Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 26 - Diệp Tử Hy Đích Lão Đại

Trong Hậu Viện.

Diệp Tử Hy vẫn ung dung tĩnh tọa trên trường kỷ, nàng bình thản nói với Đàm Phi:

- Tiểu sư đệ cứ yên tâm, nơi này đã được thiết hạ cấm chế rất mạnh. Chỉ có mấy lão quái vật cấp Thiên Sư mới nghe được từ bên ngoài, tôm tép như chúng ta thì vô phương, có huyền cơ gì cứ trình bày.

Đàm Phi lật tay, trên bàn trà xuất hiện xác yêu thú Xuyên Sơn Thử, gã trình bày qua mối giao dịch với ông cháu nọ. Diệp Tử Hy phất tay kéo xác yêu thú bay đến trước mặt xem xét một hồi, cuối cùng nàng tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

- Chỉ là tử thi một đầu yêu Xuyên Sơn Thử cấp một cùi bắp, sư đệ thấy huyền cơ gì trong đó mà làm kinh động đến việc thanh tu của ta?

Đàm Phi bước lại gần cái xác, gã cầm lấy bộ móng vuốt sắc bén dài như những cây chủy thủ gõ gõ lên lòng bàn tay mình, từ bộ móng vuốt thử yêu rơi ra một ít vụn đá màu xám. Tiếp đến, trên tay gã bỗng bùng lên một hỏa cầu nóng rực bao lấy đám vụn đá, dưới sức nóng của hỏa cầu, vụn đá dần bị nung chảy kết thành một giọt chất lỏng. Gã tiếp tục đảo tay, hỏa cầu tắt ngụm, hơi nước trong không khí lại hội tụ trên bàn tay gã, dần kết thành một quả cầu nước trong suốt làm nguội đi giọt chất lỏng. Đàm dừng thi pháp, một viên cầu nhỏ cỡ hạt táo có màu xám đục huyền phù đến trước khuôn mặt đang chết lặng của Diệp Tử Hy, nàng chỉ kịp thốt lên:

- Mặc Kim?

- Đúng thế, chuyện này liệu có làm trễ nải việc thanh tu của đại sư tỷ? - Đàm Phi tủm tỉm.

Sau giây phút căng thẳng, vẻ mặt của Diệp Tử Hy đã trở về nét thùy mị vốn có, nàng nhìn Đàm Phi cười ranh mãnh:

- Hảo tiểu tử, sư phụ thật biết nhìn người… trừ nha đầu Tiểu Ngọc!

Nữ nhân vẫn là nữ nhân, họ vẫn thường kình nhau bất chấp tuổi tác địa vị.

Đàm Phi tiếp tục chủ đề:

- Rất có khả năng đầu yêu thú này đào bới hoặc làm tổ trong một mỏ Mặc Kim tự nhiên, nếu suy luận của đệ đúng… hắc hắc… Đại sư tỷ hiểu chuyện gì rồi chứ?

Diệp Tử Hy mặc dù đã ở cảnh giới Đại Linh Sư, định lực cực cao, vậy mà vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc trước những hành động và lời nói của tên tiểu sư đệ ‘chân đất’ trước mặt. Phải biết rằng Mặc Kim là loại tiền tệ cao nhất của giới này, giá trị một đơn vị Mặc Kim lớn gấp trăm lần giá trị một đơn vị Tinh Thạch, nó là vật ngang giá chuyên dùng trong những giao dịch lớn cấp Đại Tông Môn và của các bậc trưởng bối Thiên Sư. Thất Đại Môn Phái cũng chỉ có đến hơn chục mỏ khai thác Mặc Kim, mà sản lượng khai thác hằng năm cũng ít ỏi đến đáng thương, nếu Tử Huyền Môn có thêm một mỏ Mặc Kim nữa, hẳn là vị thế sẽ rất khác trên bản đồ tu tiên giới Vân Lam. Tử Hy suy nghĩ mông lung một hồi, bất giác nàng nói:

- Ta thực sự không thể nhìn ra huyền cơ bậc này, tiểu sư đệ mới bước chân vào tu tiên giới, sao có thể làm ra chuyện hoang đường đến vậy? Quả thật ta vẫn chưa thể tin.

Đàm Phi bối rối giây lát, gã gãi đầu phân trần:

- Lúc ở trong tông môn, tiểu đệ có nghiên cứu rất nhiều thư tịch về kỳ trân dị bảo, lại có một quãng thời gian đi theo phụ việc cho Nguyễn Lương sư bá, nên đệ rất nhạy cảm với những thứ dạng như thế này. Khi dung luyện đám vụn đá kia, cũng chỉ ôm tâm tư cầu may, vậy mà lại đúng như suy luận ban đầu. Có đại sư tỷ tọa trấn ở đây nên đệ mới dám làm càn, nếu là người khác thì đệ đã ôm lấy bí mật này, chờ thời phản hồi tông môn bẩm báo Điền sư phụ rồi.

Diệp Tử Hy lúc này đã rời khỏi trường kỷ, nàng đi lại quanh xác Thử Yêu với vẻ khẩn trương, dường như đang tính toán đường đi nước bước. Đàm Phi im lặng đứng qua một bên không dám manh động.

Sau một lúc, Diệp Tử Hy mới lên tiếng:

- Việc này hệ trong, ngoài tiểu sư đệ còn có ai nghe được cây chuyện này không?

- Chỉ có Hà An sư tỷ! - Đàm vội vàng trả lời.

Tử Hy đưa ra chủ ý:

- Hiện tại càng ít người biết càng tốt, ta sẽ thông báo khẩn về tông môn xin thêm tăng viện. Sớm mai ta và sư đệ cùng đi Lạc Hồn Lâm một chuyến để thị sát. Nếu việc thành, hai ta đều nhận không ít chỗ tốt tại tông môn đó!

- Vâng, theo chỉ đạo của đại sư tỷ! - Đàm Phi đáp ứng.

Diệp Tử Hy lật tay lấy ra một viên cầu màu vàng trong trẻo lớn cỡ trái nhãn, nàng rót chút pháp lực vào nó khiến nó sáng lên óng ánh rồi đưa lên mi tâm thi pháp truyền tin. Đây là Linh Cầu Truyền Tin cao cấp mà tu tiên Già Thiên Đại Lục vẫn thường sử dụng, tính bảo mật của nó cực cao, lại di chuyển rất nhanh trong không gian, đại năng Thiên Sư còn khó mới bắt được Linh Cầu này, chưa kể ấn ký của chủ nhân thả ra nó phải gặp được đúng đối tượng nhận tin mới cho phép mở, nếu không Linh Cầu sẽ tự hủy. Đàm Phi thấy cảnh này biết là Diệp Tử Hy đã vì Tông Môn bỏ ra đại giới rồi, gã vẫn thủy chung lặng lẽ một bên quan sát.

Mỹ nhân Tử Hy sau khi thi pháp xong thì đi ra mở hé cửa sổ tung viên cầu vàng óng lên, Linh Cầu nhấp nhá hai lần rồi mọc ra thêm hai đôi cánh bạc trong trẻo như cánh chuồn bay vút vào bầu trời xanh thẳm. Nàng tiếp tục lấy ra một chiếc chuông ngọc nhỏ xinh rung lên mấy cái, vài nhịp thở sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp, giọng nữ A Hoàn từ bên ngoài vọng vào:

- Phu Nhân!

- Trước tiên kêu nha đầu Hà An qua đây, sau đó thông báo cho chúng đệ tử bế môn trục khách, tất cả tập trung tại khách đường nghe ta phân phó. - Giọng Tử Hy vô cùng lạnh lẽo quyết đát.

- Rõ!

Tiếng bước chân xa dần.

Đàm Phi thắc mắc:

- Đại sư tỷ bỏ vị trí mà đi như vậy liệu có ổn không? Nhỡ may…

Tử Hy cắt lời:

- Yên tâm, bí khố đã có trận pháp kiên cố, đến Tiểu Thiên Sư còn không phá nổi. Hơn nữa, nội trong hai ba ngày sẽ có chi viện. Việc quan trọng bây giờ là phải bảo mật được chuyến thị sát Lạc Hồn Lâm, vậy nên ta mới cho gọi nha đầu Hà An tới đây.

Đàm Phi gật đầu yên tâm. Đúng lúc đó, luồng khí tức của Hà An răng khểnh cũng di chuyển đến gần Hậu Viện. Tử Hy khẽ phất tay, cửa chính từ từ mở ra. Hà An đi đến Hậu Viện thấy cửa đã mở sẵn thì vội bước vào, tiện tay đóng cửa rồi đứng khép nép một bên nói:

- Phu Nhân, là chuyện gì?

Diệp Tử Hy tỏ ra nghiêm nghị, uy áp từ cơ thể nàng phóng xuất ra khiến Đàm Phi và Hà An hô hấp khó khăn, nàng lạnh lùng từng câu:

- Chuyện ngày hôm nay rất hệ trọng, mọi thông tin ngươi nghe được đều xét vào dạng tin ‘tuyệt mật’, liên quan đến tồn vong của tông môn, yêu cầu Hà sư điệt giữ kín không nói với bất kỳ ai. Nếu trái lệnh, trực tiếp phế Pháp Lực, chuyển qua Khuê Vân Sạn.

Hà An đã chuẩn bị tinh thần ngay từ khi tên Mặt Sẹo rời đi, vậy mà nghe đến đây cũng không khỏi tái mặt, nàng run run thì thào:

- Đệ tử Hà An phụng mệnh, nếu làm sai lời, trời tru đất diệt!

Tử Hy gật đầu, nàng nói tiếp:

- Để đảm bảo, từ hôm nay Hà sư điệt sẽ tọa trấn tại Hậu viện này, chờ ta hoặc trưởng lão của tông môn tới, nội bất xuất, ngoại bất nhập, rõ chưa?

- Đệ tử rõ!

Hà An trả lời răm rắp, mệnh lệnh từ thượng cấp không chỉ là phế Pháp Lực. Nếu làm sai, không những bản thân trở thành phế nhân, nó còn liên lụy đến cả gia tộc, điều này nàng không hề muốn, vậy nên ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của Diệp Tử Hy là lựa chọn sáng suốt nhất.

Diệp Tử Hy cũng không nhiều lời, nàng ra hiệu cho Đàm Phi rồi bước ra cửa lớn. Gã vội đến bên xác Xuyên Sơn Thử, thu nó vào không gian giới chỉ rồi lặng lẽ đi theo Diệp mỹ nhân. Khi lướt qua trước mặt Hà An, nàng ta còn dứ dứ nắm đấm xinh xắn về phía gã. Tiếng Tử Hy còn văng vẳng bên tai:

- Giao dịch ngoài luồng, lệ phí hai phần trả lại tông môn.

Đàm Phi lắc đầu ngán ngẩm, giao dịch của gã tổng chi phí 200 Tinh Thạch, cắt mất hai phần cho tông môn là 40 Tinh, Tử Huyền Môn cũng biết làm tiền từ đệ tử quá đi.

Khách sảnh trong trang viện đã tập hợp đông đủ, Diệp Tử Hy lúc này đeo mạng che mặt ngồi ở ngôi chủ vị, năm tên Thượng Linh Sư và chục đệ tử Tiểu Linh Sư đứng xếp thành hai hàng ngang đợi lệnh, Tử Hy dõng dạc tuyên bố:

- Ta có chút sự vụ tông môn cần đi hải đảo ít ngày, kể từ hôm nay trụ sở sẽ đóng cửa, vài hôm nữa sẽ có thượng cấp từ tông môn đến tiếp quản. Vì vậy, yêu cầu tất cả đệ tử nội bất xuất, ngoại bất nhập... Tôn Hổ, Trần Gia Mạnh nghe lệnh.

Hai gã Thượng Linh Sư mạnh nhất trụ sở bước ra:

- Có đệ tử!

- Có…!

- Hai ngươi hộ pháp bên ngoài Hậu Viện nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Hai gã đệ tử đều tỏ ra khó hiểu nhìn nhau rồi dạ ran.

- Tất cả đệ tử còn lại tập trung cảnh giới trước lối vào Bí Khố, kẻ nào trái lệnh sẽ chiếu theo môn quy xử phạt nghiêm khắc.

Đám đệ tử đều tỏ ra bất ngờ trước động thái của Diệp Tử Hy, tất cả bàn tán xôn xao một hồi.

Đàm Phi nằm trên mái nhà Minh Tưởng bầu trời đêm theo một tư thế kỳ lạ, quãng thời gian gần đây do bận công việc nên gã chỉ chuyên tâm tu luyện Đấu Bích Tinh Di Công vào buổi tối. Công pháp này chủ tu về thần niệm nên tốc độ khá chậm, bù lại, thần niệm của gã tăng tiến vượt bậc và pháp lực trong thể nội cũng nhờ đó mà thêm tinh thuần.

Khoảng đầu canh hai, gã đình chỉ Minh Tưởng và đứng dậy sửa soạn y phục. Tiếng gió nhẹ nổi lên, Diệp Tử Hy thân vận Tử Sam mờ ảo huyền phù ngay gần chỗ hắn đứng, gã lẳng lặng tế ra Tàn Đao bay đến cạnh nàng. Tử Hy cũng không có nói nhiều, nàng lấy ra một món pháp khí phi hành hình dạng như chiếc thoi dệt vải. Tử Hy tâm ý động, thoi dệt bỗng biến lớn, nàng đảo mắt qua Đàm Phi xong bước lên, Đàm hiểu ý vội nhảy lên theo. Trữ Trục phi chu nháy sáng rồi biến mất trong màn đêm.

Đại Sảnh Tử Vân Điện rộng lớn vắng ngắt, ngoài ba pho tượng Tam Anh khổng lồ uy vũ nơi chính điện còn có một bóng người lẻ loi đứng thất thần. Vương Tâm Hạc tay nắm chặt Linh Cầu Truyền Tin vàng óng, thái độ lão khá căng thẳng, gân xanh trên trán hằn lên phập phồng khác hẳn với dáng vẻ điềm tĩnh hằng ngày. Ngoài đại môn có tiếng bước chân, Điền Khởi Nguyên xuất hiện, vội vã đi đến hành lễ với lão. Tiếp đến là hai vị trưởng lão phụ trách Luyện Bảo Đường và Luyện Đan Đường cũng có mặt, sau cùng là Nguyệt Anh, người phụ nữ quyền lực phụ trách Giám Thị Đường, đây là những nhân vật đầu xỏ rất quan trọng trong mọi hoạt động của tông môn. Vương Tâm Hạc thấy nhân sự đã đến đủ, lão lẩm nhẩm truyền âm với tất cả mọi người có mặt rồi đi thẳng vào hậu điện phía trong. Bốn vị trưởng lão đều tỏ ra căng thẳng, họ nối đuôi nhau đi theo họ Vương mà không ai nói với ai câu nào.

Hậu đường Tử Vân Điện là một gian miếu nhỏ ôm lấy vách núi, trong đó chỉ vỏn vẹn có hai pho tượng đúc từ đá quý và một ban thờ bằng đá nằm chính giữa. Hai pho tượng đá quý dựng hai bên vách, pho thứ nhất miêu tả một quái thú hình người đầu sư tử với cặp sừng dê cong vút đang khom người cõng khối cầu Mặt Nhật, pho thứ hai thể hiện một thiếu nữ tuyệt sắc nửa thân trên xích lõa để lộ ra đôi nhũ hoa lớn đến dọa người, nàng đang vác trên vai vầng Yển Nguyệt với thần thái bễ nghễ trước mọi chúng sinh. Bàn thờ bằng đá ở chính giữa chỉ thờ hai chữ Thiên - Địa được chạm nổi trên bề mặt vách núi.

Điểm đáng chú ý nhất là ở góc Miếu có hai con Cự Xà với lớp lân phiến đen tuyền nằm cuộn tròn chiếm gần nửa diện tích ngôi Miếu, trên cái đầu hình tam giác của chúng còn mọc ra khối mào thịt đỏ như mào gà, chiếc lưỡi chẻ đôi màu tím chốc lát lại thò ra ngoe nguẩy trong không khí nhìn lạnh hết sống lưng. Đây là cặp yêu thú cấp ba Huyền Bối Xà, Linh Thú hộ sơn của tông môn. Song Xà cảm nhận được khí tức quen thuộc của đám trưởng lão cũng không có làm ra động tĩnh gì, chúng vẫn cuộn tròn nơi góc miếu tựa như ngủ say, chỉ có chiếc lưỡi màu tím thi thoảng đảo trong không khí rồi thu lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

Vương Tâm Hạc không để ý đến hai con Yêu Thú nằm đó, lão bước đến bàn thờ, chọn một bát hương nhỏ nằm khuất bên trong xoay nửa vòng. Tiếng cơ quan ‘cạch cạch’ vang lên khô khốc, cả khối bàn thờ hành tiến về phía trước để lộ ra một thông đạo khá lớn, đám trưởng lão cùng bước vào, khối bàn thờ đá lại lạch cạch di chuyển về vị trí cũ.

Đoàn người đi theo thông đạo được lát bằng Nguyệt Quang Thạch một đoạn khá dài, xuyên sâu vào lòng núi. Điểm kết thúc là một động quật lớn, nơi đây có năm tòa Truyền Tống Trận cỡ nhỏ đều là hình vuông với bốn cạnh. Vương Tâm Hạc cùng bốn người bước lên một tòa, lão tung ra bốn viên tinh thạch khảm vào bốn góc của pháp trận truyền tống, động quật vang lên tiếng ‘ông ông’, những hoa văn và đồ hình ngoằn ngoèo trên pháp trận sáng lên, cả tòa pháp trận tỏa linh quang sáng chói, năm người trong đó hóa thành năm quang điểm rồi từ từ tắt ngụm. Ánh sáng trên Truyền Tống Trận ảm đạm dần, động quật trở lại sự yên tĩnh vốn có.

- Hết Chương 26 -

Bình Luận (0)
Comment