Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 209 - Bất Tỉ Bất Chi Đạo, Nhất Tỉ Hạ Nhất Kiêu

Tạ Đình Phong lập tức tế ra phi đao Toại Lang, múa lên vài đường hoa mỹ như thể khởi động vậy, bất chợt thân ảnh hắn nháng lên, bắn vọt về phía Đàm Phi với độn tốc cực nhanh. Toại Lang đao chém tới, mang khí thế thật kinh người, bảy cái hư ảnh hỏa lang bạo phát hỏa diễm tựa như những bó đuốc, phả ra nhiệt lượng bỏng rát về phía đối thủ.

Đàm Phi tu hỏa công, trong người lại có sẵn hỏa linh đã ngấp nghé cấp thiên hỏa rồi, há lại phải ngán ngại ba cái loại hỏa lực tầm thường trẻ nít kia. Từ ngày bước chân đến Loạn Hải Vực, đám tu sĩ thông thường đã sớm bị gã coi như chó gà, chỉ có những kẻ mang lực lượng nghịch thiên mới khiến gã phải kiêng kỵ. Nhưng với chiến thuật đã được tính toán từ đầu, sao cho phù hợp với bối cảnh, gã chẳng cần phải làm ra cái gì oanh động, chỉ cần vượt qua đối thủ là được.

Lạc Kim Tiền từ trong tay áo bay ra, lập tức cản lấy thế đao Toại Lang bổ xuống, tám cái hư ảnh Lạc Điểu quấn lấy hư ảnh hỏa lang có phần khá cân bằng. Lại là đao Liệt Không xuất hiện trên tay, tán phát ra chút xích quang ảm đạm, nhằm thẳng mặt Tạ Đình Phong chém ngang theo một quỹ tích rất tà dị.

Đám tu sĩ quan khán thầm cười nụ khi thấy món pháp khí tàn tạ do mặt sẹo tế ra, lên đến cấp Đại Linh Sư rồi, pháp bảo có thể chưa có lấy một kiện, nhưng quả thật vẫn còn sử dụng đao mẻ thì thế gian này chỉ có mỗi mình gã này. Bản thân Điêu Thiền còn cảm thấy hụt hẫng, nhưng ngẫm nghĩ sâu xa ra một chút, nàng chợt cười nhẹ, hẳn là gã đại trưởng lão kia còn tính đến cả chuyện đổ cược nữa, cửa dưới luôn luôn hưởng phần chênh lệch nhiều hơn, bảo sao gã đòi cược đến ba vạn Tinh, một con số mà chẳng phải tên đại linh sư nào cũng có thể đem ra.

Biểu hiện ra bên ngoài là vậy, nhưng người trong cuộc mới cảm nhận được độ hung hiểm từ gã mặt sẹo tưởng chừng dễ xơi này.

Tạ Đình Phong dụng đao từ nhỏ, cũng có thể tự nhận là một tên ‘Đao Sư’ không phải dạng xoàng, vậy mà thế đao chém tới kia lại hiểm độc và nhanh gọn vô cùng, lại là từ chuôi tàn đao phóng thích ra một cái uy áp cực kỳ bạo ngược, tâm thần hắn thoáng run lên, chỉ có một câu để hình dung; “Bất tỉ bất chi đạo, nhất tỉ hạ nhất kiêu”, chưa đấu chưa thấy đạo, so một chiêu đã thấy mình kém hơn, khác hoàn toàn so với nhận định lúc ban đầu.

Dẫu vậy, tỷ thí cấp đại linh sư có khác biệt rất lớn so với những cấp độ ở dưới, thua tài nhưng chưa chắc tàn cuộc đã là thất bại, đại linh sư luôn có rất nhiều hậu thủ và chiêu trò áp rương. Tạ Đình Phong nhanh tay ném ra một cỗ quan tài gần giống hình người, tựa như được đúc từ hắc thiết, chụp lấy toàn bộ cơ thể mình, vừa kịp lúc tàn đao chém đến.

“Keng…”

Liệt Không Đao chém mạnh vào Hắc Thiết Quách, tiếng động vang lên gần giống với tiếng chuông chát chúa, tia lửa bắn ra như pháo hoa, rất là đẹp mắt.

Bỗng thân ảnh Tạ Đình Phong ma mị xuất hiện trên đầu Đàm Phi, trong khi tất cả tu sĩ còn đang lầm tưởng hắn vẫn trốn trong Hắc Thiết Quách. Trường bào trắng phiêu dật trong gió, Đình Phong bổ một đao mang uy thế dời non lấp biển xuống đầu đại trưởng lão Thiên Bích. Toại Lang Đao đỏ rực như mới được rút ra khỏi than hồng, biến lớn dài đến hai trượng, lưỡi đao đi đến đâu không khí liền vặn vẹo bốc thành hơi nước.

“Đoàng…”

Đàm Phi kết hợp Phong Mị cùng Thất Thập Nhị Ma Ảnh, lôi đài rung mạnh sau tiếng nổ, chỉ thấy bảy mươi hai cái hư ảnh nhập nhằng bay tán loạn trước lưỡi cự đao đang bổ xuống, kịp thời tránh thoát khỏi chiêu số hung hiểm.

Toại Lang Đao trật mục tiêu trong gang tấc, dư lực cùng đao mang chém xuống đại địa nổ ầm ầm, đất đá nổ tung cuộn lên cao rồi rơi xuống như mưa, bên dưới đã tạo ra một con hào sâu đến vài thước, dài hơn chục trượng.

Tạ Đình Phong còn đang tiếc ngất, mãi mới dụ được đối thủ tập trung vào kế kim thiền thoát xác từ cỗ quan tài do hắn thả ra, những tưởng một chiêu bất ngờ là có thể đắc thủ trước gã mặt sẹo, chẳng ngờ kẻ này cũng cảnh giác rất là cao độ.

Chợt từ thiên không vang lên tiếng nói trầm ổn:

- Thứ này Thiên Bích Bảo bán ra với giá hời, mua năm tặng một nha các đạo hữu!

Mới ngửa cổ lên xác định đối phương ẩn thân chỗ nào, chợt Tạ Đình Phong thấy ba khỏa viên cầu đen như nhọ nồi, xoay tít trên không rồi rơi thẳng xuống đầu hắn, còn chưa kịp phản ứng, Hỏa Lôi Đạn đã bị chủ nhân của nó kích phát.

“Oanh, đoàng, đoàng…”

Ba tiếng nổ kinh thiên vang lên, lôi điện, hỏa quang, khói bụi bột phát, đại địa rung lắc dữ dội, rồi lại xuất hiện một cây nấm khói đen xen lẫn quầng lửa đỏ hồng và lôi điện vằn vện, nuốt chửng luôn thân ảnh họ Tạ vào trong đó. Đàm Phi vẫn ngự không đứng trên cao quan sát, mặc dù chẳng sứt mẻ tí nào nhưng pháp lực tựa như hư thoát, yếu đuối đến thảm thương.

Cho đến khi khói bụi lắng xuống, thân thể Tạ Đình Phong nằm bẹp dưới một cái hố sâu, y phục rách mướp, tóc tai cháy xém vẫn còn vương vài lọn khói xám, dẫu chưa vẫn lạc nhưng khí tức đã đứt đoạn như có như không, khẳng định phải phục dụng tiên đan diệu dược đến hai chục năm mới có thể trở về thời toàn thịnh.

- Thiên Bích Đảo… chiến thắng! - Giọng nữ tử Mẫu Đơn vang lên, có phần lạc lõng và gượng gạo.

Tu sĩ đương trường chẳng mấy quan tâm đến tên trưởng lão chết bầm của Thiên Bích đảo, tất cả vẫn còn hoảng loạn với thứ ám khí mà gã vừa ném ra, sức công phá thật là kinh hoàng, lại gọn gàng dễ sử dụng, có thể khiến một gã đại linh sư yếu kém đánh ngang tay và chiến thắng một tồn tại đồng cấp mạnh mẽ hơn… và điều quan trọng nhất, thứ này có thể mua được từ Thiên Bích Bảo.

Riêng Điêu Thiền trưởng lão ngồi chết lặng tại tòa Băng Liên Hoa, hồi tưởng lại những hành vi do tên mặt sẹo làm ra, tất cả đã có sự chuẩn bị và tính toán cực kỳ tinh vi, một mũi tên trúng đến nhiều đích, không phải là hai đích nữa rồi. Đây là cách quảng bá cho Thiên Bích Bảo, quảng bá sản phẩm do Thiên Bích Bảo cung cấp, chẳng có cách nào tốt và hay hơn cách này. Trong khi đám tu sĩ ngoài kia vẫn là lầm tưởng tên đại trưởng lão này là đồ phế vật, chẳng có đề phòng gã.

Khi Đàm Phi xoay lưng rời khỏi chiến địa, chợt một gã Đại Linh Sư trẻ trung cất lời dò hỏi:

- Vị đạo hữu Thiên Bích này…! Thứ người vừa ném ra gọi là gì? Giá bao nhiêu?

Đàm phi nhàn nhạt trả lời:

- Tạc Thiên Châu… giá năm trăm Tinh, mua năm tặng một, số lượng chỉ có hạn, hắc hắc…

Nói rồi Đàm bay trở lại hội họp cùng Điêu Thiền, để lại những ánh mắt háo hức và đố kỵ.

Phế nhân Tạ Đình Phong đã được đồng đạo khiêng đi, những trận đấu tiếp theo lại được tiếp tục, diễn biến vừa mới rồi quả thực đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý thi đấu của đám tu si tại khu vực này, một số tu sĩ ở khu vực khác nghe phong phanh cũng chạy qua quan khán. Ngoài đổ cược, chúng nhân còn háo hức được chiêm ngưỡng Tạc Thiên Châu xuất hiện thêm vài lần nữa.

Vòng thi đấu thứ ba.

Đàm Phi đối chiến một tên yêu nhân to lớn thô kệch, da dẻ tím tái như người chết trôi, đặc biệt là cặp sừng cong cong như sừng sơn dương mọc ra một cách đầy lố bịch trên trán.

Kẻ này hỗn danh Hôi Diện Thú Vương Úy, trưởng lão của Lương Sơn Trại, một băng cướp núp dưới bóng bang hội, khá vang danh tại phương bắc Tây Bắc Khu.

“Đinh, đương…”

- Bắt đầu…! - Mẫu Đơn nữ hội viên cất giọng lảnh lót.

Vương Úy đã mục kích Mặt Sẹo đả bại Tạ Đình Phong, vậy nên vừa nhập cuộc, hắn liền tỏ ra cảnh giác cao độ, pháp bảo phòng ngự lập tức bay ra, xoay quanh thân. Vũ khí tùy thân là cây búa lớn hai lưỡi, tạo dáng giống đầu trâu, được hắn nắm chắc trên tay.

Vương đầu sừng chẳng phải lo ngại trước chiến lực của gã mặt sẹo, hắn chỉ kiêng kỵ món ám khí cái gì Tạc Thiên Châu, rốt cuộc vẫn chỉ là dứ dứ cự phủ và gục gặc cặp sừng cong thị uy, chưa có lao vào tấn công phủ đầu.

Liệt Không Đao trên tay Đàm Phi huơ lên, vẽ vào hư không một vòng tròn xích quang, bộ pháp Phong Mị triệt để kích phát, thân ảnh gã mờ đi rồi biến mất trước mặt Vương Úy.

Qua đánh giá của đám tu sĩ về tên Thiên Bích mặt sẹo này, ngoài đòn sát thủ Tạc Thiên Châu, gã còn sử dụng một loại bộ pháp ma mị, nhanh đến không tưởng, chiến lực chỉ thuộc loại xoàng, nếu như triệt đi được hai lá bài tẩy này, việc lấy mạng gã sẽ trở nên cực kỳ dễ dàng. Nghĩ là như vậy, nhưng để phá được bố cục và chiến thuật của đối phương cũng chẳng phải dễ.

Vương Úy vừa thấy thân ảnh mặt sẹo biến mất, hắn liền gầm lên, kích phát trạng thái bán yêu thân người đầu dê, lại là đôi chân móng guốc chắc chắn, vung Ngưu Đầu Phủ chém về phía sau, đòn đánh mang theo man lực mạnh bạo đến dọa người, lưỡi phủ sắc bén ma sát với không khí kêu lên ken két.

"Đinh..."

Chẳng biết bằng cách nào, Vương Úy đã cảm ứng đúng nơi ẩn thân của mặt sẹo, lưỡi búa đến bất ngờ khiến đại trưởng lão Thiên Bích phải tế đồng xu màu vàng kim ra trước mặt đón đỡ. Lưỡi búa tuy không thể phá nát pháp khí phòng ngự của đối phương, nhưng cũng đủ để khiến mặt sẹo hứng chịu dư chấn mà bay ngược về phía sau đến cả trượng.

Vương Úy thấy cách sử dụng man lực có vẻ rất hiệu quả, hắn lại tiếp tục gầm lên, dậm chân xuống đất lấy đà khiến đất đá dưới chân nứt nẻ, tạo ra một cái hố sâu, toàn thân lao về phía gã Thiên Bích, cặp sừng bỗng chốc biến lớn, chung quanh còn tán phát ra linh quang và vài vòng linh xuyến, miệng gã quát lớn:

- Thằng ôn con... Đi chết đi...

Vương Úy mới lao lên được bốn trượng, bỗng dưng thấy không khí chung quanh trở nên lạnh lẽo, phía xa, trên tay gã mặt sẹo đã nhiều ra một đóa hoa tuyết màu lam nhạt. Hơi nước trong không khí bỗng chốc ngưng tụ thành những điểm băng tinh nhỏ li ti, chiến địa nhanh chóng bị bao phủ một lớp sương khói mờ mờ, hạn chế cả thần niệm lẫn tầm nhìn, lại là nhiệt độ giảm xuống cực sâu.

Vương Úy cũng lấy hỏa làm công pháp chủ tu, lại là một tên thể tu hàng thật giá thật, ngoại cảnh tác động vào chỉ khiến hắn chậm đi chưa đầy ba nhịp thở. Thân thể lại tiếp tục trương phình lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn, hỏa lãng vấn vít quanh người triệt để phá đi lớp sương mù lạnh lẽo.

Tiếp tục lao về phía trước, nơi thân ảnh mờ mờ của gã mặt sẹo đang đứng đó, chợt đôi chân như bị thứ gì níu kéo mà chẳng tiến thêm được, rồi ngay lập tức là cảm giác đau nhói nơi bắp chân.

Hôi Diện Thú Vương Úy thoáng nhìn xuống dưới, da đầu tê dại, lúc này mới ngộ ra cảm giác tử vong đã đến rất gần.

* Hết Chương 209 *

Bình Luận (0)
Comment