Hoàng Yến dường như không chịu nổi sự sủng ái đến thái quá từ đám nhân vật thượng tầng Thiên Bích Bang, vậy nên mặt mũi lại càng đỏ lựng, thái độ bối rối thấy rõ, nàng chỉ lí nhí được mấy câu:
- Đại… đại trưởng lão ngài ý cầu bang chủ tìm cho được Linh Ly thảo bằng mọi giá!
Tất cả nghe xong cùng “Ồ” lên một tiếng đầy cảm thán. Chiến Phong phó bang chủ buột miệng:
- Chẳng ngờ đại trưởng lão còn đeo thêm chức nghiệp Đan Sư!
Trần Lập gặng hỏi:
- Ngoài cỏ Linh Ly ra, đại trưởng lão còn yêu cầu gì nữa không?
- Bẩm bang chủ hết rồi! - Hoàng Yến thật thà trả lời.
Trần Lập gật đầu:
- Được rồi! Tiểu nha đầu ngươi cứ quay trở lại cấm địa tu luyện, thông báo với đại trưởng lão là chúng ta sẽ làm hết sức, bằng mọi giá phải đem Linh Ly thảo về.
Nguyên Hoàng ngồi trên ghế vê cằm gật gù:
- Cũng phải chúc mừng nha đầu phúc lớn! Gặp được minh sư, pháp lực đã tăng tiến một đoạn dài chỉ sau có một năm… chậc, chậc, đến lão phu cũng cảm thấy ghen tị á!
Hoàng Yến bẽn lẽn định rời đi, bất chợt cả ba vị trưởng bối cùng đứng dậy, râu tóc dựng ngược, trán nổi gân xanh như lâm đại địch.
Rồi một khối uy áp nặng nề phủ xuống, trước sảnh đã xuất hiện một thân ảnh vô cùng vũ mị yêu kiều. Thân hình gợi cảm ẩn sau lớp y phục màu huyết dụ, mặc dù đeo một lớp mạng che mặt nhưng mới nhìn cũng có thể nhận ra phía sau là một trang tuyệt sắc. Nữ nhân cất giọng thanh thúy như ngọc:
- Thật đường đột và thất lễ, mong chư vị Thiên Bích bỏ quá cho…
Người đến vận y phục Mẫu Đơn Hội, lại là tu vi Đại Linh Sư viên mãn sâu không lường được, đương nhiên nàng ta cố ý làm vậy để thử lòng đám đầu sỏ Thiên Bích Bang, cũng có thể còn có chuyện quan trọng hơn. Trần Lập tâm cơ sâu sắc, thoáng cái là hiểu có chuyện chẳng dễ chịu gì, dẫu vậy hắn vẫn làm ra vẻ rất khiêm nhường:
- Ồ…! Hóa ra là đạo hữu từ Mẫu Đơn Hội, thứ cho bọn tại hạ không kịp đón tiếp… mời đi, mời đi…
Nói rồi Trần Lập rời ghế, tiến về phía nữ nhân ra vẻ rất vồn vã. Hai vị phó bang đã quen với hoàn cảnh luôn phải nhìn mặt đối phương mà xử sự, bang nhỏ, lực yếu, muốn tồn tại được chỉ còn cách đó thôi. Cả Nguyên Hoàng và Chiến Phong đều đồng loạt đứng dậy, ôm quyền rất nhã nhặn hướng nữ nhân kia.
Nữ nhân không khách khí kiêng kỵ điều gì, cứ thế ngồi vào ghế môn khách:
- Nhận được tin tức từ quý bang, thiếp thân liền đến để bàn bạc công chuyện. Nghe cấp dưới thông chi lại, mấy năm vừa rồi Thiên Bích Bang đu theo Bạch Long Bang, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý vậy?
Rõ ràng đây là lời chất vấn, cũng có thể là gây áp lực đối với thượng tầng Thiên Bích, đánh đòn phủ đầu để đám Thiên Bích thấy được những việc làm ‘sai trái’ trước kia. Trần Lập nở nụ cười rạng rỡ, chẳng có chút thái độ xấu hổ nào:
- Đạo hữu biết đấy! Thế sự thay đổi khôn lường, Thiên Bích chúng ta là bang nhỏ, muốn tồn tại được đương nhiên phải có sự linh hoạt, các bang hội khác có hoàn cảnh như chúng ta cũng làm vậy cả, chẳng thể mãi cứng nhắc rồi đi đến con đường tự diệt vong!
Nói đoạn Trần Lập liền lấy ra túi trữ vật khi nãy còn tung tẩy trên tay, hướng ánh mắt đầy ẩn ý đến Hoàng Yến. Hoàng Yến theo hầu đại trưởng lão tiền nhiệm và bang chủ lâu dần thành quen, vội lấy ra một cái khay ngọc đưa lên. Trần Lập đặt túi trữ vật lên khay, rồi Hoàng Yến bưng đến trước mặt nữ nhân đến từ Mẫu Đơn Hội. Trần Lập vẫn điểm nụ cười hòa ái chân thành:
- Chút lễ mọn ra mắt, mong đạo hữu thu nhận. Yêu cầu từ quý hội thế nào nàng cứ đề xuất, nếu trong phạm vi Thiên Bích Bang có thể lo liệu được, tại hạ nguyện cung phụng quý hội!
Nữ nhân xinh đẹp chẳng khách khí liền thu lấy túi trữ vật, trầm ngâm nhìn chén linh trà do Hoàng Yến dâng lên, nhưng tuyệt nhiên không đả động đến, nàng ta cất lời nhàn nhạt:
- Chư vị có thông tin manh mối gì về đám hải tặc đang lộng hành ở đảo Cát Hải không?
Trần Lập hướng ánh mắt sang Chiến Phong, vị phó bang chủ này liền đưa ra quan ngại:
- Thiên Bích Bang mặc dù chưa có va chạm với đám hải tặc đó, nhưng qua một số thông tin từ các đồng đạo, có vẻ như tên đại vương cầm đầu là người của Hải Sa Bang, được Hải Sa Bang đứng sau chống lưng. Việc gì cũng dám làm, nhìn ai không vừa mắt là trảm tận giết tuyệt, thật chẳng coi trật tự vùng Tây Bắc Loạn Hải này ra cái rắm chó gì…
Nữ nhân chợt giơ tay trắng muốt như ngọc ra hiệu:
- Thôi nói thế đủ rồi! Thiếp thân cũng vừa giao thủ cùng hắn, kẻ này quả thực rất có bản sự, ta đang đợi người quay trở về Mẫu Đơn hội cầu viện binh. Tính qua đây thám thính mượn thêm nhân thủ, nhưng thật là thất vọng quá đi.
Lời nói thẳng, thật, nhưng đúng. Thời toàn thịnh, Thiên Bích Bang có đến sáu cái Đại Linh Sư tọa trấn, trong đó Hùng Tuấn đại trưởng lão có tu vi đại viên mãn. Nhưng giờ Hùng Tuấn đã vẫn lạc, hai Đại Linh Sư trưởng lão khác hi sinh, ba người còn lại chỉ nhỉnh hơn Đại Linh Sư phổ thông đôi chút, sức đâu đem ra đối địch cùng những tồn tại dạng yêu nghiệt như tên đại vương kia. Cũng chính vì thực lực kém cỏi mà nữ nhân Mẫu Đơn này mới đường đột chạy vào đảo, làm như thể phản khách vi chủ, chẳng coi đám Thiên Bích Bang ra gì.
Trong ba tên đầu sỏ Thiên Bích, Chiến Phong là người nóng nảy hơn cả, nghe được những lời từ nữ nhân này thì tỏ ra khá bất mãn, tuy nhiên vẫn đủ định lực để kiềm chế. Nhưng thoáng chút biểu hiện nho nhỏ vậy chẳng thể qua mắt được ‘Ả Hồ Ly’ đến từ Mẫu Đơn Hội, nàng ta chỉ cười khẩy:
- Ta nói có gì sai…? Ồ… chợt nhớ ra mấy tháng trước, có luồng thông tin Thiên Bích bổ nhiệm đại trưởng lão mới, vậy vị đó chạy đâu rồi?
Ánh mắt nữ nhân trở nên băng lãnh sát phạt, dù ẩn sau lớp mạng nhưng ai cũng có thể nhận ra.
Trần Lập vội đứng dậy cười cầu tình:
- Hắc, hắc… Đạo hữu tin tức cũng thật linh thông! Vị đại trưởng lão này mắc thương thế khá nặng, hiện vẫn đang bế quan dưỡng thương, chẳng thể ra gặp mặt đạo hữu được.
Nữ nhân có vẻ đã bị kích thích, giọng nói mang chút ý tứ trào phúng:
- Hắc, chẳng phải con rùa đen rụt cổ ư? Để thiếp thân chạy qua vấn an ngài ý! Trong tay ta cũng đang sẵn khá nhiều đan dược trị thương hiệu nghiệm… biết đâu lại được việc, cứu người hơn xây bảy tòa tháp mà!
Trần bang chủ vẫn là bảo lưu quan điểm, bởi hắn biết để vị đại trưởng lão kia hiện thân tức sẽ lành ít dữ nhiều, có thể còn ảnh hưởng lớn đến đại cuộc của Thiên Bích Bang, hắn xua tay:
- Không nên, không nên, đại trưởng lão bản bang thực sự còn ‘rất yếu’. Đạo hữu chớ cưỡng cầu, rồi lại dẫn đến thất vọng…
Nữ nhân thoáng thấy chút miễn cưỡng mất tự nhiên của vị bang chủ này, còn cả ánh mắt tự tin cùng nụ cười giảo hoạt của hai tên phó bang, cứ như thể kẻ bí ẩn kia có thể một kích lấy mạng nàng luôn được. Sự kích thích càng bị đẩy lên cao trào, lại là vừa mới chiến bại trước tên ‘đại vương’ ở đảo Cát Hải, tâm thần cũng có đôi chút xao động, nàng lạnh giọng:
- Nếu như chẳng làm điều khuất tất xằng bậy, việc gì phải giấu giấu diếm diếm như vậy? Ta đã cảm ứng được điểm bất thường nơi hậu sơn, vậy chư vị cứ ở đây mà hưởng trà…
Lời vừa dứt, thân ảnh nữ nhân hóa vệt kinh hồng bay về phía cấm địa, chẳng cấp cho ba tên đầu sỏ Thiên Bích chút mặt mũi nào.
Diễn biến tại Thiên Bích Đường đương nhiên chẳng thể thoát được tầm cảm ứng khủng bố của Đàm Phi, lại là những tranh luận đều bị Lục Hầu nghe được, cứ như thể gã đang đứng tại nơi đó vậy. Đàm liền thở dài lẩm bẩm:
- Muốn an tĩnh một chút mà lão thiên chẳng tha, thật làm tức chết ta mà…
Đoạn gã đình chỉ tu luyện, thân ảnh tiêu thất, biến mất khỏi động phủ.
Nữ nhân phi hành đến tiểu đảo, chẳng cảm ứng được chút ba động pháp lực của tu sĩ nào, nhưng đã nhìn thấy một thân ảnh vận hắc bào đứng trong phong đình nơi vách núi, bộ dáng có chút gì đó khá quen thuộc. Còn định mở lời trấn áp, phủ đầu, chợt nghe thấy tiếng nói trầm ổn, ẩn tàng pháp lực sâu không lường được.
- Hà đạo hữu bao năm qua vẫn chưa bỏ được tính nóng nảy! Hắc…
Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, nữ nhân này liền trở nên phấn khích tột độ, bao kỷ niệm ùa về, có gã này ở bên cạnh, chẳng phải lo đến bất kỳ tồn tại cùng cấp nào rồi. Dẫu vậy, nàng vẫn làm ra thái độ chanh chua:
- Cái tên bại hoại này! Tưởng vẫn lạc từ lâu rồi chứ…?
Thân hình kiều mị uốn éo mang theo cả chút câu dẫn tình tứ bước đến phong đình, mặt đối mặt với nam nhân yêu nghiệt có duyên kỳ ngộ tại Sơn Hải Đồ, Huyền Tử Tử Huyền Môn.
Hai kẻ ngang ngược nhất nhì Sơn Hải Chi Hạ cùng đứng đó nhìn nhau, cố gắng tìm lại chút hình ảnh thời thanh xuân cách đây đã một lục thập hoa giáp rồi. Nam vẫn vậy, chỉ là ánh mắt sâu lắng thâm trầm hơn, chất chứa bao đau khổ dằn vặt, và ổn trọng hơn xưa rất nhiều. Nữ cũng thế, chẳng thay đổi nhiều về ngoại hình, thời gian chỉ làm sắc đẹp càng thêm mặn mà hơn mà thôi, biểu hiện thiên sinh kiều mị toát ra hết sức tự nhiên.
Đàm Phi là người lên tiếng trước:
- Chẳng ngờ Hà đạo hữu lại lưu lạc chốn khỉ ho này… đừng nói Mẫu Đơn Hội là một cái sân sau của Thiên Vân Cốc nha!
Hồ Thanh Hà bật cười khanh khách rung cả lớp linh nhiễu che mặt:
- Đúng là như thế đấy, ta nhận nhiệm vụ tông môn có đến gần hai mươi năm ở cái xứ này rồi! Ngươi mới đáng nói, tin tức Huyền Tử phản phái, thí sư ở mặt trận phương nam còn lan truyền đến tận chiến trường phía đông. Sự kiện Sơn Hải Chi Hạ kết thúc, cái tên Huyền Tử đã in sâu vào tâm thức đám đồng bối thất tông rồi, vậy nên chuyện đạo hữu thí sư đúng là đã gây nên một hồi oanh động mãi không thôi.
Đàm Phi cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn mây trắng đang lững lờ trôi, một đoạn quá khứ bi tráng tưởng đã chôn thật kỹ, giờ gặp lại cố nhân thì ùa về như sóng triều. Gã chỉ biết đứng đó thở dài đầy cảm khái:
- Hài… nhân sinh thực chỉ như gà lọt giậu chó sáu bát, để lão thiên trêu ghẹo mà thôi…!
- Hết Chương 193 -