Đàm phán coi như đã thành công, dẫu chưa được trọn vẹn nhưng cũng đủ để Như Quỳnh hội trưởng hài lòng, nàng lập tức đưa ra phần sau của mối giao dịch:
- Vậy còn điều khoản yêu cầu kèm theo là gì? Mời Huyền Tử đạo hữu đưa ra để chúng ta bàn bạc!
Như vậy coi như Mẫu Đơn hội đã thông qua giải pháp của Đàm, gã liền đưa ra đề nghị về nguồn cung những khoáng sản có lôi thuộc tính, còn có cả bản danh sách kèm theo. Việc này đối với cá nhân thì tương đối khó, nhưng với tiềm lực và mạng lưới rộng khắp của Mẫu Đơn hội thì lại trở nên đơn giản đi rất nhiều.
Sau đó, Đàm và Như Quỳnh còn bàn bạc cò kè thêm một số những điều khoản phụ, tỷ như thời gian Mẫu đơn được độc quyền kinh doanh Tạc Thiên Châu là bao nhiêu năm, số lượng sản phẩm trong một năm là bao nhiêu khỏa, giá thành tối đa mà Mẫu Đơn hội bán ra là bao nhiêu Tinh... vân vân.
Khi mà cả đôi bên đã có sự đồng thuận, hai bản khế ước có nội dung giống hệt nhau được đám phó hội trưởng soạn ra, Đàm và Như Quỳnh cùng tạo ấn ký khí tức lên đó, mỗi người giữ một bản. Dẫu biết nó cũng chẳng có ý nghĩa quá nhiều ở trong cái bối cảnh Loạn Hải này, nhưng âu cũng là một sự thỏa thuận rõ ràng bằng văn bản, chứ không phải là chuyện nói suông.
Khi Đàm Phi chuẩn bị đứng lên nói lời cáo từ, chợt Như Quỳnh hội trưởng đưa ra thêm chủ ý:
- Thiên Bích Đảo mới tổ chức cơ cấu lại, nhân sự chắc chắn sẽ còn thiếu hụt. Lại là bản tọa muốn mối làm ăn của hai nhà chúng ta luôn liền mạch không bị đứt đoạn, vậy cứ để Hồ phó hội trưởng chạy sang Thiên Bích, hỗ trợ vài phần việc lặt vặt cho Huyền Tử đạo hữu đi ha! Đây là sự ưu ái rất lớn từ bản hội đối với một cái đối tác chiến lược đó, đạo hữu chớ có khước từ ý tốt của bản tọa.
Lời nói ra rất nghiêm túc, lại chân thành, nhưng nó khiến cho Đàm Phi nhảy dựng. Ý tốt cái rắm chó, đây chẳng khác nào một hình thức Mẫu Đơn đô hộ Thiên Bích, giám sát Thiên Bích Đảo của gã.
Nếu xét trên góc độ khách quan, Như Quỳnh hội trưởng có vẻ như đang nhòm ngó đến Thiên Bích, hoặc ít nhất là đưa người của Mẫu Đơn vào hòng kiểm soát Thiên Bích đảo. Nhưng hỡi ôi! Nàng ta đâu có biết, Hồ Thanh Hà lại là người của gã, thuộc hạ của gã, làm như vậy hóa ra lại tạo điều kiện rất tốt cho Thiên Bích Đảo, và cả cái thế lực ẩn phía sau tổ chức này.
Dẫu vậy, Đàm Phi vẫn phải làm ra một vở ‘bi kịch’ mang tính uất ức không hề nhẹ. Mặt gã nhăn lại như thể cố kiềm chế sự nóng nảy, trầm giọng gằn từng tiếng:
- Đa tạ ý tốt của hội trưởng! Vãn bối nghĩ việc này là không cần thiết. Thiên Bích Bang vẫn đủ nhân sự để thực hiện các công việc hiện hữu. Trong khi Mẫu Đơn hội của người trăm công ngàn việc, làm như vậy hóa ra lại lãng phí nhân tài. Vẫn là không thể được, không thể được!
- Thiên Bích Đảo hiện đã là liên minh với bản hội, bản tọa không cho phép bất kỳ thế lực nào làm hỏng kế sách của hai nhà chúng ta. Huyền Tử đạo hữu biết một mà không biết hai, với việc Thiên Bích đưa ra loại khí cụ mới này, đám bang hội ngoài kia sẽ chẳng thể bỏ qua miếng mồi béo bở do các người ném ra đâu, khẳng định sẽ có rất nhiều kẻ dòm ngó. Nước cờ này là ta đang tính cho Thiên Bích đó nha! - Giọng Như Quỳnh nhàn nhạt bất khả khước.
Đàm Phi liền tỏ ra quyết đoán:
- Vậy theo như sắp xếp của hội trưởng đi... Hội trưởng ngài bảo trọng!
Nói rồi gã đứng dậy, đặt tay lên ngực trái đầy cung kính, xong quay gót rời khỏi tòa hậu viện, chẳng kẻ nào nhìn ra được là gã đang cáu giận hay tuyệt đối phục tùng, kể cả vị hội trưởng cao cao tại thượng.
Thanh Hà đưa ánh mắt dò hỏi đến Như Quỳnh, hội trưởng Mẫu Đơn liền gật đầu nhỏ giọng:
- Đi theo gã...!
Hậu viện chỉ còn lại ba người, nhị vị phó hội trưởng đứng hai bên cung kính hướng Như Quỳnh, trong khi nàng ta đang cầm chiếc gương nhỏ chỉnh sửa lại lọn tóc mái. Rốt cuộc, một người không nhịn được liền cất tiếng dò hỏi:
- Hội trưởng! Cứ để hắn đi như vậy sao? Tại sao không dùng vũ lực mà ép hắn phải giao ra công thức chế luyện thứ đồ vật kia? Mẫu Đơn ta có mấy cái Đả Thiết Sư cũng liệt vào cấp độ tông sư, tiểu nhân thiết nghĩ vật đó chẳng thể làm khó được họ!
Như Quỳnh trượt xuống khỏi trường kỷ, bước từ từ lên lối cầu thang gỗ hướng tới lầu trên, giọng nói vẫn là khàn khàn khó đoán định:
- Hắn dám một mình đến tận đây, cò kè mặc cả từng li từng tí với bản tọa, khẳng định đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không thể dùng vũ lực với con người này. Hơn nữa, ta đã chứng kiến loại khí cụ do hắn ném ra, nó có tính chất đặc thù, không phải ai cũng có thể chế ra được, tốt nhất cứ để cho hắn đảm nhiệm phần việc này. Mà nhắc các ngươi cảnh giác, chớ có đi gây chuyện với hắn, cả ba người các ngươi gộp lại cũng không thắng nổi hắn đâu. Ta đã có một số an bài, Tiểu Hà sẽ giám sát hắn nghiêm ngặt, người này còn rất nhiều giá trị để Mẫu Đơn lợi dụng. Thôi lui đi, đừng quấy quả việc thanh tu của ta một khi không có chuyện quan trọng...
Cùng với câu cuối, thân ảnh Như Quỳnh mất hút trên những bậc thang gỗ trên lầu.
Linh chu rời khỏi Hồng Nguyệt đảo, mang theo cả Đàm Phi và Hồ Thanh Hà. Cho đến khi Hồng Nguyệt chỉ còn là một chấm nhỏ nơi đường chân trời, Đàm Phi liền lẩm nhẩm truyền âm:
"Hồ đạo hữu có biết đến địa phương mang tên Tả Ao đảo?"
Hồ tiên tử ngồi trên mạn thuyền ngắm cảnh, nghe vậy thì nhảy xuống đến cạnh Đàm, tỏ vẻ háo hức thấy rõ:
“Tả Ao là đảo nhỏ, khá hẻo lánh, nằm cách Cù Lao Chàm khoảng hai ngàn dặm. Hẳn là ‘đại nhân’ có chuyện đại sự? Để ta đi cùng ngài một chuyến, hihi…!”
“Nhớ lại thời điểm chiến đấu trong Sơn Hải Đồ, lúc đó hung hãn bao nhiêu, giờ đã khác đi nhiều quá, phải chăng Hồ đạo hữu đang tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng?” - Đàm Phi tự tiếu phi tiếu mà truyền âm.
Thanh Hà bĩu môi:
“Hứ… chẳng nhẽ huynh không gọi ta được một tiếng Hồ muội? theo giáo điều Thông Thiên, đúng ra người phải gọi Thanh Hà này là ‘giáo muội’ nha! Càng là trưởng giáo lại càng phải gương mẫu.”
Đàm Phi chỉ cười cười không nói gì, rồi xoay người đi về mũi thuyền đánh trống lảng:
“Ta vẫn chưa thể nhìn ra hết mưu mô của Như Quỳnh hội trưởng, tại sao người giám sát Thiên Bích Đảo lại là nàng mà chẳng phải kẻ khác? Liệu bà ta đã đánh hơi được chút gì đó về Thông Thiên Giáo?”
“Huynh vẫn chưa gọi ta một tiếng Hồ muội!”
“Hài… được rồi, Hồ muội!”
Khuôn mặt Hồ Thanh Hà trở nên sinh động hơn rất nhiều, hai má đỏ lựng, ánh mắt long lanh như có thiên ngôn vạn ngữ. Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thả lỏng nhất thời, nàng tiến đến mũi thuyền sóng vai cùng Đàm, trạng thái buông thả đã thu liễm, thay vào đó là lý trí:
“Huynh tính toán sâu xa quá… Thứ nhất, mưu mô của hội trưởng chỉ dừng lại ở việc cố gắng đưa người vào Thiên Bích để kiểm soát huynh và Thiên Bích Đảo. Thứ hai, muội mặc dù là người của Thiên Vân Cốc, nhưng lại được hội trưởng tín nhiệm và nuông chiều hơn cả, việc đưa thân tín vào giám sát Thiên Bích là hoàn toàn đúng đắn. Bà ta chỉ tính sai một nước cờ ẩn, chẳng thể ngờ muội lại là ‘người của huynh’… người của Thông Thiên Giáo, hắc!”
Đàm Phi nghe vậy liền quay sang trố mắt nhìn Thanh Hà như nhìn quái vật, cái gì mà là ‘người của huynh’? Càng ngày nàng ta càng câu dẫn một cách lộ liễu.
Thanh Hà cũng nhìn lại gã trân trối, cô nam quả nữ đối nhãn với nhau một hồi. Rồi như không thể kiềm chế, Hồ Thanh Hà ngả vào lòng gã, ôm lấy tấm thân cường tráng cứng rắn kia, ép đôi gò bồng đảo săn chắc vào ngực gã, chà sát qua lại một hai, vô cùng kích động, đôi mắt đẹp chớp chớp phản chiếu khuôn mặt góc cạnh điểm vài phần tang thương khắc khổ. Gã không mang vẻ anh tuấn tiêu sái, nhưng lại toát ra một thứ mị lực đầy nam tính, và nàng chỉ cần có vậy.
Đàm Phi thoáng bối rối, trong một khoảnh khắc buông thả, những chuyện tình cảm xưa cũ với nữ nhân, đặc biệt là vị đạo lữ Cẩm Tú Tú đã là chuyện của quá khứ, cũng phải chôn vùi theo quá khứ, chẳng thể khắc khoải gặm nhấm mãi được. Gã đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, một tay vuốt mái tóc mây đầy u hương ngây ngất kia về sau, để lộ ra vầng trán xinh xinh trắng ngần, như thể muốn nhìn kỹ hơn khuôn mặt tuyệt mỹ này, rồi nhẹ nhàng đặt lên bờ môi đỏ mọng một nụ hôn vô cùng ngọt ngào, tưởng như chẳng bao giờ kết thúc.
Linh Chu đột ngột chuyển hướng rẽ xuống một tòa tiểu đảo hoang vu, rồi một tầng sương vụ và cấm chế lan tỏa khắp đảo. Lúc này cũng đã là sẩm tối, nhưng trong lòng hai kẻ cô đơn đang quấn lấy nhau kia lại là buổi bình minh, là một ngày dài đầy ái ân hương diễm.
Tu sĩ cấp đại linh sư có định lực rất cao, có thể kiềm chế dục vọng trong một quãng thời gian rất dài, nhưng một khi đã thả lỏng, tán đi trạng thái cấm dục, họ cũng chẳng khác nào những phàm nhân thường xuyên phát động xuân cơ(1).
…
Tả Ao đảo nói là nhỏ nhưng cũng lớn gần bằng Thiên Bích đảo, thổ dân sống trên đảo đều là phàm nhân. Qua cảm ứng của Đàm, nơi đây chỉ có hai tu sĩ, cùng ẩn nấp tại một tòa núi nhỏ, bao chung quanh là một vòng rừng rậm và đầm lầy.
Linh chu bay đến gần đảo, Đàm liền thu vào trong không gian giới chỉ, cùng Hồ tiên tử phi hành thẳng đến ngọn núi kia. Còn cách rừng cây ven núi chừng nửa dặm, liền ra hiệu cho Thanh Hà dừng lại:
- Bắt đầu từ rừng cây nơi chân núi là trận pháp cao minh, ta chưa thể nhìn ra được. Vẫn là cấp cho chủ nhân nơi này một cái sự tôn trọng nhất định, tránh tình trạng hắn hiểu lầm rồi gây khó dễ cho đại cuộc.
Thanh Hà trên đường đi đã được Đàm Phi thông tin về kế hoạch chiêu mộ nhân tài cho tổ chức, nghe Đàm nói vậy liền gật đầu ưng thuận. Sau đêm ái ân mặn nồng cùng gã, nàng đã trở nên nhu thuận hơn trước rất nhiều, dẫu không có thề non hẹn biển, chẳng có kết thành đạo lữ, nhưng cả hai đều hiểu trong lòng mình đang có ai.
Đàm Phi hô lớn, dồn âm ba hướng vào ngọn núi nhỏ:
- Tại hạ là người của Thiên Bích Bảo, mang tin tức đến cho Đức Huyền đạo hữu!
Âm thanh đập vào vách núi rồi dội ngược trở lại, sau mười nhịp thở vẫn chưa có động tĩnh gì. Thanh Hà đưa ánh mắt dò hỏi cho Đàm, gã vỗ vỗ lên vai nàng ngụ ý cần phải kiên nhẫn.
- Đã có manh mối về Hãn Phong Kim Quy… mời Đức Huyền đạo hữu lộ diện đi thôi! - Đàm tiếp tục dùng âm ba công nói vọng vào ngọn tiểu sơn.
* Hết Chương 216 *
(1) Phát động xuân cơ: Xuân tình động dục.