Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 159 - U Nhãn Chương Ngư

Sau một canh giờ, thủy đĩnh đi ra khỏi thông đạo tối đen. Trước mắt Đàm Phi là một vùng đáy biển lạ lẫm, ánh sáng chiếu xuống le lói mập mờ thấy được cả những rừng hải tảo xanh mướt, từng đàn hải ngư đông đảo chen chúc bơi lội, sức sống dưới đáy đại dương thật quá sinh động và đa dạng.

Thanh Tuyền vẫn nhắm mắt nhập định, Thanh Vân cất tiếng giải thích:

- Khu vực này vẫn là vùng khá an toàn, chỉ có một vài bộ tộc nhỏ sinh sống chẳng thể đe dọa đến ta. Đi thêm ba ngàn hải lý nữa sẽ tới vùng biên ải do đại sư tỷ trấn thủ, khi đó mới là lúc cần đề cao cảnh giác.

Đàm Phi qua thông tin thu thập sơ bộ, cùng đối chiếu trên hải đồ Hoàng Sa, cách chỗ này ba ngàn lý về phía tây là vùng biên giới giữa Thanh Giao tộc và Cửu Thánh tộc, một trong ngũ đại bộ tộc, lại có quan hệ hữu hảo cùng Thanh Giao.

Cửu Thánh tộc nghe cái tên có vẻ rất bá đạo, nhưng thực chất đây là tộc loại Lôi Thiện Cửu Nhãn (1), bản tính không mấy hung hãn nhưng sức chiến đấu vô cùng dẻo dai, lại là tộc quần đông đảo, tuy chẳng mấy khi tranh đấu cùng tộc khác nhưng cũng rất ít kẻ dám phạm vào. Đó là toàn bộ thông tin mà Đàm Phi biết được về đại bộ tộc lươn điện bí ẩn này.

Tiềm Thủy Đĩnh tiếp tục rẽ nước tiến về hướng tây, chọn địa hình có nhiều rừng hải tảo và rãnh sâu mà lướt đi. Tạm thời vẫn chưa có biểu hiện gì đáng nghi vấn.

Tốc độ của thủy đĩnh rất nhanh, chẳng thua kém gì linh chu phi hành của nhân tộc. Hải tộc có một quy định luật bất thành văn, bất cứ sinh vật nào di chuyển đi lại trên mặt biển đều coi như không thuộc hải tộc, coi thường hải tộc và có thể bị tiêu diệt hoặc ăn sống nuốt tươi bất kỳ lúc nào. Vậy nên nhân tộc rất kiêng kỵ đi lại ở những vùng biển xa xôi thuộc Vô Biên Hải. Chỉ khi nào tiến cấp Thượng Thiên Sư, là một cái sinh vật cấp năm đầy quyền uy mới có thể tự do tự tại vân du khắp nơi được.

Nửa ngày sau, Thủy Đĩnh tiến nhập vào vùng biển tĩnh lặng với một màu xám u ám. Không khí bốc lên mùi lưu huỳnh gay gay, xa xa ẩn hiện vài cái động khẩu tối om, chẳng thấy bóng dáng của sự sống, có thể nói là một vùng biển chết.

Thanh Vân đình chỉ đả tọa, nàng cất tiếng nhỏ nhẹ cảnh báo:

- Đã đến vùng biên giới giữa hai tộc, chỗ này xưa kia là mỏ khai thác chung của hai tộc Thanh Giao cùng Cửu Thánh, còn cách khá xa với doanh trại của đại tỷ Thanh Mẫn, nhưng chúng ta vẫn cần đề cao cảnh giác. Các đội tuần tra thường xuyên qua lại chứ không hẳn đã bỏ bê vùng mỏ hoang phế này.

Thủy Đĩnh vẫn lầm lũi phi hết tốc lực dưới đáy nước.

Trong khi Thanh Vân bận rộn thay thế tinh thạch để cấp thêm năng lượng cho khí cụ tiếp tục hoạt động, Đàm Phi chợt cảm ứng được thứ gì đó, mặt gã tái đi, trong ống tay áo đã nhiều ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn.

Biểu hiện của Đàm chỉ chợt thoáng qua trong một khoảnh khắc, đám hải tộc sáu người kia vẫn chưa thể nhận ra. Sau mười nhịp thở, Thanh Tuyền là người lên tiếng trước:

- Có mai phục… tất cả chuẩn bị nghênh chiến!

Thủy Đĩnh từ từ giảm tốc độ rồi dừng hẳn, bảy người cùng rời khỏi khoang thuyền cảnh giác, lúc này họ đã trở lại với hình dáng bản thể vốn có, chỉ cần vượt qua được khu vực này, chạy sang được địa bàn của Cửu Thánh tộc là hung nguy hiểm đã triệt đi phân nửa.

Không gian thủy vực vẫn là một màu xám xịt tang tóc, ở trong một động khẩu bỏ hoang phía xa nhấp nháy lên những đốm sáng đỏ hồng, sát khí từ đó tán phát ra ngoài thật lăng lệ.

Những chiếc xúc tu đen đúa điểm xuyết vài cái đốm trắng chen chúc từ trong hầm mỏ chạy ra, khung cảnh vốn đã mười phần quỷ quái lại càng trở nên ngột ngạt chết chóc. Khuôn mặt kiều mị của Thanh Vân trùng xuống, không kìm được mà bột miệng thốt lên:

- U Nhãn Chương Ngư!? Đây là quân chủ lực của đại tỷ Thanh Mẫn…

Thanh Tuyền kinh hô lên để cảnh giác:

- Đám quái này đã được huấn luyện bài bản, sức chiến đấu cũng rất mạnh mẽ, mọi người chớ nên khinh suất!

Trước mặt Đàm Phi bày ra hơn chục đầu chương ngư đen như mực, điểm điểm trên thân là vài cái đốm trắng như đồng xu, đặc biệt là đôi mắt đỏ vô thần rất quỷ dị, tất cả đều là thú cấp ba. Đây chính là U Nhãn Chương Ngư, một binh chủng tinh nhuệ trong biên chế quân đội của Thanh Giao tộc.

U nhãn được huấn luyện chiến đấu rất bài bài bản, chúng thường kết thành tổ đội vây khốn địch thủ, trước tiên là dùng U Hỏa Pháp Nhãn làm tiêu hao sinh lực địch, sau đó siết chặt vòng vây và dùng những chiếc xúc tu lực lưỡng đập chết hoặc sử dụng các giác hút làm chậm đi cử động của kẻ bị vây khốn.

Thế nhưng đám U Nhãn chưa phải là vấn đề đau đầu đối với Đàm Phi, kẻ đứng trong bóng tối điều khiển đám chương ngư kia mới đáng để lưu tâm, lại còn một tồn tại cấp Nguyên Anh đang quan sát từ xa chưa có làm ra động tĩnh, chẳng biết người này còn có chủ ý gì?

Đám U Nhãn bắt đầu di chuyển loạn lên, có vẻ chúng muốn gom cả bảy người vào một chỗ. Thanh Tuyền hét lớn:

- Tất cả giữ khoảng cách với đám U Nhãn, đừng ỷ mạnh mà đánh cận chiến. Kẻ ẩn nấp phía sau điều khiển đám chương ngư này có thể ra tay bất kỳ lúc nào, nên chú ý đề phòng ám toán.

Đám hộ vệ bốn tên cùng với Thanh Vân liền tế vũ khí ra công kích U Nhãn Chương Ngư ngay lập tức, ba động pháp lực xen lẫn quang mang lập lòe một vùng chiến địa.

Hơn mười đầu chương ngư cấp ba quả được huấn luyện tác chiến tổ đội rất tốt, tiến thối và công kích đều tập trung vào một mục tiêu nhằm tiêu hao sinh lực đối phương một cách nhanh chóng gọn lẹ.

Đàm Phi ném ra Thụ Thiên Ấn nhằm đầu chương ngư có sức chiến đấu mạnh nhất, Kiềm Lam Kiếm biến lớn trông như một trụ băng khổng lồ xuyên thẳng vào đội hình đám U Nhãn.

Chương ngư đầu đàn rõ ràng không dám xem thường ngọc ấn Thụ Thiên, cơ thể nó co lại lấy đà rồi bắn vọt về phía Đàm với vận tốc cực nhanh, vừa hay thoát khỏi tầm sát thương của ngọc ấn, lại có cơ hội áp sát cận chiến với tên ngoại tộc lạ lẫm kia. Đồng thời, miệng nó phun ra một đụn khói đen bao phủ lấy thủy giới chung quanh. Hắc vụ bành trướng rất nhanh như muốn nuốt chửng thân ảnh Đàm, bên trong đó chỉ ánh lên hai đốm u hỏa màu đỏ tà dị, mang theo cả công kích về thần niệm.

Đàm Phi chẳng ngán ngại thứ gọi là u nhãn pháp mục kia, gã cười gằn rồi sử dụng Thất Thập Nhị Ma Ảnh, huyễn hóa ra bảy mươi hai cái thân ảnh lao vào trong hắc vụ. Ánh sáng nhá lên vài cái, tiếng sấm trầm đục rền rĩ bên trong hắc vụ, kèm với đó là những tiếng rít thảm liệt.

U Nhãn Chương Ngư từ trong hắc vụ chạy ra, tám cái xúc tu thì có đến bốn đã lìa khỏi cơ thể, đôi mắt giờ chỉ là hai hốc đen vô hồn, cơ bản là đã bị đối thủ móc ra rồi. Thân hình to lớn vừa mới thoát ra chưa đầy hai nhịp thở lại bị Thụ Thên Ấn từ trên cao bổ xuống, lôi điện từ ngọc ấn giăng thành một quang võng hãm đầu hải yêu vào trong không cho nó tẩu thoát, Kiềm Lam Kiếm cực tốc lao đến theo đường xoắn trôn ốc đâm xuyên qua tạo ra một lỗ lớn trên thân thể mềm nhũn, U Nhãn Chương Ngư đã mất đi sinh cơ, chỉ còn là đống thịt lớn nằm trên chiến địa. Diễn biến cực nhanh của màn miểu sát đã làm rúng động đám hộ vệ phá xa, bản thân kẻ nấp trong bóng tối cũng bi một phen giật mình.

Chưa dừng lại ở đó, thân ảnh Đàm Phi mờ đi rồi xuất hiện ở một động khẩu khác, gã nhanh tay ném một khỏa lôi đạn vào trong, ngay lập tức hỏa lôi bị kích phát khiến hầm mỏ nổ ầm ầm, đại địa rung chuyển. Tiếng gào hét chửi bới vọng ra không ngớt, từ trong mỏ lao ra một bóng đen sáu phần người bốn phần chương ngư.

Bóng đen không để cho Đàm kịp làm ra chuyện gì, nó lao vút đi rất nhanh rồi mất hút trong rừng loạn thạch phía xa. Đàm Phi do kiêng kỵ tồn tại Nguyên Anh rình rập ngoài kia nên không có manh động truy đuổi. Dẫu sao thì gã cũng biết được kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia là ai rồi, đó chính là thuộc hạ tâm phúc của nhị hoàng tử, Chương Bật.

Chương Bật bỏ đi rồi, đám U Nhãn vì vậy cũng nối đuôi nhau mà rút lui. Thanh Tuyền giơ tay hiệu cho toàn đội đình chỉ truy sát, hắn quay sang tham vấn cùng Đàm Phi:

- Đam Săn huynh tuệ nhãn như đuốc, vậy mà lại phát hiện ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau đám chương ngư kia. Nếu không kịp thời lôi hắn ra, hẳn là chúng ta sẽ phải khổ chiến một trận rồi. Hắn là người của nhị ca, hẳn là huynh đã tiếp xúc với Chương Bật?

Đàm Phi gật đầu xác nhận:

- Đúng là Chương Bật, ta có giao tiếp qua vài lần. Chỉ không hiểu tại sao hắn lại bỏ đi mà không ở lại chiến vài hiệp, cầm chân chúng ta chờ quân tiếp viện của đại công chúa.

Thanh Tuyền cũng tỏ ra hết sức nghi vấn, nhưng tình thế cấp bách không cho phép hắn nói nhiều:

- Nội tình đằng sau để lúc khác bàn luận, giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, sang đến địa bàn Cửu Thánh tộc rồi tính kế tiếp.

Thanh Vân lại lấy ra Tiềm Thủy Đĩnh, tất cả cùng lên thuyền rồi vội vã rời đi, ngay cả yêu đan của U Nhãn bị chết dưới tay Đàm Phi cũng bị bỏ lại.

Ở tại một con thuyền đắm dưới lòng biển sâu, cách chiến địa một khoảng đủ để thần niệm sinh vật cấp ba không thể cảm ứng, có hai bóng nữ nhân tương phản đang đứng trên cột buồm cùng truyền âm đàm luận. Đây chính là Đại công chúa Thanh Mẫn và vị nhũ mẫu vẫn ngày đêm chăm lo cho Thanh Vân.

Nhũ mẫu tỏ ra nghi hoặc:

- Đại công chúa người không nhầm chứ? Tên lạ mặt kia lại có thể nhận biết được sự xuất hiện của người?! Điều này thật vô lý quá đi, chẳng lẽ thần niệm của gã cong trên cả thằng ngu Chương Bật?

Thanh Mẫn nhíu cặp mày liễu, đôi mắt đẹp nhìn theo hướng Thủy Đĩnh rời đi trả lời mơ hồ:

- Cũng không có dám chắc nhưng trong một khoảnh khắc cực nhỏ, ta cảm nhận được luồng thần niệm của gã đã giao thoa cùng ta. Thần niệm nghịch thiên như vậy chỉ xuất hiện ở người của ngũ đại thần tộc, hoặc một số cá nhân yêu nghiệt trong tu sĩ nhân tộc mà thôi.

Nhũ mẫu nghe vậy cũng bớt đi rúng động phần nào, bản thân bà ta cũng là một cái Kim Đan viên mãn, ở một khoảng cách xa như vậy khẳng định là chẳng thể cảm ứng được tồn tại trên mình một cảnh giới. Bà ta lại tiếp tục mạch chuyện:

- Mặc kệ gã kia là người như thế nào, nhưng công chúa người cứ như vậy mà để thái tử điện hạ rời đi, chẳng lẽ trong lòng đã phát sinh trắc ẩn?

- Hết Chương 159 -

(1) Lôi Thiện: Lươn điện.

Bình Luận (0)
Comment