Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 228 - Thiên Cô Văn Khúc

Bên trong kết giới Lôi Trạch là một không gian rộng lớn, có đầy đủ sông núi rừng rậm, khá tương đồng với cảnh quan bên trong Sơn Hải Đồ. Đàm Phi và Hồ Thanh Hà đã trải nghiệm qua Sơn Hải Chi Hạ, vậy nên cảnh sắc nơi đây đem lại cho họ một cảm giác vô cùng thân thuộc. Chỉ có điều, diện tích ở trong này không thể đem ra so sánh với kết giới trước kia được.

Mới tiến nhập, nhóm người 'Thiên Bích Đảo' chẳng thể xác định được phiến không gian này ẩn tàng những nguy hiểm gì, tất cả đều tỏ ra cảnh giác cao độ.

Đều là những nhân vật xuất chúng, lực lượng thần niệm cao hơn nhiều so với Đại Linh Sư phổ thông, họ có thể cảm nhận được khí tức thù địch đầy tử vong đến từ những sinh vật ẩn nấp bên trong tầng kết giới này. Tuy nhiên, đám yêu cao cấp ở đây vẫn chưa làm ra điều gì manh động, có vẻ như chúng đang rình rập và còn ẩn nhẫn đánh giá mức độ nguy hiểm của những sinh vật mới thâm nhập địa bàn.

Đàm Phi ngự đao bay lên trên cao quan sát, đâu đó nhập nhằng những những đám mây giăng đầy lôi điện, thật khó để xác định cụ thể diện tích bên trong này. Thế nhưng, gã vẫn có thể cảm ứng được khu trung tâm là cánh rừng già rộng lớn, và một cảm giác thân thuộc khó diễn tả đang manh nha xuất hiện trong tâm thức gã.

- Trung tâm kết giới có điểm dị thường, chư vị đề cao cảnh giác, tất cả cùng tiến về nơi đó! - Đàm hiệu lệnh.

Nhóm nhân thủ cao cấp Thiên Bích nghe vậy liền tế ra đủ loại pháp bảo phòng hộ, tự động di chuyển tạo thành hình bán nguyệt bao lấy vị ‘tổng tư lệnh’ vào giữa, từ từ tiến về vùng lõi của kết giới.

Đàm Phi không nhanh không chậm huyền phù cách mặt đất ba trượng, thần niệm khuếch tán ra một vùng rộng khắp để cảm ứng mọi nguy cơ đang rình rập. Gã nhăn trán, sinh vật trong này hết sức lạ lùng, có một vài sinh vật cấp ba mạnh mẽ đến đáng sợ nhưng tất cả chỉ dừng lại ở địch ý, tuyệt nhiên không làm ra cái gì điên cuồng xông lên tấn công bọn họ.

Còn đang hết sức bối rối, chợt phía xa nhá lên một tia sáng rồi tắt ngúm, đồng thời Thông Thiên Lệnh trong người phát ra ba động cộng hưởng. Gã chợt ngộ ra, sở dĩ đám quái thú trong này không có tấn công cũng vì kiêng kỵ vật này. Bảo bối mà Thúy Nương đưa cho mới đầu tưởng như khúc gân gà, nhưng thực ra không phải như vậy. Giờ gã gần như đã đủ lông đủ cánh, cũng dần cảm nhận được giá trị vô ngần của món đồ này.

Nhếch môi cười ý vị, tâm ý động, trên tay Đàm liền xuất hiện một cây đoản trượng với phần đầu chạm khắc Bạch Cáp trắng tinh tế, đưa lên phía trước, từ tốn phi hành về phía nơi vừa nhá lên quang điểm.

Đám nhân vật cao tầng Thiên Bích thấy đại trưởng lão giơ ra đoản trượng, tất cả đều tự hiểu đã có chuyện động trời rồi, ai nấy đều rất nghiêm túc hướng về phía trước mà phi hành, thi thoảng lại liếc sang vầng hào quang sáng mờ phát ra từ hình tượng chim bồ câu trắng với ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

Đất đá dưới thực địa bắt đầu trồi sụt như có địa chấn, những đụn mây khổng lồ vằn vện lôi điện đang dần tập trung về phía đoàn người, cảnh tượng đang diễn ra khiến đám tu sĩ nhân loại không khỏi biến sắc, chẳng hẹn mà mọi ánh mắt đều đổ dồn lên gã mặt sẹo chờ chỉ thị. Đàm Phi đã nhìn ra huyền cơ, gã nhếch môi cười nụ, tay chỉ về phía trước làm hiệu trấn an đám thuộc hạ.

Đám quái trong kết giới bắt đầu lộ diện, chỉ có vài ba chủng loại nhưng hình thù vô cùng kỳ dị, chưa thấy xuất hiện trong bất kỳ thư tịch nào ở Vân Lam Giới. Những hoa văn họa tiết trên người chúng mới là điểm nhấn, và tất cả đều được gọi bằng cái tên chung là Lôi Thú ‘Tụng’. Mặc dù đám quái đang áp sát, làm ra những biểu hiện hung dữ, nhưng tựu chung vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đoàn người, đương nhiên là chúng rất kiêng kỵ với cây đoản trượng trên tay Đàm Phi, thậm chí còn có đôi chút hoảng sợ.

Cánh rừng ở trung tâm lít nhít cổ thụ cao đến vài chục trượng, chính giữa là một bãi đá hoang phế đầy rêu xanh. Thật dễ nhận ra bãi đá là một tòa pháp trận đã bị hư hại, trên bề mặt xù xì của các phiến đá vẫn còn chi chít những dòng văn tự cổ xưa nguệch ngoạc, khung cảnh toát lên một vẻ tang thương cổ quái.

Nhưng thứ khiến đám tu sĩ kinh hoảng lại nằm ở giữa bãi đá, cũng chính là giữa tòa pháp trận. Nơi đó hiện hữu một cỗ khô cốt khổng lồ đã mất đầu, khô cốt ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế đá đầy hoa văn lạ lẫm. Mặc dù khô cốt chỉ là vật chết, rêu phong bám đầy, nhưng nó vẫn phát tiết ra một thứ uy áp đầy uy quyền khiến đám tu sĩ hô hấp khó khăn. Ở đây đều là những tên sát phạt quyết đoán, lại có lực lượng thần niệm hơn hẳn tu sĩ cùng cấp, vậy mà nội tâm kẻ nào cũng thấy thấp thỏm, hốt hoảng và muốn tránh thật xa nơi này.

Trong lúc đám người kia còn đang hoang mang đánh giá hoàn cảnh, nội tâm Đàm Phi lại đang xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, bồi hồi khắc khoải có, hoảng hốt cũng có, thậm chí còn cả mừng thầm… Di cốt khổng lồ không đầu trước mặt lại khiến gã liên tưởng đến chiếc đầu lâu trong kết giới giam giữ Mai Yển, nơi mà gã có được Thời Gian Thanh Lưu. Lại là những ký tự lạ lẫm trên chiếc ghế đá kia nữa, nó chỉ lạ lẫm với đám thuộc hạ bên cạnh gã mà thôi, những ký tự văn tự này đã theo sát gã từ rất nhiều năm rồi.

Những văn tự cổ xưa xuất hiện ở đây đều là dạng văn tự của tộc Kinh, một trong những bộ tộc hùng mạnh thời thái cổ, gã có thể đọc hiểu một số văn tự đó, quả thật quãng thời gian chăm chỉ nghiên cứu đủ loại thư tịch ở Tử Huyền Môn thật đáng đồng tiền bát gạo. Nhưng đó chưa phải là vấn đề, những ký hiệu lạ lẫm trên ghế đá gã đã được nhìn qua, đó chính là dạng ký tự chạm khắc trên khối đá truyền tống gã đến Cô Thiên đại lục, và cả trên chiếc Phi Chu khổng lồ trong hầm băng bên dưới Băng Uyên nữa.

Là người cẩn trọng, Đàm không biểu hiện ra cái gì thất thố cả, gã tiến đến từng phiến đá lít nhít văn tự mà tìm hiểu, thu cả chúng vào trong não bộ để chỉnh lý, đồng thời vạch ra một số kế hoạch hành động sao cho phù hợp. Đám Tụng quanh quẩn ngoài kia không còn đáng ngại nữa, vì vậy phần nào cũng bớt đi mối lo, áp lực không còn quá nặng nề như lúc mới thâm nhập kết giới.

Tả Ao đương nhiên cũng giống như gã, hắn đi lại loanh quanh quan sát những dòng ký tự, miệng lẩm nhẩm những thứ cổ quái chỉ có mình hắn hiểu.

Trần Đại Vương lại không làm vậy, hắn tiến đến cạnh xương bàn chân khổng lồ, lấy pháp khí ra gõ gõ vào xương ống đồng và xương ngón chân để kiểm tra độ cứng rắn…

Thanh Hà tinh tế hơn, nàng tiến đến bên Đàm Phi, không làm ra cái gì thể hiện sự tình tứ, thay vào đó là sự nghiêm nghị pha chút rụt rè hiếm thấy:

- Đại trưởng lão! Ngài nhận biết được loại văn tự cổ đại này?

- Chỉ là một phần rất nhỏ… Đây là chữ viết của tộc Kinh xuất hiện ở thời thái cổ, đến nay đã thất truyền, bản thân ta chẳng thể đọc hiểu được chúng. - Đàm lắc đầu trả lời với vẻ bất đắc dĩ.

Hồ tiên tử gật đầu đồng tình, đôi mắt ướt át chớp động đối nhãn với Đàm:

- Vậy đại trưởng lão ngài có đối sách gì trong hoàn cảnh này?

Đàm Phi đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng:

- Tạm thời chưa có… cũng nên tìm hiểu nơi này một chút, rồi nghĩ cách ra khỏi đây thôi!

Tiếp đó, gã giơ tay làm hiệu, cả đàm cùng tập trung quanh gã chờ chỉ thị.

- Tả tiên sinh! Người có nhận biết được tòa pháp trận hư hỏng này? - Đàm Phi hướng Tả Ao dò hỏi.

Tả Ao lắc đầu không chắc chắn:

- Bố cục trận này có vài phần giống với Thiên Cô Văn Khúc đại trận, có điều nó phức tạp và cao siêu hơn rất nhiều, có lẽ phải phụng dựng lại mới có thể kết luận được… Tại hạ cần thêm thời gian để nghiên cứu.

Đàm Phi gật đầu đồng tình:

- Vậy mọi sự đều trông cả vào tiên sinh, ngoài việc này… chúng ta còn phải tìm cách ra khỏi nơi này.

Dừng lời, gã quay ra hai tên còn lại ra lệnh:

- Nhị vị có thể đi loanh quanh trong này thám hiểm, thu thập thông tin, có chiếc ‘vòng tay’ trên người, đám quái trong này sẽ không dám manh động với chúng ta đâu.

Trần Gia Toản và Hồ Thanh Hà đều hiểu ‘chiếc vòng’ ở đây là vật gì, cả hai gật đầu lĩnh mệnh, ánh mắt còn đánh về phía Tả Ao đầy ẩn ý. Đàm chỉ cười nhạt xua tay trấn an, sau đó lại tập trung xem xét những khối đá lớn ngổn ngang trên thực địa.

Tụng Lôi Thú đã tỏ ra kiêng kỵ với Thông Thiên Lệnh, đồng nghĩa chúng chẳng thể xâm phạm vào những kẻ mang Thông Thiên Quyển trên người. Chuyện Trần đại vương và Hồ tiên tử lang thang trong kết giới sẽ bớt nguy hiểm đi rất nhiều, dù sao thì khám phá triệt để tầng kết giới này là điều rất cần thiết.

Tả Ao là người tinh tế, hắn biết có gì đó bất thường giữa ba người này, nhưng với địa vị của hắn tốt nhất là im lặng, hắn liền vờ như không để ý, tiếp tục đi loanh quanh tìm hiểu bố cục của tòa đại trận hư hỏng này.

Việc khám phá pháp trận và tìm lối ra đối với Đàm Phi hiện không còn quan trọng nữa, giao phó cho Tả Ao là phù hợp, gã cần nghiên cứu sâu hơn về dạng văn tự cổ Kinh tộc, qua đó lần ra manh mối của những ký hiệu ‘lạ lẫm’ trên ghế đá, nhằm giải quyết tâm bệnh mà gã đau đáu bên mình suốt nhiều năm qua. Gã vẫn nhớ như in khoảnh khắc cơ thể tự phân rã thành bột phấn, thoát khỏi một kích chí mạng từ Khủng Long Ma Cốt trong hầm mỏ, rồi hình ảnh những ký tự mờ ảo xuất hiện trên lưng Phi Chu khổng lồ trong hầm băng, tất cả như có một sợi dây liên kết mật thiết đến bản thân gã. Và đó chính là động lực thôi thúc gã, bằng mọi cách phải tìm ra bức màn bí ẩn đang chi phối cuộc đời gã.

Văn tự cổ Kinh tộc gã đã được đọc qua, khi còn ở Tử Huyền Môn, mặc dù chỉ là một chút tàn thư với vài chục ký tự, nhưng đối với một tên tu sĩ cấp độ ba như gã, việc đọc và hiểu được dạng ngôn ngữ văn tự dị biệt là hoàn toàn có thể, gã cần thêm thời gian và những phân tích tổng hợp từ mớ kiến thức tạp nham trong đầu gã.

Trần đại vương cùng Hồ tiên tử đã đi được hơn hai canh giờ, đám Tụng cũng thu bớt địch ý lại, quanh quẩn rình rập cách bãi đá ba dặm, tuyệt nhiên không dám tiến thêm nửa thước. Đàm Phi đang nhăn trán tập trung phân tích một dòng văn tự, có vẻ như đang rất tập trung.

Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhẹ tiến về phía gã, Tả Ao lặng lẽ đứng phía sau, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn bầu trời, có vẻ như không dám làm kinh động đến vị đại trưởng lão bí ẩn đầy kỳ dị trước mặt.

Đàm Phi rời mắt khỏi khối đá lớn chứa đầy văn tự, thở ra một hơi u uẩn, hướng về Tả Ao ôn tồn:

- Tả tiên sinh có tâm sự…!?

Hết Chương 228

Bình Luận (0)
Comment