Một chân Vương Úy đang bị đám dây leo cằn cỗi cuốn lấy, những chiếc gai sắc nhọn đâm chi chít vào bắp vế, hắn còn chẳng biết chúng xuất hiện từ lúc nào, hoặc do kẻ nào làm ra. Vô thanh vô tức như vậy, chưa chắc gã mặt sẹo đáng ghét kia có đủ khả năng.
Toàn thân Vương Úy bùng phát ra ngọn hỏa diễm, trông hắn lúc này như một hỏa nhân rực lửa, đám dây leo lập tức chui vào lòng đất, biến mất tăm hơi.
Vương đầu sừng lại muốn lao lên, nhưng cảm giác bắp chân tê bại, tâm thần bắt đầu có biểu hiện trì trệ, rõ ràng là hắn đã trúng độc. Liền lấy ra hai viên Thập Toàn đan nhét vào miệng, hòng khu trừ độc tố đang theo kinh mạch chạy về tâm phế.
Thập Toàn đan có diệu dụng tiêu trừ bách độc, thuộc lớp linh đan khá hiếm, lại là giá cả cũng không hề dễ chịu chút nào. Nhưng Vương Úy đâu biết, Đông Thần Độc là kỳ độc của hung xà Vệ Kim, chẳng phải loại đan dược nào cũng có thể giải trừ, làm như vậy chỉ khiến độc tố phát tác nhanh hơn mà thôi.
Bị đám dây leo và độc Đông Thần làm cho sao nhãng vài nhịp thở, như vậy là đủ thời gian để đối thủ của Vương Úy làm được rất nhiều việc. Ánh mắt hắn dần trở nên đờ đẫn, chỉ cảm ứng được luồng khí tức và thân ảnh gã mặt sẹo nháng lên rồi mất tăm, bên tai văng vẳng tiếng nói lạnh lẽo:
- Nhận lấy…
Một khối viên cầu đen đúa rơi bịch xuống đất, lăn đến dưới chân Vương Úy, rồi một thứ âm thanh ù ù vang lên bên tai, không gian trở thành tối tăm lạnh lẽo, mặc dù người hắn đang bốc cháy dữ dội.
Ở bên ngoài lôi đài, đám tu sĩ chỉ thấy sương mù dày đặc và những bông tuyết rơi lã chã. Thân ảnh Vương Úy bùng sáng hỏa quang nhấp nháy lên được vài nhịp, rồi “Ầm”… một cây nấm khói bụi xuất hiện, đại địa rung rinh, lực trùng kích đánh bay toàn bộ tầng sương vụ đi, nhân thủ quanh đó đều phải tế ra pháp khí phòng ngự mà cự cản sóng trùng kích lan tới, vậy mà vẫn phải thối lui đến cả trượng. Lại là thân ảnh gã đại trưởng lão Thiên Bích ma mị bay lên trên không trung, trên tay vẫn tung tẩy hai khỏa viên cầu đen đúa khác, chờ thời tiếp tục ném xuống.
Đến khi khói bụi tán đi, lôi đài hiện ra một cái hố sâu, thi thể Hôi Diện Thú Vương Úy im lìm nằm trong đó, đầu lâu cháy đen văng ra một góc, tứ chi đứt đoạn, thảm trạng hiện ra khiến đám tu sĩ có định lực cũng phải rùng mình.
Tất cả lại quay sang gã mặt sẹo săm soi, tuy nhiên, vẫn chẳng kẻ nào cho rằng gã có thực lực, tất cả chỉ nhờ vào chiến thuật và đấu pháp hợp lý, giảo hoạt, và đương nhiên bài tẩy Tạc Thiên Châu mới là vấn đề mấu chốt để giải quyết trận đấu. Dẫu vậy, chúng nhân cũng đã có một cách nhìn nhận thực tế hơn về con người này. Chung quy nói tóm lại, chẳng cần biết gã mạnh hay yếu, chỉ cần biết gã đã diệt sát được hai tên đồng cấp có lực lượng mạnh hơn hẳn, kết cục mới là thứ đáng để đánh giá.
Nữ nhân Mẫu Đơn Hội dõng dạc tuyên bố:
- Huyền Tử Thiên Bích Đảo chiến thắng!
Chợt một tên tu sĩ nhỏ thó mặt chuột hô lớn:
- Huyền Tử đạo hữu! Có thể giao dịch Tạc Thiên Châu luôn ở đây được không?
Cả đám tu sĩ quanh đó đều bừng tỉnh, đưa ánh mắt dò xét về phía Đàm Phi. Gã chỉ cười cười lắc đầu:
- Làm đạo hữu thất vọng rồi! Sau đại hội Thiên Bích Bảo mới mở bán lô đầu tiên.
Tạc Thiên Châu xuất hiện hai lần, một đại linh sư thành phế nhân, một vẫn lạc. Chẳng cần phải nói nhiều, tu sĩ chứng kiến quanh đây đều hiểu giá trị thực tiễn của món bảo vật này. Nói là 500 Tinh, có lẽ 1000 Tinh cũng có kẻ thèm đỏ mắt mà xuống tiền.
Vòng thi đấu thứ ba kết thúc, Đàm Phi cùng Điêu Thiền lại hối hả chạy đến khu vực lôi đài tranh đoạt quyền sử dụng đất của chính họ, Thiên Bích Bảo.
Xa xa đã nghe loáng thoáng tiếng kêu réo của tên chấp sự:
- Ta đếm đến mười, nếu đại diện thi đấu của Thiên Bích Đảo không kịp có mặt, vậy trưởng lão Nguyên Hoàng liền thay thế, bằng không, quyền sở hữu cuộc đất này sẽ thuộc về…
Một tiếng nói trầm thấp vang lên, trấn nhiếp toàn bộ tu sĩ nơi đây, dường như kẻ thốt ra đã động nộ:
- Đạo hữu không việc gì phải rộn lên thế! Thời gian còn nhiều… làm vậy chẳng khác gì chèn ép Thiên Bích Đảo.
Lời nói vừa thốt ra, đương nhiên đám tu sĩ quanh đó đều hiểu, rõ ràng Thiên Bích Đảo đang bị tên chấp sự thuộc Bạch Long Bang kia gây khó dễ, liệu đằng sau còn có những uẩn khúc gì?
Bản thân tên chấp sự cũng ý thức được hành động vừa rồi, ngôn đã xuất, chẳng thể thu hồi. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề, đã có Bạch Long Bang làm hậu thuẫn, hắn lại phải ngán ngại một tên đại trưởng lão cắc ké ở cái bang hội đang trong cảnh mạt lộ.
Đàm Phi cùng Điêu Thiền xuất hiện, ánh mắt gã băng lãnh, sát ý tỏa ra khiến nhân sự đương trường ngạt thở. Ẩn sau khuôn mặt trẻ trung kia là một con dã thú máu lạnh, khác hẳn với biểu hiện ở bên Bảo Xuân Các.
Đám Đại Linh Sư ở đây cũng thuộc dạng sát phạt đầy hung tính, vậy mà vẫn bị sát ý của gã đại trưởng lão Thiên Bích mới đến dọa cho mất mật. Chỉ có Nguyên Hoàng mới hiểu, một khi con quái vật kia động sát tâm, có lẽ phải vài tên ở đây thiệt mạng.
Đàm Phi thu bớt sát ý lại, chiếu ánh mắt băng lãnh vào tên chấp sự:
- Tại hạ Huyền Tử, đại trưởng lão Thiên Bích Đảo! Mời vị đạo hữu đây cho bắt đầu trận đấu đi thôi.
Tên Bạch Long Bang cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác như có một loại quái vật ẩn mình ở đâu đó, chỉ trực lao lên đoạt mạng hắn. Thời tiết Loạn Hải rất ôn hòa, vậy mà hắn đang mường tượng mình đứng trong hầm băng, mà biểu hiện bên ngoài lại là mồ hôi chảy dòng dòng. Hắn ấp úng như gà mắc tóc:
- Trận… trận đấu cuối… cuối cùng…. Giành quyền sở… sở hữu…
Bất chợt một tên nam nhân trạc ngoài tam tuần, khí thế ổn trọng mạnh mẽ bước ra, hướng Đàm Phi định làm điều gì đó. Đàm liền giơ tay ra hiệu, kẻ kia vừa mở miệng vội nuốt lại, xong hướng đến tên chấp sự cười hòa hoãn:
- Vị chấp sự Bạch Long Bang này! Tại hạ thiết nghĩ trận tỷ thí tiếp theo chẳng có ý nghĩa già cả… Phiêu Miểu Thôn xin từ bỏ quyền tranh chấp sử dụng cuộc đất.
Toàn trường bị một phen kinh ngạc, đến hai vị trưởng lão và phó đảo chủ Thiên Bích cũng không ngậm nổi miệng. Đâu đó có tiếng cười trào phúng.
- Hắc, chuyện này thật nhảm nhí…
- Chúng ta đang xem diễn tuồng?
…
Nam nhân đại diện Phiêu Miểu Thôn vẫn hướng ánh mắt nghiêm nghị đến tên Bạch Long Bang gật gật đầu, ngụ ý như thể thành toàn cho hắn vậy.
Bạch Long Bang chấp sự sau khi bị gã mặt sẹo dọa cho suýt vãi tiểu, bây giờ đã lấy lại được chút bình tĩnh, liền thở dài phất tay:
- Hài…! Trận chung kết coi như hủy, chúc mừng Thiên Bích Đảo là chủ sở hữu cuộc đất số 86 tại Cù Lao Chàm. Những vị đạo hữu đã đặt cửa mau đến đây, tại hạ xin hoàn lại toàn bộ số tinh thạch chư vị đã cấu cửa.
Đàm Phi huyền phù đến một khối thạch trụ trống trải, cách xa chiến địa một chút, chắp tay sau lưng hướng mắt ra biển chờ đợi. Nam nhân Phiêu Miểu Thôn hiểu ý liền bay theo, ôm quyền bái rất sâu, rồi truyền âm cho Đàm:
“Kinh Bộ bái kiến đại nhân!”
“Ta đã cảm ứng được khí tức của Kinh đạo hữu từ khi nhập đảo, chẳng thể ngờ chúng ta lại gặp gỡ trong hoàn cảnh này, hắc… đã làm Kinh đạo hữu thất vọng rồi!” - Đàm truyền âm lại cho Kinh Bộ, ngữ khí có vài phần áy náy.
Kinh Bộ lắc đầu lia lịa, thái độ tỏ ra rất là khiêm cung, lại pha chút mừng rỡ:
“Lưu lạc chốn Loạn Hải này, gặp được đại nhân đã là việc đại hỷ rồi, tiểu nhân đâu dám phá ngang việc chính sự của Huyền Tử ngài…! Toàn bộ Phiêu Miểu Thôn đều nghe theo lệnh điều động của đại nhân!”
Đàm Phi liền gật đầu ưng thuận:
“Được, vẫn là Kinh đạo hữu biết nhìn xa trông rộng… Hiện ta còn một số chuyện bên mình, chưa thể đàm đạo cùng đạo hữu. Hẹn ba ngày nữa tại Thiên Bích Bảo, cùng bàn chính sự!”
Nói rồi Đàm khoát tay, trực tiếp tế ra Liệt Không Đao phi hành trở lại lôi đài Bảo Xuân Các, cuộc đất số 34. Để lại một đôi ánh mắt cuồng nhiệt và phấn khích phát tiết ra từ Kinh Bộ, trưởng thôn Phiêu Miểu.
Hai trận đấu tiếp theo của Đàm Phi bên lôi đài Bảo Xuân Phường, kịch bản đã khác đi nhiều so với hai trận trước. Phần vì đối thủ đã rất cảnh giác với lôi châu, phần vì Đàm Phi cũng không có ý định đem Hỏa Lôi Đạn ra chơi đùa nữa, cái tên Tạc Thiên Châu đương nhiên mĩ miều hơn, lại là rất phù hợp với chuyện kinh doanh, vậy nên từ giờ gã sẽ cải danh Hỏa Lôi Đạn thành Tạc Thiên Châu cho phù hợp.
Vẫn là những chiến thắng, nhưng biểu hiện hắn làm ra chỉ ở mức độ vừa phải đủ để khiến đối thủ thua đẹp. Hình ảnh một gã nhà quê trang bức giả trư ăn thịt hổ đã lộ rõ, đám tu sĩ ở đây chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Chính vì tên mặt sẹo rắm chó này, họ đã thua cược rất nhiều, bởi từ lúc ban đầu, chẳng có một cái cơ sở gì để chúng nhân đặt niềm tin vào gã. Trong khi đó, Điêu Thiền lại là kẻ phát tài, bốn trận thắng, nàng ta thu về đến hơn bốn vạn tinh thạch, vị đại trưởng lão kia thật đúng là một vị thần tài, càng nhìn càng ái mộ.
Bước sang ngày thứ hai, tu sĩ tại Đồng Chum đảo đã vãn đi khá nhiều. Những cuộc đất có ít chiến thư coi như đã an bài, tỷ như địa bàn Thiên Bích Bảo. Tu sĩ ở lại đảo phần lớn là máu me đổ cược, hoặc những trận tỷ thí giành một xuất đất cực đẹp ở trung tâm, sầm uất hơn vị trí của Bảo Xuân Các rất nhiều.
Sáng nay cũng là thời khắc diễn ra trận chung kết, xác định thế lực cuối cùng giành quyền sử dụng lô đất số 34 trong vòng 30 năm tiếp theo.
Khá nhiều tu sĩ đã đổ về đây quan khán, đổ cược, và đương nhiên là muốn chiêm ngưỡng uy năng của Tạc Thiên Châu thêm một lần nữa. Đích thân Dung Hà nãi nãi chạy đến dặn dò nhắc nhở vị nữ đệ tử, xong an vị trên một dải lụa mỏng lơ lửng giữa không trung. Uy áp bà ta phóng thích cũng thập phần bá đạo, gây cho đám tu sĩ chung quanh một cảm giác áp bức, thậm chí là hoảng loạn.
Nữ nhân Mẫu Đơn Hội mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, còn có vài phần phản cảm với vị tiền bối chưởng quản Bảo Xuân Phường kia. Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, mà thượng tầng Tây Bắc Khu cũng chẳng có luật lệ nào cấm đoán những chuyện như thế này, nàng ta đành lắc đầu ngán ngẩm rồi cất giọng trong trẻo:
- Chung kết cuộc đất số ba mươi tư… mời Như Ý đạo hữu và Huyền Tử đạo hữu thượng đài…
Đối diện với Đàm trong vòng tròn bạch quang là một nữ tử trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, lại có đôi chút cao quý, vậy mà đã ở cảnh giới Đại Linh Sư viên mãn rồi. Lực lượng pháp lực từ nàng tỏa ra sâu như biển, lấn át toàn bộ tu sĩ quanh đây.
* Hết Chương 210 *
(*) Đại hí - tiểu hí: Vở diễn lớn, vở diễn nhỏ.