Sau khi cắn nuốt khoảng mười cái Không Gian Ánh Linh, tâm trạng đã trở nên thoải mái rất nhiều, Đàm Phi bắt đầu chạy khắp cái kết giới này, mục đích chính vẫn là thu thập những điểm Ánh Linh quý giá kia. Đám Thanh Giao lại có quan điểm khác, mặc dù Không Gian Ánh Linh quý giá thật đấy, nhưng đối với họ nó chẳng có tác dụng gì, có cũng chỉ đem đi đổi lấy tinh thạch hoặc vật dụng phục vụ tu luyện.
Chợt một khóm linh thảo màu tím nhạt uốn éo như râu rồng thu hút ánh mắt của Đàm, gã vội đi tới xem xét, vẻ mặt lộ rõ sự cuồng hỷ. Bàn Long Thảo, nguyên liệu chế luyện hung đan Bàn Long, lão thiên thật sủng ái quá mà. Khóm Bàn Long này khá lớn, có đến hơn hai chục gốc, niên đại ước tính ba ngàn năm tuổi rồi. Đàm cẩn thận thu từng gốc một, để nguyên cả rễ hòng sau này đem đến Luân Hồi Viên gây giống.
Linh thảo ba ngàn năm, vậy kết giới này đã nằm đây ít nhất là ba ngàn năm mà không bị phát hiện, đúng là Vô Biên Hải này còn rất nhiều bí ẩn và bảo tàng chưa được khám phá.
Cỏ Bàn Long là loại thảo mộc rất hiếm tại Vân Lam, hung đan Bàn Long dẫu có tệ hại cách mấy thì tu sĩ nhân tộc vẫn luôn đỏ mắt tranh giành. Nói chung là ‘Cầu’ luôn vượt quá ‘Cung’ rất nhiều lần, bao nhiêu lô Bàn Long đan ra lò là hết bay ngay lập tức. Nếu gã nhân giống được Bàn Long thảo thành số lượng lớn, lại tự tay luyện đan, khẳng định lợi ích mang lại sẽ vô cùng lớn, đây cũng là một cách làm giàu nhanh chóng mà lại bền vững.
Linh Thảo vạn năm mà nha đầu Linh Đan ban tặng còn rất nhiều, vậy nên Đàm chẳng có hứng thú với những loại thảo mộc ở đây, gã tự bằng lòng với lượng cỏ Bàn Long vừa thu được rồi, cứ để cho Thanh Giao tộc nhân thu hoạch thỏa thích. Nhìn quanh một lượt tìm kiếm xem còn sót gốc Bàn Long thảo nào nữa không, sau đó gã lại tiếp tục chạy đông chạy tây truy lùng Không Gian Ánh Linh.
Khoảng hơn một canh giờ vơ vét gần như cạn kiệt tài nguyên, cuối cùng đoàn người cũng tập trung về trước khối cầu chất lỏng màu bạc. Chẳng ai có thể giải thích đó là loại chất liệu gì, có tác dụng ra làm sao?
Khối cầu bạc có đường kính tầm ba người ôm, trên bề mặt lăn tăn gợn sóng như thể dòng nước trong đó đang vận hành lưu chuyển. Thanh Tuyền lấy ra một món pháp khí phi kiếm đã lâu không dùng đến, chọc thẳng lưỡi kiếm vào ngân cầu. Pháp khí khi tiếp xúc với ngân cầu thì phát ra những tiếng "xèo xèo" ghê rợn, từng lọn khói trắng bốc lên nghi ngút, pháp khí cứng rắn là vậy mà bị thứ dung dịch đặc sệt kia ăn mòn đến chẳng còn gì, nó đã biến thành một thứ đồ phế liệu.
Da đầu Đàm tê dại, đây đúng là thứ gã cần, phải đến khi Thanh Tuyền thử nghiệm hủy đi pháp khí gã mới dám khẳng định danh tính thứ này, Lộ Khiết Ngân Thủy.
Lộ Khiết Ngân Thủy là một dạng chất lỏng thuộc Kim hệ, có giá trị rất lớn đối với Đả Thiết Sư trong việc chế bảo. Và một điều quan trọng khác, Lộ Khiết lại là một dạng 'trọng thủy' xếp trên cả Kim Hàn Thủy. Đàm có thể thử một lần, công cuộc tu luyện Toái Giáp Công mở ra thêm nhiều điểm huyền văn đã bị gián đoạn rất lâu rồi. Nếu sự thành, đây đương nhiên là chuyện đại hỷ.
Đàm đi qua đi lại trầm tư, xong gã ho nhẹ rồi ra giá:
- Thứ này ta cần, chư vị có thể định giá, tại hạ muốn làm một cái giao dịch công bằng!
Thanh Tuyền trố mắt ngạc nhiên:
- Thứ này là cái gì mà khiến Đam Săn huynh thất thố như vậy?
Sáu tên Thanh Giao tộc đều không biết đây là cái gì, vậy nên sau khi nghe Thanh Tuyền hỏi thì đều tập trung nhìn Đàm chờ đợi câu trả lời.
Đàm Phi cũng chẳng có giấu giếm, gã từ tốn:
- Đây là Lộ Khiết Ngân Thủy, một loại linh tài quý hiếm trong chế luyện pháp khí.
Thanh Tuyền chợt ngộ ra:
- Ồ…! Không nghĩ ra Đam Săn huynh còn là một cái Đả Thiết Sư. Thứ này tiểu đệ không có hứng thú, người cứ tùy tiện thôi!
Thanh Vân công chúa cũng phụ họa theo:
- Muội cũng không có nhu cầu, Đam huynh cứ thu cả vào!
Thanh Tuyền đưa mắt qua bốn tên hộ vệ:
- Chư vị có ý kiến gì không?
Đám hộ vệ từ khi đi theo tam thái tử, nói là vạn phần hung hiểm, nhưng có câu ‘Dưới bóng đại thụ, cỏ chẳng dầm sương’. Chiến đấu nhiều trận thật, nhưng chúng toàn được hưởng lợi từ đại công của gã mặt sẹo kia. Bây giờ chủ nhân hỏi vậy, đến thằng ngu cũng hiểu được ý tứ sâu xa trong đó, cả bốn tên cùng nhìn nhau rồi đồng thanh trả lời.
- Chúng tiểu nhân thu hoạch linh thảo trong này đã đủ rồi, chẳng muốn thu thập thêm thứ gì nữa…
Đàm liếc qua Thanh Tuyền cười cười lắc đầu như thể bất đắc dĩ, rồi cũng chẳng cần khách sáo nữa, cứ vậy mà lấy bình to bình nhỏ thu toàn bộ số thủy ngân vào. Lộ Khiết Ngân Thủy chỉ có tính ăn mòn đối với kim loại, những vật dụng thuộc Thổ như bình sứ lại chẳng hề hấn gì. Với lượng ngân thủy cực lớn như thế này, gã có thể mặc sức chế luyện pháp khí đến cuối đời. Điều quan trọng là thử nghiệm phục dụng nó, hòng thay thế cho Kim Hàn Thủy.
Khi mà khối cầu Lộ Khiết bị rút đi gần hết, chợt dưới bề mặt lộ ra một huyệt động nhỏ, gần giống với cỗ quan tài lộ thiên bằng đá. Thanh Thuyền ra hiệu cho Đàm tiếp tục công việc, bản thân hắn tiến đến xem xét lục lọi rồi cách không lôi ra một bộ xương vàng óng trong trẻo như hổ phách. Điểm đáng lưu ý chính là xương hộp sọ bị thủng một lỗ lớn, xuyên từ trán ra đến sau ót, hẳn là người này bị trọng thương vùng đầu, cố gắng chạy được đến đây rồi mới tạ hóa. Ngoài bộ xương ra thì huyệt động trống trơn, đám Thanh Giao bị một phen chưng hửng.
Thanh Tuyền kéo một khúc xương cánh tay về sát mặt soi kỹ từng chi tiết, chợt hắn lật tay tế ra pháp bảo Lịch Tuyền Thương đâm chém thật mạnh vào khúc xương. Những tiếng va chạm chát chúa vang lên kèm theo tia lửa bắn ra như bung bỏng ngô, khúc xương vẫn trơ trơ không hề hấn, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
Nhân sự đương trường đều tái mặt, khúc xương vàng óng kia có độ cứng rắn chẳng khác gì pháp bảo. Vậy người này khi còn tại thế là đang ở cấp độ nào, lại là có thứ gì mạnh mẽ đến độ kích xuyên qua cả hộp sọ của hắn?
Trong đầu Đàm Phi chợt vang lên tiếng truyền âm của Xương Cuồng Ngọc Truyện:
- Luyện thể thuật đỉnh cấp, người này khi tại thế đang ở tu vi Tiểu Thiên Sư đại viên mãn, chỉ một bước nữa là tấn thăng đại năng Thượng Thiên Sư.
Đàm truyền âm lại cho Ngọc Truyện:
- Ngài có cần vãi bối thu thập bộ khô cốt này không?
- Bản nhân không hứng thú với luyện thể thuật, khô cốt này chẳng có ý nghĩa gì. Ngươi thích thì cứ thu lấy… - Ngọc Truyện lạnh nhạt.
Rồi lão lại tò mò đưa chuyện:
- Khi nãy thấy ngươi sử dụng công pháp phật môn chính tông đánh chết ‘con giun’ chín đầu kia, bản nhân thực sự bị chấn kinh trước uy lực của chiêu số đó. Nhưng cũng cần phải cảnh tỉnh ngươi một hai… ngươi tu ma công Huyết Ma Đồng Nhân, lại ôm đồm kiêm tu thêm Phật Môn chính tông. Hiện tại có thể sẽ chưa nhìn ra họa ngầm, nhưng đến một lúc nào đó, Phật, Ma bài xích công tâm, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma trở nên điên loạn, nặng thì bạo thể mà chết. Theo ta ngươi nên lựa chọn một đường, hoặc ma hoặc phật đặng bảo toàn mạng nhỏ quý giá.
Đàm Phi thực sự rất cảm kích, lão già này tuy lắm mồm nhưng vẫn còn giữ được chút nhân tính, chưa đến mức trầm mê trong ma đạo. Nhưng lão biết một mà chẳng biết hai… gã hiện đang sở hữu ba khỏa Nguyên Đan, tu ma hay tu đạo, tu phật đều đi theo hai đường riêng rẽ. Nếu như gã không có tu ma, có khi khỏa ma đan trong người lại một đường thui chột, vĩnh viễn chẳng thể tiến cảnh được.
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, tiểu bối định sau chuyến này sẽ tìm một nơi an ổn, quyết lựa chọn công pháp chủ tu rồi điệu thấp tu hành không màng đến thế sự nữa!
- Hắc, nghĩ ta là con nít? Với bản chất và bối cảnh của ngươi… ta đồ rằng sẽ chẳng có lúc nào ngươi ngồi đả tạo hành công quá mười năm… tin ta đi… bản nhân rất có con mắt nhìn người.
Đàm lắc đầu cười đểu cáng, không tranh luận dây dưa cùng lão ma lắm mồm này nữa.
Đám Thanh Giao còn đang lưỡng lự chưa biết xử trí với bộ khô cốt như thế nào, Đàm liền đưa ra chủ ý:
- Tại hạ một lần nữa lại làm mặt dày… mấy khúc xương này dẫu không là ‘Bảo” nhưng cũng vạn phần cứng rắn, dùng làm nguyên liệu chế luyện pháp khí pháp bảo rất phù hợp. Chi bằng chư vị nhượng lại cho tại hạ, Đam mỗ nguyện chi trả hợp tình hợp lý…
Nói đoạn Đàm vung tay, trong người gã bay ra đến hai chục bình đan dược đủ loại, tất cả đều là phụ trợ tăng tiến tu vi cho Đại Linh Sư, cũng như Kim Đan Kỳ yêu tộc. Hạnh Huỳnh Đan, Thanh Tâm Đan, Vân Hương Linh Tửu cùng một số đan dược khác do đánh chết địch nhân mà thu được…
Hải tộc và yêu tộc xưa nay vốn thiếu hụt Đan Sư trầm trọng, thiên tài địa bảo dẫu nhiều nhưng vẫn thường xuyên phải mang đi phường thị để đổi lấy đan dược từ nhân loại. Số đan dược mà Đàm vừa đưa ra quả thật đã đánh trúng thị hiếu của đám Thanh Giao. Đến như Thanh Tuyền đương kim thái tử mà ánh mắt không giấu nổi tia cuồng nhiệt.
Cuối cùng, Thanh Tuyền vẫn là kẻ đứng ra thu lấy toàn bộ số đan dược rồi phân chia cho đám hộ vệ. Đàm Phi đường đường chính chính thu về bộ khô cốt vàng óng. Chẳng thể đoán định được giá trị thực của cỗ hài cốt này, nhưng giá trị khảo cứu trong đó là vô cùng lớn, khẳng định có liên quan mật thiết đến khối Lộ Khiết Ngân Thủy kia.
Đàm cùng đám Thanh Giao tộc còn mò mẫm trong kết giới thêm một đoạn thời gian nữa, xác định chẳng còn thứ gì giá trị, ‘thương đội’ lại quay trở về miệng vực bên trên, một lần nữa mạnh mẽ phá trận Việt Trạch hòng rời khỏi địa phương này.
- Hết Chương 176 -