Sau khi nghe Kinh Bộ thuật lại toàn bộ sự việc, Đàm Phi thở dài cảm thán, ánh mắt biểu hiện chút tang thương. Nhân sinh như thể bị sắp đặt hoặc được sắp đặt vậy. Người mạng lớn, có vào tử địa cũng không chết. Lại là số chết ở dưới mương, muốn chết ở trên núi cũng chẳng được.
Gã quay sang Kinh Bộ ôn tồn:
- Vậy hiện tại Phiêu Miểu Thôn đang phát triển theo mô hình nào? Có sản phẩm gì là đặc biệt?
Kinh Bộ liền trả lời:
- Trên đảo có một mạch linh tuyền nhỏ, khá kín đáo, có thể gieo trồng vài loại linh thảo chờ ngày khai hoa nở nhụy liền đem đi giao dịch. Chính vì lẽ đó mà thuộc hạ mới ôm mộng tìm kiếm một cái địa điểm kinh doanh tại Cù Lao này. Chẳng thể ngờ lại chọn đúng nơi đại nhân đang tọa trấn, âu cũng là một cái duyên kỳ ngộ vậy.
Đàm Phi cười gật đầu, đúng là cơ duyên chẳng sai, vừa vặn gã lại đang cần tìm một cái địa bàn, có thể canh tác trồng trọt linh thảo và linh mễ.
- Bản tọa muốn đi thị sát Phiêu Miểu một chuyến! Cũng là muốn hội ngộ cùng bọn Tô Như Nguyệt một hai.
Kinh Bộ đặt tay lên ngực trái cung kính:
- Đại nhân tính đi luôn hay chờ một vài ngày nữa?
- Lập tức khởi hành, đến Phiêu Miểu rồi bản tọa cùng mấy người chư vị sẽ bàn kế hoạch phát triển trong tương lai.
- Vậy cứ theo sự chỉ đạo của đại nhân đi! - Kinh Bộ vẫn là một mực khiêm cung đáp ứng.
Ngay ngày hôm đó, Đàm Phi liền cùng họ Kinh hai người lặng lẽ rời khỏi Thiên Bích Bảo, sau khi đã truyền đạt một số chỉ thị cho Điêu Thiền.
Từ Cù Lao Chàm phi hành về hướng tây bắc gần một ngày, hai người lạc vào một vùng khá nhiều sương mù, có thể làm giảm thị lực và tầm cảm ứng của tu sĩ. Hẳn là vùng biển nơi đây có mỏ muối lớn, nước biển sẽ mặn hơn, kết hợp cùng khối không khí lạnh nên mới sinh ra nhiều sương vụ như vậy.
Trước mặt là một hòn đảo khá lớn, lớn hơn Thiên Bích đảo, linh khí không quá dày đặc nhưng để tu tiên giả tu luyện cũng tạm gọi là đầy đủ. Đàm Phi có thể cảm ứng được tu sĩ và phàm nhân cùng sinh sống trên đảo, khung cảnh tổng quan khá là thanh bình. Gã liền quay sang hỏi Kinh Bộ:
- Nguyên lai đảo này tên gì? Bản tọa thấy có chút kỳ dị!
Kinh Bộ trả lời thành thực:
- Đảo này vốn tên là Thổ Chu, có loại hình thời tiết khá cực đoan nên rất ít tu sĩ lai vãng. Quanh năm chìm trong sương mù, chỉ có ba ba, bốn tháng mùa hạ là trời quang mây tạnh. Lại cách mười hai năm một lần sẽ bị yêu ma quấy nhiễu, dẫu không quá khủng bố nhưng cũng khiến tu sĩ Đại Linh Sư bị một phen bận rộn.
Đàm Phi "À" lên một tiếng đầy lạ lẫm, dạng địa phương như thế này gã cũng chưa có gặp qua bao giờ, lại có chút hứng thú, sau này nếu có thời gian, cũng cần tìm hiểu ra chân tướng.
Có hai tòa núi lớn nằm ở rìa đảo, lưng quay ra biển, vách đá dựng đứng nham nhở, triền miên hứng chịu những con sóng bạc đầu mạnh mẽ xô đẩy.
Ở mặt trước, nằm dưới chân núi có một ngôi làng nhỏ, biểu hiện của cấm chế hiển hiện đầy rẫy, tu sĩ cũng có đến hơn hai chục, đáng kể nhất là hai cái đại linh sư, trong đó có một người mới tiến cảnh chưa đầy một tuần trăng, khí tức rất hỗn loạn và yếu ớt. Người này thì Đàm đã biết, chẳng phải xa lạ chính là Tô Như Nguyệt, thiếu nữ chưởng quầy cùng làm giao dịch với gã khi mới đến Phiêu Miểu Thôn Bắc Cực Đảo.
Kinh Bộ phi hành trước dẫn đường, hai tên đại linh sư là những người đầu tiên chạy ra khỏi thôn đón rước, sau đó mới đến đám tu sĩ cấp thấp.
Tô Như Nguyệt nhún chân lễ phép:
- Đại nhân! Phiêu Miểu Thôn lại một lần nữa có phúc phận được tiếp đón người.
Tên đại linh sư còn lại khí tức khá trầm ổn, có vẻ như chỉ kém Kinh Bộ một chút về lực lượng pháp lực, hắn ôm quyền hướng Đàm Phi chân thành:
- Ra mắt Huyền Tử đại nhân, nghe nương tử nhắc về người rất nhiều, nay mới có dịp diện kiến, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Đàm Phi chỉ xua xua tay cười hào sảng:
- Chỉ là tin đồn thổi haha... Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Đàm Phi đã biết rõ về con người này qua lời kể của Kinh Bộ. Hắn tên là Phùng Hoa Cương, vốn xuất thân từ một tiểu môn phái tại Ninh Quốc Già Thiên đại lục. Nhập bọn với Kinh Bộ trong thời điểm loạn lạc chiến hỏa với quân hải tộc. Người này đã kết đạo lữ cùng Tô Như Nguyệt, khi nàng ta còn ở cảnh giới thượng linh sư. Lại là nguyện ý đầu nhập làm một tên giáo đồ Cô Thiên Đàn, và hiện tại đang kiêm nhiệm vai trò phó tướng cho Kinh Bộ, cùng chưởng quản Thổ Chu đảo.
Phong cách kiến trúc của Phiêu Miểu Thôn ở đảo này chẳng sai biệt lắm so với Phiêu Miểu Bắc Cực, chỉ là quy mô có chút nhỏ hơn. Tấm biển gỗ đề tên nơi cổng chào đầu thôn sử dụng ký tự Gài Thiên, cũng là ký tự chung của Loạn Hải.
Trong gian sảnh đường chính trung tâm thôn, Đàm Phi ngồi ghế chủ vị, ba tên đại linh sư ngồi hàng ghế dưới, đám thượng linh sư và tiểu linh sư sắp hàng đứng bên dưới, tất cả đều im lặng, chờ đợi, tâm trạng hết sức hồi hộp.
Ngoại trừ bốn tên ở Bắc Cực trước kia đã được diện kiến Đàm, những kẻ còn lại đều chỉ biết đến vị Tiếp Dẫn Sứ cao quý này qua lời kể của Kinh Bộ và Tô Như Nguyệt. Lần đầu tiên được tiếp xúc với nhân vật cỡ thượng tầng giáo phái, chúng nhân đều rất trịnh trọng, thậm chí là áp lực.
Đám tu sĩ cấp thấp có đến chín phần là con dân sinh ra tại Thổ Chu, được Tô Như Nguyệt và Phùng Hoa Cương tuyển trạch rồi huấn luyện, điều này khiến Đàm Phi kinh hãi mãi không thôi. Một cái địa phương nho nhỏ như thế này, đào đâu ra lắm kẻ có linh căn đến vậy? Phải chăng đây là một cái bí ẩn cần được gã khám phá?
Đàm Phi phóng ánh mắt nghiêm nghị lướt qua toàn thể, cất giọng trầm ấm đầy truyền cảm:
- Chư vị! Ngày hôm nay, gặp được chư vị ở đây đúng là một cái thiên đại cơ duyên. Bản tọa rất đỗi vui mừng, thay mặt thượng tầng Cô Thiên Đàn, hoan nghênh chư vị đã trở về. Như mọi người đã biết, xưa nay Cô Thiên Đàn và Loạn Hải Đàn vẫn luôn ở thế lưỡng lập, nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa, từ nhiều năm trở lại đây, Loạn Hải Đàn đã thay đổi phương thức hoạt động, trở thành một cái tổ chức tội phạm tàn bạo mất hết nhân tính, làm nhơ nhuốc đi hình ảnh tốt đẹp của Thông Thiên Giáo thuở ban đầu. Nhân sự của chúng ta hiện còn rất mỏng, vì vậy, tiêu chí hoạt động của chúng ta ở nơi đất khách này là tuyệt đối giữ bí mật, tránh va chạm và xung đột với giáo đồ Loạn Hải…
Sau một hồi trấn an và úy nạo nhân sĩ, Đàm lại cùng đám Kinh Bộ, Như Nguyệt hàn huyên lại một số cộ sự tại Bắc Cực. Rồi Kinh Bộ dẫn Đàm đi thị sát địa hình địa vật quanh đảo một đoạn thời gian.
Phàm nhân trên đảo canh tác phần lớn là lúa nước, hoa màu chỉ chiếm ba phần. Chẳng biết là giống lúa gì, nhưng hạt nào hạt nấy cũng vàng óng bóng bẩy, những thửa ruộng càng gần chân núi lại càng tốt tươi.
Thị sát một hồi, Đàm Phi mới nhìn ra được điểm huyền cơ. Từ trong một hốc núi, gã có thể thấy được một mạch nước chứa đầy linh thủy chảy ra, hòa tan vào những đoạn sông quanh co uốn khúc, chính nhờ thứ linh thủy này mà lúa mới có thể phát triển tươi tốt khỏe mạnh như vậy. Đã có chủ ý cho mạch đất trên đảo này, nhưng vẫn còn phần quan trọng nhất, mạch linh tuyền theo như lời của Kinh Bộ vẫn chưa thấy đâu, Đàm Phi làm ra vẻ chờ đợi.
Kinh Bộ liền hiểu ý, cười cười đầy giảo hoạt:
- Mời đại nhân đi theo Kinh mỗ, thú thực, cái địa phương này phải có nhân vật tầm cỡ ngài tọa trấn mới có thể an toàn được.
Nói rồi ngự khí phi hành dẫn Đàm Phi đi sâu vào hạp cốc giữa hai ngọn núi lớn.
Đàm Phi chỉ lắc đầu cười khổ, Kinh Bộ bây giờ khác xưa nhiều lắm, miệng lưỡi trơn tru hơn, khả năng vuốt mông ngựa thì đừng hỏi. Có thể do tác động của việc sinh tồn tại cái vùng đất loạn lạc này, cũng có thể phải chăm lo bảo toàn an nguy cho đám giáo đồ đi theo, áp lực đã khiến hắn thay đổi một cách toàn diện như vậy.
Sơn cốc khá hẹp bởi hai tòa núi lớn nằm ken sát nhau, những tàng cây cổ thụ cao đến cả chục trượng che đi gần hết ánh sáng, đâu đó còn lẩn quất những tầng sương vụ mờ ảo. Đàm Phi gật đầu tấm tắc:
- Không ngờ lại có cả huyễn trận kết hợp trồng đè trận pháp phòng ngự, Kinh đạo hữu làm ra những thứ này?
Kinh Bộ lắc đầu:
- Đều do vị đảo chủ trước đây làm ra, tiểu nhân chỉ là kẻ kế thừa. Cũng phải đợi đến khi người đó tạ thế mới truyền thừa lại cho chúng ta, tiểu nhân có thể hiểu được tâm trạng giằng xé của hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là chúng ta được hưởng lợi.
Kinh Bộ dẫn Đàm đi sâu vào tầng sương vụ dưới chân núi, có thể cảm nhận được đâu đó ẩn nấp vài đầu hung thú cấp ba, còn có cả ma vật, không gian trong huyễn trận sặc một mùi khủng bố, đại linh sư không đủ định lực, khẳng định sẽ rời đi không có dám bén mảng.
Họ Kinh lại lấy ra một chiếc pháp bàn bằng bàn tay, xoay xoay vài cái theo trật tự nhất định, pháp bàn kêu lên một tiếng “Đinh” thanh thúy, rồi sương vụ rẽ sang hai bên thành một cái thông đạo vừa đủ cho hai người sóng vai, áp lực từ đám hung thú cũng chẳng còn.
Thì ra tất cả chỉ là ảo giác, Đàm Phi với lực lượng thần niệm khủng bố và định lực mạnh mẽ mà vẫn bị pháp trận làm cho nhiễu loạn, gã thầm tấm tắc với khả năng che dấu và gây ảo tưởng cực kỳ cao minh của nó, gã đã bắt đầu có hứng thú rồi.
Đi thêm một đoạn, hai người đứng trước một động khẩu đen ngòm, ăn sâu vào lòng núi. Kinh Bộ giơ tay làm dấu mời, rồi thủng thẳng đi vào trong. Đàm đi sau, bước từng bước theo những bậc đá thoai thoải xuống dưới.
Mở ra trước mắt Đàm Phi là một tòa động thiên lớn, vòm động lít nhít thạch nhũ trong suốt, quang cảnh khá giống với Sơn Đòng động trong kết giới Sơn Hải, nơi mà gã đã diệt sát yêu trùng Cửu Đầu để thu về Ngũ Quang Thạch, tuy nhiên không gian trong này nhỏ hơn Sơn Đòng rất nhiều.
Từ trong vách động phía xa chảy ra một dòng linh tuyền trong vắt, uốn éo quanh co tạo thành một con suối nhỏ rồi chảy về phía vách động bên kia. Linh khí lưu chuyển trong động đậm đặc hơn bên ngoài khá nhiều, còn đậm hơn cả vùng lõi Tử Huyền Môn một bậc. Ven suối là đất đá xen lẫn, chỗ nào tơi xốp đều được gieo trồng vài khóm linh thảo, có vẻ như số tuổi không cao, già nhất chỉ là 200 năm, Nhưng như thế cũng đủ dọa người rồi.
* Hết Chương 213 *