xảo diệu. Sau khi phục đan, dược lực sẽ phát huy tác dụng, võng hiệt chính là một tấm lưới vô hình bao phủ lên vỏ não, kích thích sự phát triển của não bộ và tăng cường tốc độ trao đổi thông tin.

Tác dụng của Đạo Thần Đan đã rõ ràng, phương pháp và cách thức luyện chế về lý thuyết gã đã nắm rõ. Thế nhưng thực hành mới là vấn đề đáng bàn, đan sư cho dù có trình độ cao đến đâu đi nữa thì vẫn không tránh khỏi sơ xuất nhất thời mà hủy đi nguyên liệu. Gã cũng chẳng phải ngoại lệ, hơn nữa đây lại là lần đầu luyện chế, thất bại là chuyện không thể tránh khỏi.

Một tháng sau.

Luyện chế liên tiếp thất bại, lượng linh thảo vạn năm bị hủy trong tay Đàm Phi khá nhiều, điểm quan trọng là Linh Ly Thảo đã hết, điều này khiến gã đau xót mãi không thôi.

Mẻ nguyên liệu cuối cùng bị hỏng ở thời điểm quyết định, Đàm đã nhìn ra sai sót, ngộ ra được cách thức khắc phục, nhưng cỏ Linh Ly chẳng còn, qua đó mất đi cơ hội có được Đạo Thần Đan.

Ngẫm lại toàn bộ sự việc kể từ khi xuất hiện tại phiến hải vực này, thời gian vỏn vẹn có hơn một năm nhưng gã đã luyện chế thành công khá nhiều chủng loại đan dược quý hiếm. Việc thất bại là hoàn toàn bình thường, giống như vật cực tắc phản, gã cần phải tạm dừng công việc này lại để tâm cảnh được thanh tỉnh.

Cố nghĩ ra những lý do tích cực để tự an ủi sau thất bại cay đắng, gã cười gượng rồi rời khỏi luyện thất, đã đến lúc gặp mặt Thanh Vân và thực hiện nhiệm vụ bảo tiêu cho Tam Thái Tử, cũng là khám phá nhân sinh Vô Biên Hải một chuyến.

Những tưởng sẽ phải chôn chân trong cái thủy vực của Thanh Giao tộc một thời gian dài, bị cuốn vào cuộc nội đấu tranh giành vương vị của hai vị hoàng tử. Nhưng không, cơ hội ly khai đã đến, thế sự thật đảo điên khó đoán định. Khó khăn này vừa mới manh nha khép lại, nguy cơ trước mắt đã hiển hiện trùng trùng, dẫu sao thì quãng thời gian vừa qua cũng đem lại cho gã những trải nghiệm vô cùng quý giá.

Xác định sẽ không còn quay lại Vân Mộng Đảo, Đàm Phi huơ tay lên, tất cả khí cụ bày bố Vụ Lộ Càn Khôn trận và hai con khôi lỗi đều bị thu vào không gian giới chỉ, gã sửa soạn lại y phục rồi bước ra ngoài.

Thanh Vân công chúa quanh quẩn trên Vân Mộng Sơn hơn hai tháng, tâm trạng phải nói là đang hết sức buồn bực, chợt thấy màn vân vụ ở lưng chừng núi vô thanh vô tức tán đi. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm thoáng ẩn hiện sắc hồng, nàng vội vàng hướng nơi động phủ của gã mặt sẹo mà bay đi…

Đàm Phi cùng ngũ công chúa cùng quay trở lại long cung Thanh Giao Tộc, gã được sắp xếp ở tại một tòa động phủ khá xa hoa, nơi này chính là một phần nhỏ trong hành cung của ngũ công chúa. Bản thân Thanh Vân còn phải trù bị một số công việc cho chuyến hải trình dài, trước khi rời đi đã ứng trước một trăm khối Mặc Kim, tương đương một vạn Tinh Thạch, cùng với khá nhiều khoáng kim luyện bảo theo yêu cầu của Đàm, đây là một phần thù lao khi luyện thành Bàn Long Đan.

Hai ngày sau.

Cả Thanh Vân và Thanh Tuyền đều xuất hiện, theo sau họ còn có thêm bốn tên yêu nhân kim đan kỳ; Hai tên là nhân ngư với nửa thân trên là nhân loại tóc vàng mắt xanh, nửa dưới là đuôi cá mang đầy lân phiến xanh sẫm. Hai tên còn lại chẳng khác gì nhân loại, chỉ có chiếc đầu lâu hơi nhỏ mang đôi nét đặc trưng của loài sư tử biển.

Tâm trạng Thanh Tuyền khá căng thẳng, hắn chỉ gật đầu chào hỏi vài câu xã giao với Đàm, sau đó quay sang bốn tên hải tộc hộ vệ truyền âm cùng từng tên một, có vẻ như đang giao nhiệm vụ gì đó.

Thanh Vân đến bên Đàm thì thầm:

- Sự việc đang diễn ra theo tình huống xấu, phía bên nhị ca đã cử người phục kích vài nơi trên lộ tuyến, vì vậy mà chúng ta cũng phải thay đổi lộ trình cho khác đi. Đam Săn huynh chịu khó cải trang thành hải tộc, nếu thay đổi được khí tức thì càng tốt. Chúng ta sẽ bí mật rời đi ngay bây giờ, trên đường đi muội và tam ca ca sẽ giải thích cụ thể sau.

Đàm Phi đã quá quen với tình huống dạng này, gã đồ rằng chuyến đi Đại Thạch đảo còn mang tính chất bảo toàn huyết thống cho Thanh Giao tộc. Nếu Thanh Ảnh Quân động binh đoạt vương vị thành công, lúc đó Thanh Tuyền và Thanh Vân đã ở cách xa vạn lý, bảo toàn được tính mạng, và có thể quay trở về giành lại vương vị nếu đủ thực lực.

Kể từ khi tiến cảnh lên Đại Linh Sư, cũng có thể gọi là Kim Đan, Vô Diện Vô Nhân đại pháp mở ra một số thần thông mới, cho phép Đàm Phi thay đổi cả nhận dạng và khí tức một cách cực kỳ hoàn hảo. Lại là kết hợp cùng với Tùng Ảnh Ngũ Hành Độn của Dương Cưu, có thể nói đại năng thiên sư cũng khó lòng phát hiện.

Đàm Phi lắc mình, tiếng xương gãy vỡ vang lên lốp bốp giòn tan. Trong chớp mắt, trước mặt đám yêu nhân kia bỗng xuất hiện một tên hải yêu thân người đầu cá mập. Hải Sa nhân gật gật đầu nhe hàm răng sắc nhọn đớp không khí trông rất dữ tợn, đồng thời tiếng nói có phần ngô nghê cất lên:

- Tại hạ Đam Săn tộc Hải Sa ra mắt chư vị đạo hữu!

Mặc dù rất căng thẳng nhưng Thanh Tuyền cũng phải phì cười, Thanh Vân bụm miệng khúc khích không thành tiếng…

- Hết Chương 157 -

Bình Luận (0)
Comment