Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 46 - Vó Ngựa Mông Lừa

Sau nửa ngày thăm dò địa thế, cuối cùng Đàm Phi cũng tìm được một khe núi hội tụ được nhiều linh khí hơn những chỗ khác, quan trọng nhất là ở đây có hỏa mạch ẩn sâu dưới lòng đất, cách đó không xa còn có một thủy đầm khá lớn. Nơi này có thể thiết lập động phủ tạm thời, phù hợp với yêu cầu tu luyện của gã. Gã tế ra Liệt Không Đao, Bạch Kim Toản và cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao, dùng thần niệm khoan phá vào lòng núi kiến tạo động phủ theo ý thích của mình.

Động Phủ đã hoàn tất, Đàm tiến vào trong tham quan đánh giá một hồi, có vẻ như gã rất ưng ý; Tĩnh Thất, Luyện Thất, Hỏa Mạch và một số phòng ốc dự phòng… Gã lật tay ném ra Cảm Ứng Bát Phương Trận, Quán Vụ Trận, kích phát công năng của pháp trận. Phía ngoài động phủ dần dần được bao bọc trong một tầng bạch vụ mờ ảo, nằm lẫn trong những tán cây đại thụ rợp trời.

Đàm Phi đi đến tĩnh phòng, gã bắt đầu lấy ra túi trữ vật của Dương Cưu kiểm đếm; Hơn 500 Tinh Thạch cũng là một khoản kha khá, bổ sung thêm vào số Tinh Thạch của gã cũng đến một vạn hai Tinh rồi. Cặp Bạch Kim Chùy tuy là đỉnh cấp pháp khí nhưng gã thấy không vừa tay, tạm thời cất đi để sau thanh lý hoặc đem ra tự bạo.

Chiếc nón rộng vành Dương Cưu sử dụng trong cuộc chiến với Cơ Hó tộc, thứ này rất hữu dụng khi hành tẩu bên ngoài, lại có thêm tác dụng chống lại công kích âm ba. Đàm cầm lên ngắm nghía, thấy dưới vành nón khắc hai chữ Thu Bồn, gã chẳng hiểu Thu Bồn là ý nghĩa gì, có thể là tên riêng của chủ nhân làm ra pháp khí này, vậy cứ gọi là Thu Bồn Mão đi.

Còn hai món Chuông Đồng và Tiểu Kiếm màu lam. Tiểu Kiếm cũng là Ám Khí, nhưng xét về độ ẩn tàng thì còn thua cặp băng Tinh Vô Ảnh Đao một bậc, gã bỏ Tiểu Kiếm vào một góc chờ thanh lý. Chuông Đồng là pháp khí phòng ngự, sử dụng cồng kềnh bất tiện nên cùng chung số phận với Tiểu Kiếm.

Tiếp đến là một cuốn sách bìa da cũ sờn, trang bìa rách nát nhưng vẫn đọc được tựa đề là Tùng Ảnh Ngũ Hành Độn. Cuốn này nói về một số độn thuật cũng như ẩn nặc khá cao minh, Dương Cưu đã dùng Mộc Độn để theo dõi Đàm. Tuy nhiên, do nghiên cứu chưa sâu, sử dụng chưa hiệu quả nên bị Đàm phát giác. Công pháp này có thể nghiên cứu và thử kết hợp cùng Tật Quang Bảo Điển, đó là ý tưởng của gã.

Tiếp đến là vài khối khoáng kim làm tài liệu chế luyện pháp khí phổ thông, Đàm bổ sung thêm vào chỗ tài liệu đang có sẵn. Với đống tài bảo hiện tại, gã có thể chế luyện đến vài chục món, nói chung là nguồn pháp khí tùy thân sẽ vô cùng rồi rào, chỉ sợ thiếu ý tưởng mà thôi.

Cuối cùng là một rương gỗ được phong ấn bởi hai tấm phù lục nhỏ, gã thu hồi phù lục rồi mở ra kiểm tra. Bên trong rương chứa đầy một loại bột mịn màu phấn hồng có mùi gay gay, lục lại kiến thức gã chợt nhận biết đây chính là m Lôi Vi Sa, một loại khoáng chất cực hiếm tại Vân Lam. Những Pháp Khí, Pháp Bảo hệ Lôi khi được gia trì thêm loại cát m Lôi sẽ mang lại hiệu quả cực lớn, nói chung là những tu sĩ Lôi Linh Căn thường đỏ mắt tranh đấu để có được thứ này. Không ngờ Dương Cưu lại ôm một khối tài vật giá trị như vậy. Một kế hoạch mới mẻ đang được Đàm hình dung trong đầu, nhưng tạm thời gác qua một bên, gã còn nhiều thứ khác cần quan tâm hơn.

Còn túi trữ vật của tên Nguyệt Lang Tộc Miệng Cá Trê, Đàm Phi đem ra kiểm kê nốt; Thân gia gã này không tính là nhiều, vỏn vẹn có 300 Tinh Thạch, ba gốc linh thảo phổ thông và một ít vật dụng tạp nham. Đồ vật đáng lưu tâm nhất cũng chỉ là Viên Bát Huyền Hoàng và Tiểu Ngân Chung công kích âm ba, Thiết Thuẫn khắc họa Báo Đen và Đoản Kích gã không màng đến, xếp chung cùng những đồ vật thải loại.

Viên Bát Huyền Hoàng có tác dụng hút lấy pháp khí của đối phương, cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao xém chút nữa đã bị chiếc bát màu vàng quán thâu, gã cần nghiên cứu triệt để công năng này, hòng áp dụng cho những pháp khí về sau.

Tiểu Ngân Chung gã cũng quan tâm, chiếc chuông bạc này tuy nhỏ nhưng phát ra sóng âm rung động cực mạnh, gã suýt ăn đau khổ khi bị nó công kích thần hồn. Tiện đây cũng phải thầm cảm ơn Điền Khởi Nguyên, nếu không có Nguyệt Mục Phá Huyễn đại thành, khả năng là gã đã nằm xuống tại Hắc Trư Lâm mất rồi.

Đến thời điểm này, gã có thể kết luận một điều; Điền Khởi Nguyên mặc dù làm như thể không quan tâm đến gã quá nhiều, nhưng Minh Hỏa Đan, Tinh Vũ Võ Kỹ và Đấu Bích Tinh Di Công đều là những món đồ đỉnh cấp, tất cả đều được lão khéo léo truyền lại cho gã. Vậy ai mới là ‘Ái Đồ’ của họ Điền đây? Mặc dù trên danh nghĩa gã cũng chỉ là đệ tử ký danh, thật chẳng có chút danh nghĩa nào.

Vẫn còn gốc Tiền Liên Thảo chưa xử lý, khi thảo này bất ngờ nở hoa, đám Nhuận Hỏa Trùng bấy lâu ngủ say trong Linh Thú Đại bỗng có phản ứng. Chỉ vì bận rộn chiến đấu và chạy trốn nên gã cũng không có đả động đến, nhân tiện cũng thử một lần xem đám trùng này sẽ làm gì với đóa hoa đặc biệt kia.

Đàm Phi vội lấy mộc hạp có chứa gốc Tiền Liên Thảo và Linh Thú Đại ra, vỗ vào túi linh thú ba cái, miệng túi mở lớn để lũ khỏa trùng nhao nhao bay ra bu kín đóa hoa Tiền Liên. Điều lạ lùng là bầy Nhuận Hỏa không có cắn nuốt gốc linh thảo, chúng chỉ hút lấy nguồn linh lực tỏa ta từ bông hoa trắng ngần. Cho đến khi đóa hoa bị rút đến cạn kiệt héo rũ, đám côn trùng mới chịu buông tha và bay trở lại Linh Thú Đại. Gã đếm được tầm hơn trăm con, trong đó có một con có vẻ mập mạp nhất, trên thân còn có thêm một sợi Kim Tuyến chạy dọc sống lưng mà những con khác không có, gã đoán chắc đây chính là Trùng Mẫu.

Tấm bản ghi hướng dẫn Khu Trùng Thuật, Luyện Thú Thuật lấy được trong Bí Khố gã đã cập nhật khi còn ở Cơ Tư. Trong đó có một chương nói về giống Dị Trùng Nhuận Hỏa này, nhưng cũng chỉ ở mức sơ sài qua loa mà thôi. Đến một thời điểm nhất định, khi mà nguồn linh lực trong cơ thể chúng đạt đến trạng thái đỉnh phong, Nhuận Hỏa sẽ nhả kén và ngủ rất lâu. Kén của nó được chế thành Hỏa Tinh Ti, cũng được xếp vào loại tài nguyên rất trân quý. Thêm một thông tin khác nữa là giống siêu biến dị có thể phá kén chuyển thành Hỏa Hồ Điệp, nhưng đã lâu lắm rồi Vân Lam Giới không có xuất hiện loại Bướm này, nó chỉ được nhắc đến trong các thư tịch từ thời viễn cổ.

Trong giới chỉ vẫn còn hơn chục loại linh thảo không dùng đến, gã cũng không có tâm tư trở thành Đan Sư, vậy nên gã mang cả đống mộc hạp bày ra trước mặt, đồng thời lại triệu hoán đám Dị Trùng ra lần nữa. Nhưng đúng như dự liệu, đàn trùng không mấy hứng thú với những gốc linh thảo lập lòe bảy sắc quang mang kia, gã đành thu lại toàn bộ và gác chuyện này sang một bên, chờ đợi cơ duyên sau này.

Tất cả bảo vật đã được chỉnh lý xong xuôi, giờ là lúc tính kế lâu dài. Hiện gã không biết mình đang ở địa phương nào? Cách Bắc Côn Lăng Châu bao xa? Nhưng không còn quá quan trọng nữa, thông tin rồi sẽ kiếm được.

Sau cuộc đụng độ chênh lệch đẳng cấp với ả Hoàng Phát từ Nguyệt Lang tộc, gã mới thấm thía được thủ đoạn chạy trốn bảo mệnh quan trọng đến nhường nào. Na Di Phù gần như đã cứu gã một mạng, thứ này do may mắn lấy được của Dương Cưu, và sẽ không còn may mắn lần nữa nếu cứ tiếp tục chạm trán tu sĩ cao cấp. Việc chính yếu là sửa chữa lại năm món pháp khí bị hao tổn, nghiên cứu gấp một vài thủ đoạn đào tẩu khi gặp cường địch. Tạm thời lưu lại nơi hoang dã này ít thời gian để củng cố chiến lực, sau đó sẽ tìm cách đến Bắc Côn Lăng Châu. Mới tiến cảnh, chuyện ‘Vó Ngựa, Mông Lừa’ giữa đất khách quả thật là rất gian truân.

Song song với những việc kể trên, tăng tiến tu vi cũng là mục tiêu xuyên suốt không thể xao nhãng. Gã lục trong đống đồ chiến lợi phẩm của những kẻ bại dưới tay gã, tìm lại những loại đan dược bổ trợ tu vi cho Thượng Linh Sư. Có ba bình Ngũ Bội Đan lấy được từ gã Sát Ảnh Môn, hai bình Kim Sương Đan và một Tề Thái Dược của Tư Mã Tuyên, riêng Tề Thái Dược có thể coi là Tề Thái Tửu. Với lượng đan dược dồi dào như thế này, gã có thể yên tâm vừa tu luyện, vừa luyện bảo trong vòng vài năm mà không lo dứt mạch.

Đàm Phi đổ hai loại đan dược ra lòng bàn tay kiểm tra, Ngũ Bội Đan có vẻ kém nhất, độ ba động linh lực khá mỏng manh, tiếp đến là Kim Sương Đan. Đỉnh giai chỉ duy nhất một bình Tề Thái Tửu, rượu trong bình còn đầy nguyên, óng ánh sắc lục nhạt và tỏa mùi thơm thanh thoát. Mới hít qua chút hơi men mà Đàm Phi đã thấy khá chuếnh choáng, linh lực trong người cũng vì thế mà nhộn nhạo hết cả lên.

Gã mới tiến cảnh không lâu, lựa chọn phục dụng đan dược cũng cần phải cẩn trọng, tránh tình trạng nhờn thuốc, tất nhiên là phải sử dụng từ thấp đến cao mới đạt hiệu quả tốt nhất. Vậy nên, gã quyết định phục dụng Ngũ Bội Đan. Đan vừa chui vào miệng, đã thấy một nguồn linh lực êm dịu lan tỏa khắp thể nội, gã xếp bằng tĩnh tọa luyện hóa dược lực ngay lập tức.

Đan Điền gã hiện giờ chứa đựng một khối thủy cầu lớn, tất cả pháp lực đã chuyển hóa sang thể lỏng và cung cấp lượng linh lực cực kì dồi dào cho cơ thể. Đoạn Yêu Lực đã hòa nhập cùng Pháp Lực nhưng không có hòa tan, nó biến thành một sợi Hồng Tuyến huyền phù, trôi nổi giữa khối thủy cầu Pháp Lực. Quang Điểm bí ẩn cũng lớn hơn gấp đôi lúc trước, nó định vị giữa trung tâm thủy cầu, hấp nạp lượng pháp lực dạng lỏng rồi tinh lọc chúng hệt như một vật dụng chuyên thanh lọc thủy tính.

Năm ngày sau, khi dược lực đã triệt để bị luyện hóa, Đàm Phi không có vội vàng mà phục dụng tiếp Ngũ Bội Đan nữa, phải chờ khoảng một tháng nữa gã mới sử dụng tiếp được. Gã bắt đầu mang năm món Pháp Khí bị tổn hao ra sửa chữa tế luyện lại, sở dĩ trước kia không có đủ nguyên liệu thượng phẩm nên năm món này khi luyện thành cũng chỉ ở dạng trung bình. Sau khi vơ vét hai phần khoáng sản tại Bí Khố Cơ Hó, gã có thể tế luyện nâng cấp chúng lên một bậc, việc này không tính là vấn đề gì ghê gớm.

Song song cùng quá trình tế luyện lại năm thứ pháp khí ngũ hành, Đàm Phi đồng thời vẫn tiếp tục tu luyện các chương mục của những công pháp mà gã có trong tay. Ở cấp độ Thượng Linh Sư, với lực lượng pháp lực lớn hơn trước nhiều lần, gã có thể mặc sức tu luyện một số thuật pháp cao cấp hơn. Nền tảng cơ bản đã thành thục, việc tu luyện thêm các kĩ năng mới cũng không gặp mấy khó khăn, chỉ là luyện tập cho nhuần nhuyễn và vận dụng đúng lúc đúng chỗ mà thôi. Công pháp càng lên cao thì uy lực càng lớn, gã lại càng có thêm nhiều mánh khóe khi giao chiến, tránh việc phải sử dụng quá nhiều đến pháp khí dẫn đến loạn đấu pháp.

Diệu Hỏa Công còn có thêm một thuật pháp khá hữu hiệu trong tác chiến cự ly xa, đó là Thiên Hỏa Tề Tâm, luyện đến đại thành sẽ chuyển biến thành Vạn Hỏa. Thuật này mượn hỏa năng trong không khí để tạo ra hàng ngàn, hàng vạn Hỏa Chủng nhất tề tấn công đối phương với thế liên miên bất tuyệt.

Lúc còn ở trong Cơ Tư Tộc, khi đã đạt cảnh giới Thượng Linh Sư, gã cũng đã cố thử dùng Nguyệt Mục Phá Huyễn để tu luyện pháp Vọng Nhật. Kết quả thật thảm hại, còn may mà chưa bị bức xạ mặt trời hủy đi song mục. Vậy nên, chỉ còn cách phải chế ra được Địch Nhãn Linh Thủy mới tính đến việc tu luyện Vọng Nhật Pháp được.

Đấu Bích Tinh Di Công có hai thuật cho Thượng Linh Sư; Tinh Vân Đại Pháp nhằm công kích thần niệm, thuật này sử dụng pháp lực để công kích thần niệm đối phương. Tuy thuật này hiệu quả và uy lực rất mạnh, nhưng nếu thi triển trước kẻ có lực lượng thần niệm mạnh mẽ hơn sẽ dẫn tới phản phệ, được không bằng mất. Vậy nên mỗi khi đem ra sử dụng cũng cần phải tính toán hợp lý, chẳng thể tùy tiện bạ đâu đánh đó được.

Tiếp đến là Đẩu Chuyển Tinh Di thuật. Đây chính là phần tinh túy nhất của Đấu Bích, thuật này là sự kết hợp của Nguyệt Mục và Tinh Vân Đại Pháp, nhưng nó còn mang cả tính chất công kích về vật lý. Khi thi triển, toàn bộ phương viên một mẫu sẽ hứng chịu một cơn mưa sao băng liên miên, tu vi càng cao thì diện tích càng rộng, độ sát thương càng lớn, rất thích hợp cho việc phải quần chiến với nhiều đối thủ. Tất nhiên là lực lượng pháp lực dành cho Đẩu Chuyển Tinh Di này rất lớn, nhưng có hề gì, pháp lực trong thể nội gã hiện đã nhiều hơn Thượng Linh Sư phổ thông rất nhiều rồi.

Tùng Ảnh Ngũ Hành Độn lấy được của Dương Cưu gã cũng đã nghiên cứu, cuốn bí pháp chỉ chuyên sâu vào các pháp độn thuật, phải nói là rất tinh vi xảo diệu, đồng nghĩa với việc tu luyện thập phần khó khăn. Gã mang Thủy, Hỏa song linh căn nên việc tu luyện Hỏa Độn và Thủy Độn còn khả thi, riêng Kim Độn, Mộc Độn và Thổ Độn thì vô phương tu luyện. Nhưng không vì vậy mà Đàm nản chí, trước mắt vẫn phải nghiên cứu thuật Độn Hỏa và Độn Thủy kết hợp cùng Tật Quang Bảo Điển.

Cứ như vậy, Đàm Phi điên cuồng tu luyện, chế luyện, nghiên cứu, đêm đêm nằm đỉnh núi Minh Tưởng, thời gian trôi đi tưởng như nhàm chán, nhưng với gã lại không hề nhàm chán, gã luôn có một động lực vô cùng to lớn, đi đến cuối cùng của Tiên Lộ.

- Hết Chương 46 -

Bình Luận (0)
Comment