Những lằn sét thô to bắt đầu tập trung về đỉnh núi, quả thật trong một môi trường đầy rẫy lôi điện như thế này, việc chế luyện ra Tạc Thiên Châu đã dễ dàng hơn đến ba thành, lại là trình độ và kỹ thuật của Đàm Phi đã cao hơn xưa rất nhiều, vậy nên việc quán lôi và xúc áp thêm năng lượng cho những khỏa lôi châu bán thành phẩm cũng thật nhanh gọn và hoàn hảo.
Đàm đã chuẩn bị một lượng lôi châu rất lớn từ khi còn tiềm tu tại Thiên Bích Đảo, bởi gã đã có những tính toán cụ thể cho những chiến lược lâu dài, vấn đề là phải tìm cho ra nơi thích hợp để chế luyện với số lượng lớn, và Lôi Trì này chính là một sự lựa chọn vô cùng hoàn hảo.
Trong quá trình chế luyện Tạc Thiên Châu, Đàm Phi vẫn để mắt cảm ứng hai tên thuộc hạ, chỉ thấy họ chạy loạn hết lên trong không gian Lôi Trì, đa phần là tiềm nhập xuống đáy sâu, chưa thấy có dị trạng nào đáng quan ngại.
Nửa ngày sau, cả hai tên kia đều biến mất trong tầm cảm ứng của gã, thoáng chút động tâm, nhưng Đàm vẫn kiên quyết tập trung vào việc tế luyện lôi châu. Gã hiểu, hai người này đều là dạng quái vật, không dễ gì vẫn lạc hoặc để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lại thêm nửa ngày nữa, Đàm Phi thu công, bỏ một khỏa Đạo Thần đan vào miệng nhai nuốt hồi phục tinh thần lực. Hiện số lôi châu bán thành phẩm còn nhiều hơn phân nửa, dự kiến phải mất hơn một ngày nữa mới có thể hoàn thành. Vậy là gã liền ngồi đả tọa ngay trên đỉnh núi, quyết tâm dành thời gian thực hiện nốt phần công việc này.
Ngày hôm sau, mọi việc đều diễn ra hết sức thuận lợi, chẳng có dị trạng hay bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến công tác chế luyện. Đàm Phi đã hoàn thành mẻ Tạc Thiên Châu cuối cùng, gã thu lại toàn bộ dụng cụ hành nghề, cắn nuốt thêm một khỏa Phục Nguyên đan lấy lại pháp lực hao tổn, ngồi đả tọa thêm gần một canh giờ nữa để ổn định pháp lực.
Vẫn chưa thể cảm ứng được khí tức của Thanh Hà và Gia Toản, Đàm Phi lền gia tăng lực lượng thần niệm, nhưng dường như hai người này đã biến mất khỏi phạm vi Lôi Trì vậy. Gã vội vỗ vào túi linh thú, triệu hồi Lục Hầu ra lệnh cho đầu linh thú này tìm kiếm.
Lục Nhĩ Mĩ Hầu có vẻ rất kiêng kỵ môi trường đầy rẫy sấm sét ở trong này, nó lấm lét nhìn Đàm rồi nhảy tót lên vai gã, gã có thể cảm nhận thấy đôi chân nó đang run run khi bấu trên bả vai mình.
Lục Hầu hểnh cái mũi đỏ như quả cà chua lên hít ngửi, đầu lắc qua lắc lại vài lần. Sáu cái tai nhọn hoắt cũng dựng đứng, căng cứng, thi thoảng lại giật lên vài cái… Rồi yêu hầu chỉ tay về một phương hướng, miệng rít lên một hồi những tiếng “chí chí, khẹc khẹc”.
Đàm Phi lập tức phi hành theo hướng Lục Hầu chỉ điểm, bay được một khoảng hơn 400 dặm thì xuất hiện một vùng biển động dữ dội, rất nhiều xoáy nước lớn cỡ miệng giếng lập lờ ẩn hiện trên mặt biển. Lục Hầu bất ngờ vỗ vỗ vào đầu gã, tay chỉ xuống dưới “chi chi…” liên hồi.
Phóng thần thức sâu xuống lòng biển, ngoài vài đầu hải yêu cấp hai lẩn trốn thì chẳng có thứ gì khả nghi, chợt gã ồ lên mừng rỡ, xoay lưng lại nhìn về phía xa chờ đợi. Một vệt kinh hồng phá không từ xa bay đến, những lằn sét từ thiên không bổ xuống nhưng đều bị trật mục tiêu mà phóng thẳng xuống mặt biển, tạo nên những cột nước đầy bọt trắng.
Người xuất hiện trong tầm mắt Đàm Phi chẳng phải ai xa lạ, đó chính là Đức Huyền, Tả Ao tiên sinh. Chẳng biết tại sao hắn lại có mặt ở nơi này? Có vẻ như vì Đàm mà đến, không hẳn là một sự ngẫu nhiên.
Chẳng để cho Đàm Phi lên tiếng, Tả Ao mở lời trước:
- Đại trưởng lão! Tìm ngài cực khổ quá mà, ai ngờ lại chạy đến chỗ hung hiểm này.
- Tả tiên sinh sao tìm thấy ta? Hẳn là có người chỉ điểm!? - Đàm Phi tỏ vẻ quan tâm sâu sắc.
Đức Huyền thoáng cười nhẹ rồi trở nên nghiêm nghị:
- Tả Ao đảo đã không còn an toàn nữa, cách đây mấy ngày đã có một nhóm tu sĩ nhòm ngó, chưa thể tra ra động cơ của chúng. Tại hạ và ái thê không muốn dây dưa cùng chúng nên đã bí mật chạy qua Thiên Bích Bảo đầu nhập, được Điêu tiên tử tiễn dẫn đến Thổ Chu, rồi lại được Kinh trưởng lão hiệp trợ hết sức nhiệt tình. Hiện Tuyết Nhàn đã ổn định động phủ, còn ta vì nóng nòng gặp gỡ Huyền Tử ngài nên đã được Kinh trưởng lão chỉ điểm đến nơi hiểm địa này.
Đàm Phi nghe xong mới vỡ lẽ, có vẻ như tấm lệnh bài trưởng lão gã tặng riêng cho Tả Ao đã khiến vị thế của hắn trong tổ chức được nâng lên một bậc, và Kinh Bộ hiểu được ý tứ ở trong đó. Gã gật đầu tỏ vẻ cảm kích:
- Đúng là chúng ta có việc quan trọng bắt buộc phải đến đây một chuyến. Tả tiên sinh mới đầu nhập Thiên Bích, còn không ổn định động phủ, vội vàng chạy ra đây chắc hẳn là có nguyên cớ!?
Tả Ao vẫn giữ thái độ nghiêm túc, thậm chí Đàm còn thoáng thấy chút căng thẳng trong ánh mắt của hắn.
- Tại hạ đã một lần chạy đến đây, thú thực với đại trưởng lão, nơi này là hiểm địa khủng bố nhất Loạn Hải này. Bên dưới là một pháp trận siêu lớn bị phong ấn, chỉ một hành động nhỏ vô tình tác động vào cấm chế, rất có khả năng phong ấn sẽ mở ra, hậu quả như thế nào thì tại hạ không biết, nhưng khẳng định những kẻ có mặt ở đây đều không có kết cục tốt đẹp. - Tả Ao đưa ra quan ngại.
Đàm Phi đã manh nha xác định khu vực này là một cái pháp trận cổ đại rồi, bên dưới còn ẩn chứa những huyền cơ gì thì gã chưa thể nhìn ra. Tả Ao tinh thông trận pháp và cơ khí, hơn hẳn trình độ của gã, hắn kiêng kỵ như vậy khiến gã cũng phải chột dạ. Tuy nhiên, gã vẫn cần phải tìm hiểu cho cặn kẽ, dù sao thì hai tên đồng bọn vẫn còn quanh quẩn ở đây, không thể dễ dàng mà từ bỏ được.
- Còn hai vị trưởng lão Thiên Bích đang lẩn quất dưới kia, chúng ta cùng xuống đó thôi! Không đả động đến thứ gì khả nghi là được, nếu có nguy hiểm thì cùng rút, tiên sinh thấy thế nào? - Đàm chỉ xuống đám xoáy nước dưới mặt biển cất lời.
Tả Ao nhìn sâu vào mắt Đàm rồi gật đầu đáp ứng:
- Được… đã đến đây rồi chẳng lẽ lại còn e ngại nguy hiểm, mời Huyền Tử ngài đi trước!
Tiếng cơ khí lách cách vang lên sau lời nói, thân thể Tả Ao lập tức được bọc trong một cỗ chiến giáp màu xanh lục khá gọn gàng. Đàm Phi liền giơ ngón cái về phía hắn, xong hóa thành vệt kinh hồng lao thẳng xuống những vòng xoáy nước kia, phía sau là Tả Ao trong bộ chiến giáp khí cụ tinh mỹ.
Mực nước biển vùng này khá sâu, vượt qua phần trên với đầy rẫy xoáy nước đan xen, dưới đáy đã trở nên yên ả, thủy sinh không nhiều nhưng vẫn điểm xuyết những khu rừng hải tảo và san hô. Đâu đó còn ẩn hiện những con hào sâu ngoằn ngoèo như thể bị kẻ nào đó vẽ lên bề mặt đại địa, dẫu có bị thủy lưu xói mòn nhưng dẫu ấn vẫn còn khá rõ nét. Đám yêu cấp hai đã lẩn đi hết khi cảm ứng thấy sinh vật mạnh hơn xuất hiện, chỉ có một vài loại sinh vật phổ thông và phù du là còn quanh quẩn không có bỏ đi.
Đàm Phi có thể dễ dàng nhận ra dấu tích của sự sắp đặt, mặc dù rất mờ nhạt do dòng thời gian bào mòn, nhưng là một tên Trận Sư, điều này không thể qua được ánh mắt tinh tường của gã.
Tả Ao nhìn quanh một hồi, rùng mình lắc đầu:
- Dù đã đến đây một lần, nhưng nơi này vẫn làm cho tại hạ cảm thấy chấn kinh. Đây rõ ràng là một siêu pháp trận khổng lồ, dù cho dòng thời gian đã phá hủy bào mòn đi rất nhiều, nhưng có vẻ như nó không hề hư hại, vẫn có thể kích phát bất kỳ lúc nào.
Hai người đi lòng vòng một hồi, Lục Hầu trên vai Đàm chỉ đông chỉ tây, chẳng xác định được vị trí cụ thể nào, có vẻ như lực lượng nguyên từ rất mạnh ở đây đã làm ảnh hưởng đến khả năng cảm ứng của yêu hầu.
Trong khi Tả Ao còn đang trầm ngâm, bấm đốt ngón tay tính toán, Đàm Phi chợt lên tiếng:
- Chẳng biết đại pháp trận tai Lôi Trì này là dạng gì? Nhưng có vẻ như chỗ này đây lại đang bố trí Lôi Trạch Quy Muội trận, là trận trong trận! Tả tiên sinh đánh giá thế nào?
Tả Ao vẫn đánh ngón tay lẩm nhẩm gì đó, nghe vậy liền căng thẳng:
- Đúng là Quy Muội trận, và cả ta cũng như đại trưởng lão ngài đều đã bị hãm trận rồi, tại hạ đang tính toán phương vị lối ra đây… hài!
Lôi Trạch Quy Muội trận là một trận pháp vây khốn thời cổ đại, sự ảo diệu của pháp trận này là khiến kẻ hãm trận không thể nhìn ra chân tướng, cứ ngỡ mình đang ở chính trên thực địa, quanh quẩn ở đó cho đến khi ngộ ra. Cách phá trận cũng không phải là đơn giản, bởi phương vị luôn thay đổi theo sự biến thiên của ngoại cảnh tác động lên trận pháp. Thường là không thể phá trận, chỉ có thể lần mò tính toán theo phương vị di chuyển của nhị thập bát tú. Khổ một nỗi, ở sâu dưới đáy hải để này, làm sao có thể trông thấy những vì tinh tú trên thiên không mà tính toán?
Theo suy luận của Đàm Phi, rất có thể hai người kia cũng đang bị hãm trong pháp trận này, chỉ là họ đang ở một cửa khác, vậy nên cả gã và Lục Hầu đều không thể cảm ứng. Điều khiến gã có chút an lòng là Hồ Thanh Hà cũng am hiểu trận pháp chi đạo, hy vọng chưa có điều gì bất lợi đến với hai người.
- Tả tiên sinh có thể phá trận? - Đàm hướng Tả Ao gặng hỏi với một lòng tin tưởng tuyệt đối.
Tả Ao lấy trong người ra một chiếc gương đồng lớn như cái đĩa, mặt gương khảm một thứ kim loại dát mỏng trong veo, Đàm có thể nhìn thấy bầu trời đêm sâu thẳm đang quay chầm chậm trong đó. Tả tiên sinh vừa nhìn mặt gương, vừa đánh tay lẩm nhẩm, trán hằn lên gân xanh, chứng tỏ não bộ hắn đang phải hoạt động tính toán đến cực hạn rồi. Đàm Phi biết ý liền im lặng, không làm ra bất cứ điều gì khiến Tả Ao bị phân tâm.
Chợt khuôn mặt Tả Ao thoáng nét mừng rỡ, hướng đến Đàm Phi cất tiếng từ tốn:
- Trước mắt không thể phá trận, chính xác là chưa thể phá trận… tạm thời hai ta cùng hiệp lực, phá đi tầng chướng bích gây ra huyễn cảnh. Sau đó mới có thể dựa vào địa hình địa vật mà tìm lối ra. Bố cục trận trung trận thế này rất có ý tứ, ta không phải kẻ lập trận, chẳng biết ý đồ ở trong này là như thế nào? Vẫn là tuyệt đối không nên phá trận.
Đàm cũng lộ ra nét mừng rỡ:
- Vậy chúng ta phải làm gì? Tả tiên sinh có thể khai sáng cho bản tọa một hai?!
Tả Ao đăm chiêu vê cằm:
- Có cách… nhưng e là chúng ta gặp khó về vấn đề nhân sự…
* Hết Chương 225 *