Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 246 - Lư Nghĩa Và Như Ý

Nghe Đàm Phi nói vậy, Như Quỳnh hội trưởng nhíu mày tỏ vẻ không vui:

- Đừng biến chúng ta thành cái đồ hủ bại… Đã cùng hội cùng thuyền thì mọi thứ phải rõ ràng sòng phẳng, cứ theo như chủ ý của Trương đạo hữu đi!

Trương Tiểu Thuần cũng cười khẩy phụ họa:

- Hắc, tiểu tử ngươi đừng khiêm tốn thái quá như vậy! Trong chiến dịch này, nếu xét về công trạng, Thiên Bích Đảo các ngươi nếu nhận thứ hai thì chẳng nhà nào xứng đáng xếp hạng đầu. Hơn nữa, Thanh lão quái vì giao thủ trực diện với Lưu Bá An mà thụ thương không hề nhẹ, còn thảm hơn lão phu rất nhiều, chia ba là chia ba, không nói nhiều nữa.

Chủ ý của hai nhà kia đã quá rõ ràng, Đàm Phi cũng không đôi co nữa, gã vội đặt tay lên ngực nghiêm nghị:

- Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy cứ theo sắp đặt của nhị vị tiền bối đi!

Cuộc bàn luận ăn chia giữa ba nhà còn kéo dài đến nửa ngày mới kết thúc. Ngoài số tài vật tịch biên từ Bạch Long đảo, vẫn còn rất nhiều thứ tài sản giá trị khác thuộc sở hữu của Bạch Long cần chia chác; Vài mỏ linh tài Bạch Long Bang đang khai thác đều rơi vào tay Mẫu Đơn và Hải Sa, duy chỉ có một mỏ Ô Vân Kim do vị trí địa lí gần với Thiên Bích Đảo nên được chuyển giao cho Thiên Bích. Những cửa hàng có vị trí đắc địa tại Cù Lao Chàm cũng về tay hai vị ‘lão đại’, Đàm Phi được chia thêm một cái gần Thiên Bích Bảo mới, xét về quy mô cũng tương đương. Đổi lại, Thiên Bích được quyền mở ra sàn đấu giá, không hạn chế mặt hàng kinh doanh, được Hải Sa Bang và Mẫu Đơn Hội bảo hộ trong hai trăm năm… cùng với một số quyền lợi nho nhỏ đi kèm.

Số tu sĩ Bạch Long Bang quy hàng có khoảng hơn ba trăm mạng, phân nửa xin đầu quân cho Thiên Bích. Điều này có phần hợp lý, bởi xét về địa lí thì Bạch Long đảo gần với Thiên Bích đảo hơn cả, nhân sinh vốn có tính hoài cổ cố hữu, việc họ coi vùng này như quê hương và không muốn rời xa nó cũng là lẽ thường. Về việc này thì cả Trương Tiểu Thuần và Như Quỳnh đều không can thiệp, bởi quân số thuộc biên chế hai nhà này quá đông đảo rồi. Hơn nữa, Như Quỳnh sau khi diệt sát Dung Hà nãi nãi liền đem toàn bộ Bảo Xuân Phường sáp nhập vào Mẫu Đơn Hội, làm gì còn tâm tư quản thúc đám nam nhân Bạch Long.

Kế đó, Đàm Phi sao chép đan phương Trường Sinh ra bản ghi, trao tận tay cho Trương Tiểu Thuần theo đúng giao ước lúc đầu, việc có luyện thành đan Trường Sinh hay không là việc của lão, như vậy cũng đủ để Trương bang chủ vui mừng vô hạn rồi.

Một tấm bản ghi khác hướng dẫn cách chế luyện Tạc Thiên Châu cũng được trao trực tiếp cho Như Quỳnh, vấn đề của nàng là tìm ra nhân tuyển phù hợp với công việc khó khăn này. Chỉ có điều, Tạc Thiên Châu không được gia trì thêm Li Tử Thần Lôi sẽ giảm lực sát thương đi ít nhiều, và quan trọng là khả năng khắc chế ma vật đại giảm, điều này chỉ có Đàm Phi mới hiểu.

Công việc ăn chia xâu xé Bạch Long Bang đã xong, Như Quỳnh soạn ra một bản khế ước dài rằng rặc với rất nhiều điều khoản ràng buộc lẫn nhau giữa ba nhà. Nó đảm bảo cho Tây Bắc Khu một quãng thời gian yên ổn trong 300 năm, ba bang hội này gần như hợp nhất, tạo thành chuỗi cung ứng tài vật cho toàn bộ Tây Bắc từ đầu vào cho đến đầu ra, nhưng mỗi nhà vẫn hoàn toàn tự chủ về hoạt động và quản lý nhân sự. Kể từ đây, tu sĩ Tây Bắc Khu mỗi khi xuất tinh thạch mua vào một thứ hàng hóa nào đó, tức là đã làm giàu thêm cho một trong ba nhà. Và điều đáng sợ là bất cứ nhà nào giàu lên thì hai nhà còn lại cũng được hưởng lợi, trừ khi có kẻ thứ tư quật khởi mà phá đi thế liên hoàn này.

Trương Tiểu Thuần và Như Quỳnh đã rời đi, chỉ còn lại Đàm Phi cô độc trong đại sảnh tịch mịch. Gã ngồi đó, ngón tay nhịp lên mặt bàn suy tính những chiến lược tiếp theo cho Thiên Bích. Chiến dịch ‘Truất Long’ thành công ngoài sức mong đợi, tổn thất chẳng đáng kể, mà thu hoạch lại rất phong phú đa dạng. Việc trước mắt lúc này là an bài một số kế hoạch đã vạch ra từ trước, xong phản hồi Thổ Chu đảo, bởi gã còn nhiều việc cá nhân cần xử lý.

Tiếng tằng hắng ngoài cửa khiến Đàm cắt đứt mọi suy nghĩ, gã nhếch môi cười ẩn ý rồi nói nhẹ:

- Lư trưởng lão mời vào đi!

Lư Nghĩa khệnh khạng bước vào đại sảnh, với vẻ mặt vênh váo đầy tự mãn. Đàm chỉ cười, gã biết tên này bản chất vốn như vậy nên chẳng lấy làm phiền muộn. Dù sao thì đây chỉ là hình hài của Ngọc Kì Lân Lư Nghĩa, bản chất con người thật của hắn là tướng cướp Ngọc Truyện, muốn hắn đàng hoàng lịch thiệp e là không thể.

Đi sau Lư Nghĩa còn có một nữ nhân đẹp không tì vết, do đã cảm ứng được từ trước nên Đàm chẳng mấy bất ngờ. Nữ tử kia không phải ai khác, đó chính là bại tướng của gã trong Đoạt Địa Đại Hội, Như Ý tiên tử. Dẫu vậy, Đàm Phi vẫn nhíu mày hướng ánh mắt đến Lư Nghĩa như yêu cầu một lời giải thích.

Lư Nghĩa tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện gã, dang hai tay ra vẻ bất đắc dĩ:

- Vị đạo hữu này thuộc lộ quân Bảo Xuân Phường đánh úp Cát Hải, đáng ra khí số đã tận, lúc sắp bị ta diệt sát bỗng xin tha mạng, còn nói cái gì là bằng hữu của đại trưởng lão. Vậy nên tại hạ mạo muội đem nàng về đây trình diện Huyền Tử đạo hữu, hài… ta cũng thật là loại người mềm yếu đầy lòng trắc ẩn!

- Phải chăng Lư trưởng lão động lòng thương hương tiếc ngọc? - Đàm nhìn sâu vào mắt Lư Nghĩa cười cười.

Không đợi họ Lư kia bao biện, Đàm Phi rời ánh mắt sang Như Ý, giơ tay làm hiệu mời ngồi. Lúc này gã mới nhìn kĩ, sắc mặt Như Ý lúc xám lúc đỏ, biểu hiện nội tâm vô cùng rối bời và hổ thẹn, lại là pháp lực giao động hư thoát, chứng tỏ nội thương không hề nhẹ. Điều này âu cũng là lẽ tất nhiên, đối chiến cùng tên ‘quái vật’ Lư Nghĩa mà không vẫn lạc thì quả là mạng lớn lắm rồi. Trước kia, giao thủ cùng hắn, gã có thể tự tin đến bảy, tám thành. Nhưng kể từ lần gặp gỡ này, thế và lực của Lư Nghĩa đã khác, có lẽ bảo toàn mạng sống đã là một thành công.

Như Ý giữ một khoảng cách nhất định giữa hai gã Thiên Bích, duyên dáng kéo tà áo ngồi xuống thạch đôn, sự duyên dáng hết sức tự nhiên, nhưng cũng đủ câu hồn đoạt phách rất nhiều nam nhân rồi, kể cả những kẻ có định lực tốt. Đàm Phi đã nắm bắt được thủ đoạn của bảo Xuân Phường, gã chỉ cười lạnh trong lòng rồi ngước mắt lên trần sảnh ngắm tia nắng xiên qua những ô thoáng. Chẳng cần nhìn cũng thấy nét mê luyến vụt thoáng qua trong mắt Lư Nghĩa, dù chỉ trong một khoảnh khắc cực ngắn. Quả thực, kĩ năng câu dẫn nam nhân của Bảo Xuân Phường nó đã ở cái tầm thượng thừa rồi.

Tiếng nói trầm ổn lạnh lùng của Đàm Phi vang lên kéo Lư Nghĩa về với thực tại:

- Bại binh thuộc Bảo Xuân đều theo Như Quỳnh hội trưởng phản hồi Hồng Nguyệt đảo, đạo hữu chạy qua đây hẳn là có lí do?

Như Ý hơi cúi mặt, khí sắc dẫu có đôi chút tàn tạ nhưng nét cương liệt anh khí vẫn hiển lộ khiến người đối diện vạn phần yêu mến. Tiếng ngọc trong trẻo thốt ra từ đôi môi xinh:

- Mạng thiếp thân giữ lại được là do ân điển của Lư đạo hữu đây, Như Ý này chẳng phải kẻ vong ân phụ nghĩa, vậy nên Huyền Tử huynh niệm chút giao tình lúc trước mà thu nạp thiếp thân về dưới trướng Thiên Bích Đảo, thiếp nguyện làm thân trâu ngựa ra sức báo đáp mối ân tình này!

Đàm Phi thoáng động dung, chưa biết mục đích sâu xa của Như Ý như thế nào. Có thể hai lần chết hụt khiến nàng ta cảm ân nghĩa mà đầu quân dưới trướng gã, hoặc giả đã bị thủ đoạn của Lư Nghĩa thao túng, và còn vô vàn uẩn khúc chỉ nàng mới biết. Nhưng hiện tại Thiên Bích đảo đang cần bổ sung thêm nhân lực, một Như Ý đã thành danh tại Tây Bắc Khu đương nhiên sẽ có giá trị lợi dụng không hề nhỏ.

Đàm đập bàn đánh bộp tỏ ra hào sảng, khảng khái:

- Được, vậy từ nay Như Ý đạo hữu đảm nhiệm vị trí trưởng lão Thiên Bích đi… mọi sắp xếp sẽ được tiến hành ngay sau đây.

Nghe đến đó thì khuôn mặt Như Ý liền thoáng đỏ, tâm thần cũng bớt căng thẳng đi vài phần, nàng lập tức đứng dậy chắp tay bên hông thủ lễ, nét yêu kiều càng thêm sinh động. Rồi nàng tự biết phải làm gì, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh với lí do cần nơi an tĩnh hồi phục thương thế.

Đợi cho thân ảnh Như Ý khuất sau cửa đá, Đàm vung tay tạo lên tầng quang tráo cách âm, xong quay sang Lư Nghĩa trầm giọng:

- Đại sự coi như đã hoàn thành, vậy Lư huynh tính chừng nào sẽ phá cảnh?

- Năm ngày nữa đến ngày Vọng (1), tại hạ chọn thời điểm đầu canh hai sẽ tiến hành đột phá. Nhưng cũng phải cần trù bị thật chu đáo ngay từ thời điểm này, vấn đề mấu chốt là Huyền Tử đạo hữu có toàn tâm toàn ý… - Lư Nghĩa trầm ngâm trả lời lấp lửng, ánh mắt mang đầy ẩn ý hướng tới Đàm Phi.

Cùng mang huyết mạch thần thú Kì Lân trong thể nội, Đàm có thể hiểu được tính toán về thời điểm phá cảnh của Lư Nghĩa. Canh hai là lúc mặt trăng sáng nhất, cũng là lúc dã tính và hung tính của giống loài Kì Lân bột phát mạnh nhất, đây cũng là một sự hỗ trợ rất tốt khi đột phá cảnh giới.

Đàm vẫn bình thản trên thạch đôn, ánh mắt biểu hiện ra vẻ chờ đợi, gã biết phần quan trọng Lư Nghĩa vẫn chưa nói ra, điều này gã đã tính đến từ khi mới gặp lại ‘tên quỷ đội lốt lân tộc’ này.

Màn tâm lý chiến dạo đầu chẳng biết có kết quả hay không, nhưng mục đích chính rốt cuộc vẫn phải nói ra, Lư Nghĩa thành thật nhìn sâu vào mắt Đàm, sự thành thật đến thánh thiện:

- Hiện tại hạ vướng phải một chút tâm ma, chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến việc đột phá… vậy… vậy Huyền Tử đạo hữu có thể thành toàn cho ta? Được vậy, Lư mỗ này nếu có phá cảnh thành công, nguyện đem sức lực ra cống hiến tận tụy cho Thiên Bích Đảo, hỗ trợ đạo hữu phát triển tổ chức ngày một lớn mạnh…

- Lư huynh là đang nhắc đến chuyện trong Tuyệt Long Lộ? - Đàm cũng không quanh co nữa.

* Hết Chương 246 *

(1) Vọng: là ngày rằm (tức ngày 15) tháng âm lịch. Vọng có nghĩa là trông xa, là ngày mặt trăng mặt trời đối xứng nhau ở hai cực. Chữ Vọng còn có nghĩa trông mong, ước mong, người xưa lấy ý nghĩa này kết hợp với ý nghĩa trước để làm ngày cầu nguyện.

Bình Luận (0)
Comment