Đám tộc nhân Thanh Giao còn đang bán tín bán nghi trước lời nói của Đàm, Thanh Vân chợt lên tiếng:
- Thần niệm của Đam Săn huynh thật mạnh mẽ! Vậy tại sao lại thu linh chu về? Chủ ý của huynh là đợi chúng đến đánh thêm một trận nữa chăng?
- Chúng di chuyển rất nhanh, linh chu không thể chạy kịp. Hơn nữa, phía trước đầy rẫy nguy hiểm rình rập. Vẫn là ở lại chiến một trận, giải quyết triệt để giống dòi bọ Chương Bật đi thôi. - Đàm bình thản phân tích, nét mặt càng trở nên thâm trầm lãnh khốc.
Quả thật Chương Bật tựa như loài dòi bọ, đỉa đói bám riết lấy bọn họ mãi, nếu không nhân cơ hội này mà trừ đi, chẳng biết hắn sẽ còn làm ra những trò gì nữa. Chủ ý của Đàm cũng là hợp lý, trước mắt còn đầy rẫy hung hiểm, gã không muốn trốn chạy để rồi luôn ở vào tình cảnh ‘đầu thuyền sợ quỷ, cuối thuyền lo kẻ cướp’.
Mới nói được có vậy, phía xa trong màn hắc vụ đã nhá lên vài cái quang điểm. Một đầu Lục Dực Phi Thiên Xà cực lớn liền xuất hiện, trên lưng nó lố nhố đoàn đội hải tộc lạ lẫm. Nổi bật nhất chính là một nam nhân mắt lé, môi dày, chòm ria con kiến được cắt tỉa hết sức chỉn chu. Thân hình hắn nhỏ thó lấp ló trong bộ trường bào màu vàng nhạt, uy áp do tên yêu nhân hải tộc này thả ra cũng tương tự như Kim Hãn, đều ở cấp độ kim đan đại viên mãn. Đứng sau lưng mắt lé chẳng phải ai xa lạ, đó là Chương Bật, tùy tướng tâm phúc của Thanh Ảnh Quân. Chẳng biết bằng thủ đoạn nào mà tên này cầu được đội ngũ viện binh đông đảo tinh nhuệ đến vậy, còn có cả thú cấp ba Lục Dực Phi Thiên Xà làm tọa kỵ.
Thanh Vân công chúa chợt biến sắc, khuôn mặt thanh tú trùng xuống, cơ thể khẽ run rẩy. Chi tiết nhỏ đó không qua được ánh mắt Đàm Phi, hẳn là tên mắt lé vận kim bào kia có ân oán khá sâu cùng huynh muội họ Thanh rồi.
Tiếng truyền âm từ Thanh Tuyền vang lên bên tai Đàm:
- Rắc rối lớn rồi đây… Cửu Thánh tộc đã xuất mã. Tên cầm đầu kia chính là thập tam vương gia, thân đệ của Cửu Thánh Vương…
Thanh Tuyền tiếp tục với giọng điệu chua chát:
- Nếu là kẻ khác từ Cửu Thánh, khẳng định Chương Bật kia sẽ chẳng thể rèm pha xúi bẩy. Đằng này lại là thập tam vương, kẻ luôn có ý đồ nạp ngũ muội vào hậu cung, mặc dù nàng đã từ chối dăm bảy lượt.
Giờ Đàm mới vỡ lẽ, bảo sao Thanh Vân lại làm ra biểu hiện kích động đến vậy. Tình trường gã không có nhiều kinh nghiệm, nhưng những kẻ lụy tình gã đã gặp khá nhiều, đại biểu ở đây có ‘sư huynh’ Thành Tú tại Tử Huyền Môn. Đối phó với dạng người si tình này thật không đơn giản, nhất là loại người đang nắm quyền thế trong tay.
Lục Dực Phi Thiên Xà dừng lại cách đám Thanh Giao tộc ba mươi trượng, chín tên Cửu Thánh tu vi kim đan lập tức giăng ra, lại là mười đầu U Nhãn Chương Ngư do Chương Bật chi phối di chuyển vây nhóm người Thanh Tuyền vào giữa. Thập tam vương trực tiếp điểm mặt Đàm Phi mắng lớn:
- Thằng tạp chủng sằng bậy này, lén lén lút lút đưa ái thê của bản vương ra khỏi hải vực, hôm nay ngươi khó mà toàn mạng rời khỏi đây.
Biểu hiện nội thương của Đàm ai cũng thấy, đây đúng là cơ hội tốt để diệt sát gã, thập tam vương và Chương Bật đều lọc lõi thủ đoạn thành tinh, thật khó để chúng bỏ qua cơ hội này.
Còn chưa để Đàm Phi cất tiếng, Thanh Vân nhổ một bãi nước miếng lớn:
- Phì… Trình Thiên Ngạo, ai là ái thê của ngươi? Năm lần bảy lượt bị ta từ chối sính lễ, vậy mà vẫn còn mở mồm nói ra những câu thiếu tự trọng như vậy. Ngươi đúng là loại mặt dày quá mà…
Cả Đàm Phi và Thanh Tuyền đều không kịp cản những lời nói cay nghiệt của Thanh Vân, nàng ta làm như vậy cũng chỉ để giải tỏa những ấm ức trong lòng, nhưng nói ra như vậy chỉ làm địch ý của tên thập tam vương kia càng tăng lên mà thôi.
Thanh Tuyền đứng ra đỡ lời:
- Thiên Ngạo huynh bớt giận, ngũ muội ta còn chưa hiểu chuyện, nhất thời mà phát ngôn hồ đồ. Tất cả việc này đều có uẩn khúc, đừng vì những lời sàm ngôn của Chương Bật phản phúc mà đánh mất đi hòa khí giữa hai tộc.
Thập tam vương đang bị dục vọng lấn át lý trí. Trong mắt hắn, Thanh Vân kia chỉ như một ả nữ nhân lăng loàn trốn đi theo trai, và thằng mặt sẹo nhâng nháo bên cạnh nàng chẳng hơn một thằng khốn, cả hai đều phải bị trừng trị thích đáng. Thiên Ngạo cười gằn:
- Hắc, năm lần bảy lượt khước từ tấm chân tình của bản vương, giờ chỉ vì một thằng tạp chủng ất ơ mà bỏ xứ chạy theo hắn. Đả kích này bản vương thật khó nuốt trôi, các ngươi đừng xảo ngôn biện hộ, tất cả đều chết đi…
Lời vừa dứt, Trình Thiên Ngạo giơ tay làm hiệu, tất cả quân số Cửu Thánh và mười hai đầu U Nhãn đều lao lên. Trận chiến này còn khó khăn hung hiểm gấp bội so với lần bị Kim Thánh tộc chặn giết.
Đàm Phi vậy mà còn nhanh hơn cả thập tam vương, tay gã đã phất lên từ trước. Trên không trung nháy lên năm quang điểm, chớp mắt đã đổ ụp xuống hãm năm tên Cửu Thánh tộc vào kết giới Li Địa Diệm Quang. Khốc Ly cùng Ngọc Hân lao lên Đánh với đám U Nhãn Chương Ngư. Bốn tên hộ vệ; Đại Ngư, Tiểu Ngư, Tạ Tấn và Tạ Yến tự chọn cho mình bốn tên Cửu Thánh còn lại.
Thanh Vân, Thanh Tuyền đều hóa ra bản thể Giao Long lao vào vây công Trình Thiên Ngạo. Đặc biệt là Thanh Vân cũng có đến tám sợi long tu kim sắc, chẳng khác biệt so với thân huynh Thanh Tuyền. Đến thời điểm này, Đàm Phi có thể phải xem xét lại nguồn gốc của cặp huynh muội kia, mẫu thân của họ hẳn phải có một lai lịch không hề nhỏ.
Chương Bật không tham gia chiến đoàn, hắn lặng lẽ huyền phù đến sau một cây san hô lớn, tập trung điều khiển đám U Nhãn chiến đấu cùng Khốc Ly.
Chợt không khí phía sau Chương Bật nhiễu động, thân ảnh Đàm Phi quỷ mị hiện ra, gã nở nụ cười nhẹ chất phác:
- Chương đạo hữu vẫn mạnh khỏe ha! Ta nhớ dạo trước ngươi nói muốn bẻ cổ Đam Săn này, hắc… Hôm nay cơ hội đến rồi á!
Đàm phi chỉ nói đến vậy thôi, cơ thể gã bột phát ma khí trùng thiên, từng đoàn ma văn cùng huyền văn đen đúa chen chúc mọc lên trên lớp da mặt, rồi tiếp tục là Thông Thiên Quyển được kích phát, lực lượng pháp lực, ma lực bạo tăng. Thân ảnh gã gần như thuấn di đánh thẳng tới trước mặt Chương Bật.
Chương bật rùng mình phát hoảng, chẳng thể ngờ được gã mặt sẹo kia lại là một cái ma tu, hơn thế còn có địa vị cực cao trong Thông Thiên giáo, Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ. Một thoáng hối hận chợt thoáng qua, chẳng ngờ lại đụng vào tấm thiết bản kinh khủng này. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời, nhiệm vụ nhị hoàng tử Ảnh Quân giao phó bắt buộc phải hoàn thành. Ma tu thì sao? Thông Thiên thế nào? Một tên Kim Đan còn chưa bước vào cảnh giới viên mãn sao có thể so sánh cùng hắn.
Chương Bật phản ứng rất nhanh, thân ảnh mờ đi chỉ để lại một đoàn tàn ảnh, kịp thời tránh được một quyền hung lệ từ Đàm Phi. Chợt hắn lắc mình, sau lưng bỗng nhiều ra sáu cái xúc tu uốn éo, mỗi đầu xúc tu đều trang bị một món pháp khí, thậm chí còn có cả pháp bảo, đao thương kiếm kích… thôi thì đủ cả.
Chương Bật cười gằn:
- Đừng tưởng đồ sát được Kim Hãn đã là ghê gớm. Với ta hắn chỉ là dạng phế vật không hơn.
Đàm không có nói nhiều, tên này sức mạnh chưa thể bằng được Bích Nhãn Huyền Xà, nhưng thủ đoạn khẳng định là trên ma vật kia một bậc, đây mới thực sự là sinh tử chiến kể từ khi gã lưu lạc đến Hoàng Sa, và hiện tại gã đang mang thương thế, chưa thể trở lại phong độ lúc toàn thịnh.
Hai đối thủ vẫn còn đang gườm gườm tính kế, chưa có trực tiếp lao vào đấu pháp ngay. Chiến đấu cấp độ đỉnh cao, chỉ cần lạc đi một ánh mắt, tâm thần sao nhãng trong khoảnh khắc, rất có thể phải trả giá bằng sinh mạng.
Phía bên kia, vầng sáng đỏ kết giới Li Địa vẫn giam hãm năm tên Cửu Thánh vào huyễn cảnh, vì vậy mà chiến lực của đám yêu nhân lươn điện đã giảm đi đáng kể.
Bốn tên Cửu Thánh khác bị đám hộ vệ Thanh Giao cuốn lấy bất phân thắng bại. Huynh muội Thanh Vân, Thanh Tuyền hóa ra bản thể vây giết Trình Thiên Ngạo, pháp bảo từ trong tay ba kẻ vương tộc hải vực được tế ra đâm chém loạn xạ, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn trong Tuyệt Long Lộ.
Phần khổ chiến đang thuộc về Khốc Ly và Ngọc Hân, hai tên nô bộc này quần chiến cùng mười đầu U Nhãn, chỉ có tốc độ di chuyển xuất quỷ nhập thần của Khốc Ly mới khiến hắn toàn mạng. Dẫu vậy, Khốc Ly bản tính hung hãn khát máu đến cùng cực, đối thủ càng mạnh lại khiến sát tính của hắn càng tăng. Dưới sự yểm trợ của Ngọc Hân, ma vật này vẫn đang dùng chiến thuật du kích đánh với đám chương ngư mà không rơi vào thế hạ phong.
Chợt một tia sáng nhanh như thiểm điện xoẹt qua, đâm vào thân thể một đầu U Nhãn, nó rú lên ai oán rồi cứng đơ ra, rơi tự do xuống mặt đất đánh bịch, lớp da chuyển sang tái xám rồi từ từ tan chảy thành một bãi nước đen.
Đương sự toàn trường đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Đàm Phi, Khốc Ly và Ngọc Hân là chẳng còn lạ lẫm gì. Phệ Linh cổ sau khi cắn nuốt bản thể ấu xà của Kim Hãn thì gần đến giai đoạn tiến lên sinh vật cấp ba, nó có khả năng ẩn tàng vô cùng bá đạo, lại là độc tố trong thể nội mạnh đến dọa người, đến Khốc Ly còn phải kiêng kỵ huống chi sinh vật khác. Phệ Linh Cổ đã được Đàm lén thả ra từ rất lâu, tiềm phục sẵn dưới chiến địa, chờ thời phóng thích gai độc vào đối thủ.
Thực chất gã đã có an bài cho ba tên nô tài dưới trướng, chẳng phải vô cớ mà Khốc Ly cùng Ngọc Hân lại chọn đám U Nhãn đông đảo đến vậy, tất cả đều có tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi.
Sở dĩ Đàm Phi và Chương Bật chưa lao vào giao thủ cũng bởi cả hai đều đang phải chi phối thần niệm điều khiển đám thủ hạ. Giờ đây lá bài tẩy của Đàm đã hiển lộ thần uy, Chương Bật không còn khả năng kiểm soát thế cục bên đội hình U Nhãn Chương Ngư nữa, hắn bắt đầu động nộ:
- Thằng tạp chủng… hôm nay ông đây quyết lấy mạng ngươi…
Chương Bật không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, hắn lắc mình hóa ra bản thể là Thược Dược Chương Ngư, toàn thân nguyên một màu đỏ thắm, tròn vành vạnh hệt như đóa hoa thược dược đang nở rộ.
Từ bụng Thược Dược phọt ra hắc vụ đặc sệt, che khuất một vùng rộng đến vài mẫu. Tám cái xúc tu cắm xuống mặt đất như thể bám rễ vậy, pháp khí pháp bảo huyền phù xoay chung quanh Chương Bật, hình tượng của hắn lúc này thật uy mãnh dọa người.
Mặt đất rung lắc dữ dội, từ lòng đất đâm lên những thạch trụ đỏ như máu, nhằm thân ảnh Đàm kích tới liên hồi, vũ khí tấn công cũng nối tiếp bay đến, thế công của Chương Bật phải nói là liên miên bất tuyệt.
Nói ra thì dài nhưng diễn biến lại cực nhanh. Đàm Phi đã có cảnh giác, gã chỉ chờ thời cơ Chương Bật nộ khí xung thiên, đối thủ càng điên thì càng mất đi sự tỉnh táo, cơ hội giành chiến thắng càng lớn hơn đối với gã, bởi sau lưng gã còn rất nhiều mánh khóe sát nhân.
- Hết Chương 165 -