Tả Ao ngần ngừ một hồi như thể cân nhắc điều gì đó, thấy ánh mắt khích lệ và chờ đợi của mặt sẹo, hắn liền ngập ngừng:
- Với địa vị của tại hạ, nói ra e rằng quá phận, nhưng trước sau cũng phải gỡ bỏ chút khúc mắc trong lòng…
Đàm Phi cười nhẹ nhìn thẳng vào mắt Tả Ao:
- Tả tiên sinh hà tất phải câu nệ, cứ thẳng thắn đưa ra vấn đề thôi…!
Ánh mắt cùng lời nói của vị đại trưởng lão thần bí kia dường như đã đánh tan mọi rào cản về tâm lý trong Tả Ao, hắn cùng đối nhãn với Đàm rồi thốt ra từng tiếng:
- Hài… Thiên Bích Đảo không hẳn chỉ mang cái tên Thiên Bích… phải chăng còn có cái gì đó phía sau chi phối?
Đàm Phi chợt giơ ngón cái cười hắc hắc:
- Tả tiên sinh thật tinh ý! Trước sau gì cũng phải làm rõ một số vấn đề với các hạ, Huyền Tử này đã coi người như hảo hữu, chẳng có lý do gì để dấu diếm cả… hài… cũng đến lúc phải nói rõ cho đạo hữu rồi!
Dứt lời, trên tay Đàm Phi bỗng nhiều ra một chiếc vòng như đá cẩm thạch chạm khắc tinh xảo, gã tung tẩy chơi đùa mấy cái rồi đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tả Ao:
- Tả tiên sinh biết vật này?
Tả Ao bán tín bán nghi quan sát chiếc vòng tay, nghĩ mãi không ra đó là vật gì, cuối cùng lắc đầu cười trừ:
- Kiến thức nông cạn… mong đại trưởng lão ngài chỉ giáo!
Đàm Phi không mấy bất ngờ trước câu trả lời, tu sĩ có thể biết được lai lịch của Thông Thiên Giáo, biết về sự tồn tại của Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ, nhưng rất ít người hiểu về nguồn gốc của Thông Thiên Quyển. Gã không vòng vo mà đi luôn vào vấn đề chính:
- Chiếc vòng này khoan nói đến, vậy Tả Tiên Sinh biết được bao nhiêu về Thông Thiên Giáo?
Tả Ao thoáng biến sắc, lời gã mặt sẹo vừa thốt ra như tiếng sấm bên tai. Cái tên Thông Thiên Giáo tuy ít được đám tu sĩ Loạn Hải nhắc tới, nhưng kẻ nào cũng mang trong lòng một sự kiêng kỵ không hề nhỏ đối với tổ chức này. Vậy là những thắc mắc của Tả Ao đã được giải tỏa, Thiên Bích chỉ là tấm bình phong, đằng sau nó mới là thứ đáng sợ, và tên mặt sẹo tà dị kia rất có thể là đầu sỏ của cái thế lực hắc ám này, hoặc giả chỉ là một phân đà trực thuộc Thông Thiên Giáo Loạn Hải.
Thái độ trở nên nghiêm túc và căng thẳng, Tả Ao thấp giọng:
- Thông Thiên Giáo…? Ta đương nhiên biết, tuy không nhiều thông tin nhưng cũng đủ để hiểu tổ chức này là như thế nào… Vậy… vậy ra Huyền Tử ngài là… là…
Đàm Phi vẫn điểm nụ cười nhẹ, vừa nghiêm nghị, vừa pha chút mơn trớn trên môi:
- Ta là ai rồi đạo hữu sẽ biết, chỉ cần người hiểu một điều… Thông Thiên Giáo nguyên thủy không giống những gì đám giáo đồ Loạn Hải làm ra, cũng chẳng chẳng như lời đồn thổi mà tu tiên Vân Lam lầm tưởng và ngộ nhận… Tiên sinh có nguyện ý làm một tên Thông Thiên Giáo dòng chính?
Tả Ao nghe vậy đã vài phần nhìn ra chân tướng, thì ra tên mặt sẹo này không phải giáo đồ Loạn Hải, rất có thể là từ Già Thiên, hắn bật cười trào phúng:
- Ha ha… Tại hạ còn cơ hội để từ chối? Tự đem gia quyến đến hang cọp nạp mạng, làm gì còn đường lùi phải không nhỉ!?
Đàm Phi chợt điểm mặt Tả Ao cười lớn, Tả Ao cũng cười ngặt nghẽo phụ họa, hai tên Đại Linh Sư cứ vậy nhìn nhau cười lớn như hai gã hề, đây đúng là một sự đồng điệu về nhận thức, không cần thiết phải nói với nhau quá nhiều.
Thông Thiên Quyển huyền phù đến trước mặt Tả Ao, chớp động chút ánh sáng nhạt nhòa như mời gọi. Giọng Đàm Phi cất lên trầm ổn:
- Đây là Thông Thiên Quyển, trích huyết nhận chủ, một khi được chiếc vòng công nhận, đạo hữu sẽ chính thức là một tên Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ, một thành viên cao cấp của bản giáo.
Tả Ao đã quá rõ về thân phận Tiếp Dẫn Sứ, mặc kệ cho ác danh Thông Thiên Giáo có như thế nào đi chăng nữa, nhưng Thông Thiên Thiên Tiếp Dẫn Sứ vẫn là một thứ hào nhoáng xa xỉ. Hơn nữa, hoàn cảnh của hắn nay khác xưa nhiều lắm, cần phải nương vào một tổ chức lớn để bảo đảm cho an nguy của ái thê, Tuyết Nhàn.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay Tả Ao bay về Thông Thiên Quyển, tiềm nhập vào trong đó. Chiếc vòng nhá sáng mấy cái, hồng quang bắt đầu lan tỏa trong phương viên vài trượng, từ từ chạy đến cánh tay của Tả Ao rồi mất hút. Hắn ngỡ ngàng vạch ống tay áo ra, trên bắp tay gần bả vai đã xuất hiện một đồ hình họa bì như chiếc vòng.
Tiếng lách cách vang lên, Đàm Phi đã ở trạng thái Tiếp Dẫn Sứ, giáp đen quấn quanh người, tay cầm đoản trượng sáng lòa, trông gã lúc này hệt như một chiến thần. Ở phía đối diện, Tả Ao cũng biến thân với vẻ mặt phấn khích không hề che dấu.
Đàm Phi giơ Thông Thiên Lệnh lên cao, bắt đầu nghi thức sắc phong, truyền thụ Thông Thiên Thuyết Ước. Lúc này, cả Trần Gia Toản và Hồ Thanh Hà đã trở lại, trông thấy khung cảnh quen thuộc, hai người chỉ biết đứng lặng thinh cách một khoảng năm trượng, đến thở còn không dám thở mạnh.
Đợi cho vầng hào quang từ đoản trượng Bạch Cáp tắt hẳn, Trần, Hồ hai vị nguyên lão cùng bước lên chúc tụng Tả Ao, thái độ không còn khách khí như trước nữa.
Còn Đàm Phi, gã lại khám phá ra công năng mới của Thông Thiên Lệnh, có đoản trượng trong tay, gã có thể tùy ý ban phát tước vị Tiếp Dẫn Sứ cho bất kỳ kẻ nào gã muốn. Xưa kia, thời Thông Thiên Giáo còn toàn thịnh, vị trí đại nguyên lão hẳn là cao hơn vị trí phó giáo một bậc rồi.
Đàm còn đang miên man suy diễn những việc trong quá khứ, chợt Trần đại vương bước lên thông báo:
- Đại trưởng lão, ta cùng Hồ tiên tử phát hiện ra một động khẩu cách đây hơn ba trăm dặm, trước cửa động có bố trí pháp trận biến ảo. Thấy thế trận hung hiểm, hai người bọn thuộc hạ không dám manh động xông vào phá giải, cầu ngài và Tả tiên sinh qua đó xem xét!
Đàm Phi gật đầu hướng về Tả Ao:
- Vậy mời Tả tiên sinh chạy qua đó khảo sát, ta cần chút thời gian khảo cứu cỗ khô cốt và mớ mớ hỗn độn này!
Di cốt khổng lồ kia tỏa ra một cỗ uy áp cực kỳ nặng nề, đám Thượng Linh Sư kẻ nào cũng tỏ ra kiên kỵ, vậy nên họ đều có chung ý niệm tránh thật xa chỗ này, nghe thượng cấp chỉ thị như vậy, tất cả cùng dạ ran rồi lập tức phi hành rời đi.
Đàm đứng đó nhìn theo ba vệt kinh hồng đến khi mất hút, quay trở lại bãi loạn thạch với tâm trạng rối bời. Văn tự Kinh tộc gã có thể đọc hiểu được đôi chút, tất nhiên chẳng thể dịch ra hết những ký tự ở đây, nhưng có một số câu cú lại mang hơi hướm giống với Thông Thiên Thuyết Ước. Liệu Thông Thiên Giáo và giáo chủ sáng giáo Đàm Đình Thông có liên quan, lại cả bộ di cốt khổng lồ kia nữa, phải chăng đó là di cốt của Đàm giáo chủ.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, đây là khô cốt của Đàm Đình Thông? Hoàn toàn không có khả năng, ông ta đã rời đi cùng một mảnh đại địa rộng lớn, đây chỉ có thể là di cốt của vị đại năng nào đó có liên quan đến Đàm giáo chủ mà thôi.
Đàm Phi tiến lại bên bộ xương rêu phong, quan sát một hồi nhưng chẳng thấy có điểm gì khả nghi. Đi vòng quanh chiếc ghế đá lớn hai vòng, ý niệm khẽ động, phiến đá lấy được bên bờ suối gần bộ tộc Cơ Tư xuất hiện trước mặt. Gã liền so sánh những ký hiệu trên đó với các ký hiệu trên ghế đá, mặc dù ký hiệu trên phiến đá đã mờ đi rất nhiều, nhưng gã vẫn có thế kết luận chúng cùng một dạng với ký tự trên chiếc ghế đá kia. Điều khiến gã buồn bực chính là không thể đọc hiểu được ý nghĩa trên đó, hoặc phải hiểu thấu dạng dạng văn tự của Kinh tộc kia, may ra mới lần mò ra ý nghĩa của loại ký hiệu lạ lẫm này.
Còn một khả năng, đó là tự trích tinh huyết của chính mình lên hai vật này, nhưng làm như thế chưa hẳn đã là giải pháp, bởi nếu bị truyền tống đi một lần nữa, gã chẳng biết mình sẽ tới nơi nào, liệu có gặp hung hiểm mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đây chỉ là biện pháp cuối cùng, tạm thời gã sẽ không làm như vậy.
Tạm cất phiến đá vào trong giới chỉ, Đàm tiến lại gần cỗ hài cốt, lấy ngón tay vận lực búng lên khúc xương ống đồng, chỉ thấy nó trắc nịch, lại phát ra tiếng ong ong đá chẳng ra đá, kim loại không ra kim loại, còn có cả chút lực đàn hồi nho nhỏ, chất liệu của đoạn xương cũng là một vấn đề cần tìm hiểu cặn kẽ.
Đàm lại lật tay lựa ra khúc xương ống quyển từ bộ hài cốt thu được khi ở Đông A Hải Vực, khi có được nó, gã đã nhận định bộ hài cốt này cứng rắn ngang pháp bảo rồi. Cầm đoạn xương vàng óng trên tay, gã vận hết sức nện mạnh vào di cốt khổng lồ. Kết quả là một tiếng nổ chát chúa vang lên, cả thân hình Đàm bị lực phản trấn văng ra ngoài như diều đứt dây, khúc xương trên tay mẻ một miếng nhỏ, trong khi di cốt vẫn không hề hấn gì. Cảm thấy hành động như vậy là khá thô lỗ đối với di cốt, gã cúi đầu hướng đến di cốt như thể tạ lỗi.
Bỗng dị tượng phát sinh, Tản Viên Giới trước ngực như cảm ứng được thứ gì, nó rung nhẹ và nóng dần lên. Nhưng điều khiến gã thấy hãi hùng nhất lại chính là biểu hiện của cỗ khô cốt khổng lồ, nó bắt đầu rung lên bần bật, tiếng ken két khô khan vang lên không dứt.
Đàm biết đã có chuyện chẳng lành, theo phản xạ, gã vội xoay người bỏ chạy. Nhưng có vẻ đã muộn, toàn thân gã bỗng nặng trĩu, hai đầu gối mềm nhũn dần khụy xuống, thần niệm trì trệ đông cứng như ở trong hầm băng. Hình ảnh cuối cùng mà gã thấy được là khô cốt tự phân rã thành điểm điểm hôi quang, chúng hội tụ thành một đám mây xám có hình dạng nữ nhân mờ ảo, lập lờ lướt quanh thân thể gã hai vòng rồi chui vào trước ngực gã, chính xác là chui vào bên trong Tản Viên Giới, kèm theo đó là những âm thanh ai oán nức nở.
Hết Chương 229