Chờ đợi mất hai ngày, đến ngày thứ ba, một tiểu đồng tam đoạn ngưng khí xuất hiện trước sương phòng của Đàm Phi, kính cẩn thông báo:
- Thượng Lão đã trở về, kính nhị vị tiền bối theo tiểu nhân đi gặp người!
Cả Đàm và Thanh Hà cùng hiện thân, hai người liền theo chỉ dẫn của tên tiểu đồng này. Vẫn là men theo những bậc đá quanh co vòng vèo để tới phía hậu sơn, lại xuyên qua mấy cái thạch động ăn sâu vào lòng núi, vòng vèo đến hơn một canh giờ mới đến được sau núi.
Đứng tại lưng chừng núi, cảnh tượng đập vào mắt hai người khiến họ không thể thốt lên đầy cảm thán. Thì ra Đường Hào Viên cấm địa chính là mảnh đất nằm lọt thỏm giữa chân ba ngọn núi lớn, phải gọi là một mảnh thung lũng mới đúng.
Hạp cốc bị vách của ba ngọn núi lớn che khuất, bên trong là một đầm nước trong xanh dạt dào linh khí, ven bờ đầm lít nhít linh thảo được trồng thành luống rất quy củ, vài tên tiểu đồng chạy tới chạy lui chăm sóc hết sức tận tụy.
Với thần niệm lực cực lớn, Đàm Phi có thể cảm ứng được ba động linh lực phát ra từ Linh Ly Thảo trên năm trăm năm, nó được trồng dưới đáy hồ, chẳng khác gì là một giống hải tảo nơi đáy sâu tại Vô Biên Hải.
Tiểu đồng dẫn đường hướng dẫn hai người Đàm, Hồ men theo bậc đá từ trên núi xuống, đi đến một khu trang viên thanh nhã, hiệu cho họ đứng chờ rồi chạy vào trong bẩm báo.
Đàm phi chỉ đứng đó cười tủm, Hồ Thanh hà cũng cảm ứng được tia khí tức quen thuộc, đưa ánh mắt như có vạn điều muốn nói hướng gã nam nhân bên cạnh, giữa hai người có một thứ cảm xúc đầy ý vị khó nói lên lời.
Chừng chưa đầy nửa khắc thời gian, tiểu đồng chạy ra giơ tay làm hiệu mời:
- Mời nhị vị tiền bối vào trong, Thượng Lão đang đợi!
Trang viện được dựng lên từ gỗ, cột kèo không có chạm khắc cầu kỳ sa hoa, tất cả đều toát lên sự giản dị mộc mạc.
Lãn Ông là một lão già tầm bát tuần, tóc trắng da mồi, dẫu không tiên phong đạo cốt nhưng thập phần tôn quý. Đây chẳng phải ai khác, lão chính là lão già dắt cháu gái đi hái thuốc tại tiểu đảo vài ngày trước. Lúc này đã thay ra bộ y phục giống viên ngoại, cảnh giới vẫn chỉ là Tiểu Linh Sư cùi bắp.
Đàm Phi đặt tay lên ngực trái cúi đầu hành lễ:
- Huyền Tử Thiên Bích đảo ra mắt tiền bối!
Hồ Thanh Hà đồng dạng ôm quyền chào hỏi rất là lễ phép.
Lãn Ông khoát tay mời khách ngồi vào ghế, hướng ánh mắt tinh anh lướt qua hai người một lượt, rồi nhìn Đàm Phi cất giọng nhàn nhạt:
- Đạo hữu đây xuất thân Cô Thiên đại lục?
Đàm thành thật trả lời:
- Tiểu bối xuất thân Già Thiên đại lục, chỉ là có một đoạn thời gian công tác tại Cô Thiên mà thôi!
Lãn Ông gật đầu “à” một tiếng, tuyệt nhiên chẳng nhắc đến chuyện vừa xảy ra trên tiểu đảo vô danh, lão đi luôn vào vấn đề chính:
- Được biết nhị vị đến đây vì Linh Ly thảo?
Đàm Phi gật đầu, thái độ mang vẻ cầu thị nhưng không xu nịnh, tựa như đây chỉ là một mối giao dịch thuận mua vừa bán:
- Đúng vậy tiền bối! Vãn bối có nhu cầu thu mua vài gốc thảo này, tùy vào số lượng Đường Hào Viên có thể bán ra.
Lãn Ông chưa vội đưa ra chủ ý, lão giơ tay làm hiệu mời khách thưởng linh trà, rồi từ tốn nhấm nháp tách trà trên bàn. Dường như còn mải mê suy ngẫm chuyện gì đó, phải đến lúc Đàm Phi đặt tách trà lên mặt bàn, cố tình để phát ra chút âm thanh, Lãn Ông mới cười cười đầy ngụ ý:
- Huyền Tử đạo hữu khẩu khí cũng thật lớn! Quả thực trong tay lão hủ đang có mười gốc Linh Ly ba trăm năm tuổi, thế nhưng lão đây cũng cần biết lý do và mục đích sử dụng của đạo hữu, nếu hợp lý, lão nguyện ý bán ra. Bằng không, có lẽ phải làm nhị vị đây thất vọng rồi, hắc…
Rất nhiều lý do xoay chuyển trong đầu Đàm Phi, nhưng rốt cuộc, vòng vo khéo quá lại hóa vụng. Thật thà, thẳng thắn trước những tồn tại yêu dị dạng này vẫn là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Gã liền hướng ánh mắt nghiêm nghị đến Lãn Ông:
- Tiền bối đã tiếp xúc qua Đạo Thần Đan?
Hải Thượng Lãn Ông nhăn trán một hồi, rồi chợt đốn ngộ ra điều gì đó, lão bắt đầu nhấp nhổm phấn khích:
- Đạo Thần…? Xưa kia đã từng một lần nghe sư tôn nói về linh đan này. Nhưng nó đã thất truyền từ nhiều vạn năm trước, tại sao tiểu tử… ồ, đạo hữu lại biết về nó? Liệu đan phương có liên quan đến thảo Linh Ly?
Đàm Phi thoáng chút ngạc nhiên, đây là linh đan thuộc thời cổ đại, chẳng phải vị Đan Sư nào cũng biết, vậy mà loáng cái Lãn Ông đã có thể nói ra nguồn gốc.
- Đúng là trong đan phương Đạo Thần đan có thành phần Linh Ly thảo! Tiền bối ngài kiến thức thật uyên bác, vãn bối thực sự rất bội phục! - Đàm làm ra thái độ chân thành mà trả lời.
Lãn Ông lúc này đang rất tò mò, hành nghề trên ngàn năm, tìm tòi phát minh ra khá nhiều bài thuốc quý, lại là vài cái đan phương tâm đắc. Đến giờ mới được nghe nói đến loại đan dược chỉ có trong truyền thuyết, bảo sao lão không si, không mê. Bỏ qua rào cản về thân phận, tu vi… Hải Thượng Chân Nhân cười rất mơn trớn:
- Đạo hữu có thể cho lão xem qua đan phương? Khà khà…
Điều này không nằm ngoài dự tính của Đàm Phi, với một kẻ cuồng tín như lão, chắc chắn đến chín phần sẽ đòi ra đan phương. Tuy nhiên, gã đâu phải loại mục đồng ấu ngưu để cho người khác dẫn dắt, vẫn là thái độ thành thật chất phác:
- Điều này… điều này là không thể! Đan phương cổ truyền, các bậc trưởng bối trong tộc đã có nghiêm lệnh, tiểu bối thực không dám trái mệnh, mong tiền bối lượng thứ!
Lãn Ông nghe vậy thì tỏ ra thất vọng, xong cũng chẳng vì thế mà buồn lòng, dù sao yêu cầu mà lão đưa ra cũng là quá phận, thậm chí là điều tối kỵ đối với luyện đan chi đạo nói chung. Bây giờ lại là sự tò mò về thân phận và bối cảnh của tên mặt sẹo này, có vẻ như gã đến từ một cái gia tộc rất ư là thần bí, Hải Thượng chân nhân thốt lên đầy cảm thán:
- Ồ…! Đã biết đạo hữu đến từ Già Thiên đại lục, nơi đó lão đây cũng qua lại nhiều lần, ngoài bảy cái tông môn chết dẫm kia, làm gì còn gia tộc hay tổ chức nào đủ khả năng xuất ra viễn cổ đan phương bậc này. Vậy cụ thể đạo hữu xuất thân từ nơi nào?
Đàm Phi ngần ngừ trong vài nhịp thở, thái độ đã thoáng chút bất nhẫn, có vẻ như gã vẫn đang cố gắng cấp cho vị thượng nhân này chút thể diện:
- Tiền bối đã nghe đến Luân Hồi Viên? Vãn bối chính là đi ra từ đó… những thông tin còn lại, xin thứ cho tiểu nhân vô lễ mà chẳng thể phụng bồi!
Hải Thượng Lão một lần nữa lại phải nhăn trán, cái gì mà Luân Hồi Viên? Địa phương này thì quả thật lão chưa một lần nghe đến. Chẳng hiểu hôm nay là cái ngày khỉ gió gì, chưa bao giờ lão lại thấy mệt mỏi khi tương tác cùng bậc tiểu bối, vậy mà tên mặt sẹo quái dị này lại đem đến một cảm giác bí ẩn ma mị khó diễn tả.
Lãn Ông biết đã chẳng thể moi móc thêm được chút thông tin nào nữa, cũng phải thực hiện cái đề nghị của tên oắt con này, biết đâu lại phát lộ thêm vài điểm huyền cơ. Tuy nhiên, bản tính cổ quái vẫn là cổ quái, chẳng bao giờ thay đổi được, lão cười rung râu đầy giảo hoạt:
- Hắc hắc… Trước khi đến đây hẳn đạo hữu đã nắm bắt được chút cung cách ‘làm việc’ của ta. Vẫn là ba điều kiện để trao đổi… Đánh thắng ta, hahaha… Thực hiện một nhiệm vụ do ta chỉ định, hoặc dùng tài vật trao đổi? Mời đạo hữu tự lựa chọn!
Đàm Phi thở dài bất đắc dĩ:
- Đương nhiên dùng tài vật trao đổi thưa tiền bối!
Hải Thượng Lão ngồi đó vuốt râu cười hiền từ:
- Một gốc linh thảo ngàn năm đổi lấy bốn gốc Linh Ly, hai gốc linh thảo ngàn năm lấy tám Linh Ly… ba gốc đổi mười, hắc…
Hồ Thanh Hà nghe xong nhảy dựng, nếu Lãn Ông không phải bậc trưởng bối, có lẽ nàng đã hung hãn vã cho lão vài quyền… Hai đổi tám, ba đổi lấy mười, vị thượng nhân này cũng biết trêu ngươi đám tiểu bối quá đi.
Phải biết linh thảo ngàn năm trở lên có giá trị gấp hàng chục lần linh thảo ba, bốn trăm năm tuổi. Lãn Ông làm vậy, ngoài việc bắt chẹt đám tiểu bối, đây còn là một sự áp đặt hết sức thô lỗ nữa.
Đàm Phi nhăn mặt, trán nổi gân xanh, biểu hiện như thể đang bị một cái đả kích rất lớn vậy:
- Tiền bối phải chăng là đang đùa bỡn, nếu như không muốn làm giao dịch cùng tiểu nhân, xin nói thẳng một lời…
Hải Thượng Lão đặt mạnh tách trà xuống mặt bàn đánh “cạch” một tiếng khô khốc:
- Đây là quy định do ta đặt ra từ nhiều năm rồi, tiểu tử ngươi nếu không phục liền chọn cách khác, nóng nảy như vậy chẳng phải phong phạm của cường giả…
Hồ Thanh Hà biết tỏng mánh khóe của Đàm Phi, người mắc bẫy đương nhiên là Lãn Ông rồi, tuy nhiên nàng cũng làm ra biểu hiện cuống quýt cho vở kịch thêm phần hấp dẫn chân thực:
- Vậy… vậy còn nhiệm vụ của tiền bối ngài đưa ra là như thế nào? Giờ chúng vãn bối đào đâu ra một hai gốc linh thảo ngàn năm mà trao đổi kia chứ?!
Lãn Ông là lão quái sống lâu đến hơn hai ngàn năm, tiếp xúc với đủ loại tầng lớp dạng người, thân gia của đám Đại Linh Sư như thế nào sao lão không hiểu. Đừng nói đến linh thảo ngàn năm, thậm chí có kẻ còn ôm cả vài gốc linh thảo vạn năm. Vậy nên, những lời của Hồ tiên tử nói ra thật chẳng có ý nghĩa gì với lão.
Đàm Phi làm ra vẻ nhẫn nhịn, đã bình tâm trở lại, gã vẫn ngồi trên ghế hướng mắt đến Hải Thượng Lão mà chờ đợi.
Lãn Ông vuốt vuốt chòm râu trắng ngẫm nghĩ một hồi, bộ dáng rất an nhàn tựa lão tiên nhân:
- Ở lại đây làm tạp dịch không công hai năm!
* Hết Chương 201 *