Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 90 - Thất Đại Tông Môn

Vị trí địa lý của Tử Huyền Môn nằm ở gần điểm cực Nam Già Thiên Đại Lục, Linh Chu xuất phát từ Tử Huyền bay chếch theo hướng đông bắc để đến Câu Lai Đế Quốc, đại đế quốc có lãnh thổ rộng lớn tương đương Hoàng Hoa Đế Quốc.

Bảy ngày sau, Linh Chu bay vào một vùng đồi núi khô cằn hiểm trở. Địa hình ở đây chỉ có núi đá và sa mạc, từng cơn lốc mạnh mẽ cuốn tung cát bụi lên mù mịt, để lộ ra những bộ khung xương dã thú khổng lồ trắng hểu.

Thêm một đoạn thời gian, trước mặt đám đệ tử xuất hiện một ốc đảo lớn với cây xanh hồ nước rộng mênh mông. Đã có bốn chiếc Linh Chu khác đang neo đậu trên mặt nước của hồ lớn, tất thảy đều có cờ hiệu thêu huy văn của các tông môn. Bắt mắt nhất vẫn là Linh Chu tạo hình giống hệt Kim Long vàng chóe của Ngọc Hư Cung. Khiêm tốn nhất đương nhiên Linh Chu Bồ Đề Diệp của Hàn San Tự. Toàn thể môn hạ Thiên Kiếm Môn lại đang tại vị trên một thanh cự kiếm khổng lồ. Linh Chu của Thiên Vân Cốc chỉ đơn thuần là một chiếc thuyền buồm đồng dạng như Tử Huyền Môn.

Vương Tâm Hạc rời thuyền bay về tiểu đảo xinh đẹp giữa hồ lớn để hội họp, nói là tiểu đảo cho oai chứ thực ra đây chỉ là một đụn cát rộng chưa đến một mẫu, lèo tèo vài gốc dừa nước điểm xuyết trên đó. Nơi đây đã đợi sẵn bốn thân ảnh, tất cả đều là Chưởng Môn của bốn tông phái kia. Đám đệ tử được lệnh cấm túc nên chỉ biết đứng tại Linh Chu của môn phái mình, phóng những ánh mắt đầy địch ý sang thuyền bên cạnh, không khí vì vậy mà khá căng thẳng. Duy nhất đám môn hạ Phật Môn là ngồi đả tọa tụng niệm, chẳng cần quan tâm đến những hành động của đám tu sĩ đồng bối chung quanh.

Nửa ngày sau, người của Hãm Không Đảo cũng đến, họ không di chuyển bằng linh chu mà trực tiếp sử dụng một đầu hải thú Hải Diêu Ngư cấp hai khổng lồ, khí thế quả là dọa người. ‘Đồng Minh’ tiếp theo của Tử Huyền Môn là Phàm Nhân Tông đến sau cùng, những tưởng họ sẽ xuất hiện một cách phô chương, nhưng không, cũng chỉ là Linh Chu phổ thông như Tử Huyền và Thiên Vân Cốc.

Trong lúc Lâm Tiểu Ngọc đang bị đám nam nhân bu lấy, Khánh Tiên qua chào hỏi một số bằng hữu cùng trang lứa. Đàm Phi đứng nơi mạn thuyền, phóng ánh mắt băng lãnh sang đội hình Ngọc Hư Cung và Thiên Kiếm Môn để đánh giá đám môn hạ hai phái này. Bên Thiên Kiếm Môn không thấy bóng dáng Vô Tà, nhìn đám đệ tử bên đó kẻ nào cũng tỏ ra hoặc cố tỏ ra oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm. Cũng phải thôi, tiêu chí lựa chọn môn hạ của Thiên Kiếm Môn còn khắt khe hơn Tử Huyền Môn rất nhiều, mười tên đệ tử thì có chín tên là ‘Kiếm Tu’, tên thứ mười đương nhiên đang trong quá trình trở thành kiếm tu.

Bên Thuyền Rồng của Ngọc Hư Cung, thấp thoáng bóng dáng Tùng Vân đứng cạnh một tên môn nhân nhỏ thó, tên này có khuôn mặt hết sức bình thường, lại có thái độ cử chỉ rất hèn mọn. Đàm Phi hơi nheo mắt, Nhật Nguyệt Thần Mục thoáng ba động…

Hèn mọn nhân dường như cảm ứng được ánh mắt bất thiện bên Tử Huyền Môn, hắn quay sang đối nhãn cùng Đàm Phi, chỉ thấy song mục lóe lên hai quang điểm rồi tắt ngúm. Da đầu Đàm tê dại, Nguyệt Mục Phá Huyễn phản xạ tự nhiên phá đi ‘Ám Mục’ từ tên kia. Chỉ một lần đối nhãn, Đàm đã nhìn ra vấn đề, gã lẩm bẩm:

- Hành trình trước mắt bắt đầu hung hiểm rồi đây.

Rời ánh mắt đi nơi khác, gã bắt đầu tính toán đến đường đi nước bước, công lược trong Sơn Hải Đồ sao cho toàn vẹn. Mới đầu, quả thật gã chẳng ngán một ai, nhưng tên ‘hèn mọn’ kia lại đem đến một cảm giác bất an… bộ dạng hắn đúng là ‘Phi ngu tắc ngu’, không phải ngu xuẩn thì cũng là cố ý lừa bịp.

Bất giác gã quay đầu lại, Lan Ngọc đi đến bên gã, dựa eo thon vào lan can, nhìn gã ánh mắt đầy trách móc:

- Ngươi đúng là một thằng tồi! Phụ đi tấm lòng chân ái của Nhã Kỳ, không biết rồi tiểu nha đầu có vượt qua nỗi đau này không?

Đàm Phi không trả lời, gã chỉ về phía bên Ngọc Hư môn hạ:

- Sư tỷ nhắc nhở chư huynh đệ cẩn thận tránh xa tên kia, ta có dự cảm không lành về hắn.

Lan Ngọc bị mặt sẹo đánh trống lảng thì tỏ ra mất hứng, tuy nhiên nàng vẫn nhìn theo hướng chỉ tay của Đàm Phi, nàng gật đầu xác nhận rồi quay ra tiếp tục mạch chuyện.

- Cường hãn như Đàm sư đệ mà cũng có lúc nhụt chí a!?

Đàm chỉ lắc đầu cười lạnh:

- Không phải là nhụt chí, nhưng mạng đệ chỉ có một, cẩn thận vẫn là tốt nhất.

Bất chợt Lan Ngọc nhìn vào mắt Đàm:

- Tiểu Hý nha đầu đã thuật lại cho ta về việc đệ liệp sát Thuồng Luồng, thực là không thể tin nổi. Đàm sư đệ nhập môn sau bọn ta, nhưng quả thật là ngươi đã ở một tầm khác rồi, đến đệ tử hạch tâm như chúng ta cũng không thể với nổi. Phải chăng đệ đã gặp duyên kỳ ngộ tại Cô Thiên Đại Lục?

Đàm Phi lắc đầu:

- Chẳng có kỳ ngộ nào, tất cả đều do sự nỗ lực của bản thân!

Lan Ngọc bĩu môi nguýt dài, lời giải thích có đến chín phần giả dối làm sao nàng có thể tin.

Vương Tâm Hạc trở lại thuyền, lão phất tay mở ra vầng quang tráo cách âm:

- Các đệ tử nghe lệnh! Đêm nay khi trăng tròn, các trưởng lão sẽ thi pháp phá đi kết giới ngăn cách với không gian bên trong Sơn Hải Đồ, chư vị nên tranh thủ chuẩn bị mọi thứ cho chu toàn. Địa điểm khi truyền tống vào trong sẽ là ngẫu nhiên, Từ lúc tiến nhập cho đến khi bị bài xích khỏi phiến không gian bên trong là nửa tuần trăng. Chư vị cũng khỏi cần lo lắng đến địa điểm bị truyền tống trở ra, nó chỉ quanh quẩn gần khu vực này thôi…

Đám môn hạ đệ tử sau khi nghe giảng giải bắt đầu ngồi đả tọa trên khoang thuyền chờ đợi, bầu không khí căng thẳng bắt đầu gia tăng nhanh chóng.

Cuối canh hai (1), Vương Tâm Hạc dừng đả tọa, lão ra hiệu cho Dương Văn Huy và Dụng Quang Nho, cả ba đi lại mũi thuyền ngồi xếp bằng theo ba góc tam giác, đệ tử trên thuyền cũng đứng hết dậy chờ đợi với những ánh mắt hồi hộp xen lẫn cuồng nhiệt.

Vương Tâm Hạc ổn định vị trí, lão lấy ra một tấm gương đồng được chạm khảm những hoa văn cổ xưa, đặt vào trước mặt ba người. Miệng lão bắt đầu tụng niệm những câu cổ ngữ hết sức khó hiểu, gương đồng sáng lên, hai vị trưởng lão kia cũng bắt đầu kết ấn, truyền pháp lực vào tấm gương. Một cột sáng thô to vàng vọt từ mặt gương đâm xuyên lên bầu trời, phá tan lớp mây mỏng phiêu đãng, tạo ra một lỗ hổng không gian lớn bằng ba mặt trống đồng. Các cột sáng đủ mọi màu sắc từ những Linh Chu khác cũng xuất hiện, Vương chưởng môn hét lên:

- Còn ngây ra đó làm gì, mau tiến nhập Sơn Hải Đồ thôi…

Chỉ chờ có vậy, đám môn hạ nhao nhao ngự khí phi thẳng vào quầng sáng lỗ hổng không gian, cảnh tượng hệt như một bầy châu chấu di cư vậy.

Đợi cho tên đệ tử cuối cùng biến mất, Vương Tâm Hạc thu lại gương đồng vào không gian giới chỉ, lão đứng dậy chắp tay sau đít đi về phía lan can:

- Ài… hơn ba trăm năm trước, khi đó ta còn là một tên Thượng Linh Sư, cũng đầy nhiệt huyết khi tham gia Sơn Hải Chi Hạ. Lại là một cái may mắn mà toàn mạng trở ra, nhớ lại quang cảnh trong đó, đúng là cối xay thịt mà.

Dương Văn Huy tiếp lời:

- Đệ thuộc lứa đệ tử sau chưởng môn sư huynh gần trăm năm, không có cơ hội được tham gia, nhưng nghe nói chưa lần nào Tử Huyền Môn rời khỏi sự kiện mà còn nửa quân số. Như vậy đã đủ hiểu là nó khốc liệt như thế nào rồi.

Dụng Quang Nho có vẻ là người lạc quan, lão thêm vào:

- Lứa đệ tử ba lần tuyển trạch gần đây đều chất lượng, nhất là mười lăm năm trước, có đến hai cái Thiên Căn lận. Hy vọng sự kiện lần này không bị mất mặt như những lần trước.

Vương Tâm Hạc chỉ mỉm cười, bên trong Sơn Hải Đồ tranh đấu như thế nào lão biết, Dị Linh Căn hay Thiên Căn cũng chỉ là là hổ giấy. Quan trọng là kỹ năng chiến đấu, sự sát phạt, chiến thuật, và quan trọng nhất là các thủ đoạn bảo mạng.

Đàm Phi đang đứng trong một khu rừng rậm đầy sương mù, không khí nhớp nháp ẩm ướt gây cảm giác rất khó chịu. Những thông tin gã lượm lặt được về hoàn cảnh trong Sơn Hải Đồ là không nhiều, chỉ biết rằng sau mỗi lần mở ra thì địa hình địa vật đã đổi khác, chính vì vậy mà chẳng tông môn nào có được một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Tất cả đều phải dựa vào thực lực và khí vận.

Hiện tại đồng môn đang bị xé lẻ, mỗi người bị truyền tống đến một nơi khác nhau. Việc truy tung họ hiện tại chưa cần thiết, kẻ nào vẫn lạc sớm chỉ có thể tự trách thân không đủ khí vận mà thôi. Nhiệm vụ của Đỗ sư tổ cũng chưa cần thiết phải thực hiện ngay, đợi vài ngày nữa cho đám môn hạ Thiên Kiếm và Ngọc Hư thu thập được nhiều tài nguyên rồi đi tru sát một thể, đỡ tốn công tìm kiếm linh tài địa bảo. Điều khiến gã quan ngại nhất chính là tên nam nhân có bộ dáng hèn mọn, kẻ này dường như không phải là tu sĩ bình thường, chỉ có đối chiến cùng hắn mới có thể nhìn ra bí ẩn. Tuy nhiên, gã không có nắm chắc phần thắng, không phải đụng độ với tên này thì tốt hơn.

Gã nhắm mắt thả thần thức cảm ứng toàn bộ động tĩnh cũng như môi trường chung quanh, rất may là Nguyên Từ Chi Lực khá mạnh, điều này sẽ giúp ích gã rất nhiều khi phải đối chiến địch nhân.

Tâm ý khẽ động, gã vội lắc mình di chuyển sâu vào trong rừng. Một số yêu thú cấp một ẩn nấp đâu đó, Đàm không mấy quan tâm, thứ gã chú ý là một đầu yêu cấp hai gần đó. Thông thường, chỗ nào có yêu thú là chỗ đó có ‘Bảo’, quái càng mạnh thì đồ vật cũng giá trị theo.

Dường như yêu cấp hai vẫn chưa phát giác ra Đàm, gã sử dụng Dạ Mị thoắt ẩn thoắt hiện. Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp kết hợp Độn Mộc Thuật khiến gã gần như vô ảnh vô tung trong rừng, kể cả khí tức cũng bị triệt tiêu gần hết.

Cách gã mười trượng, một quái thú đầu rùa thân xà nhưng hơi ngắn và có dạng dẹt, bốn chân mọc ra ngắn ngủn như chân rùa, trên lưng lại có đến ba cặp cánh chuồn mỏng manh trong suốt. Một số điển tịch có ghi chép về loài này, đó chính là Phì Di Thú, tuyệt tích tại Vân Lam từ rất lâu rồi.

Phì Di đã cảm ứng được nguy hiểm, cả người nó căng cứng như gặp đại địch, cái mỏ rùa tưởng vô hại bỗng trồi ra cặp răng nanh dài như cây tiểu kiếm, chiếc lưỡi rắn chẻ đôi ngoe nguẩy trong không khí như thể cảm ứng đại địch. Phì Di bước từng bước chậm chạp đi quanh một gốc Linh Thảo lập lòe bảo quang đỏ thắm, hóa ra đây lại là một gốc Huyết Kiệt Hoa.

Chiến thuật đã định hình trong đầu, Đàm Phi đồng thời ném ra cả Liệt Không Đao và Kiềm Lam Kiếm, hai món pháp khí rẽ làm hai đường tấn công. Đao Liệt Không xoay tít trong không khí, bắn ra những đường đao phong kèm theo hỏa lãng nóng hừng hực.

Phì Di có linh trí khá cao, nó sợ lửa nóng sẽ làm cháy sáu chiếc cánh mỏng nên chủ động bay khỏi tầm ảnh hưởng của đao phong. Kiềm Lam Kiếm xoay như mũi khoan đâm thẳng vào đầu lâu yêu thú, băng phong được kết tinh từ hơi nước quanh đó tua tủa bắn ra như một cơn mưa băng. Phì Di nhanh nhẹn cuộn tròn người lại như một viên cầu, lớp lân phiến vậy mà cứng rắn vô bỉ, mũi kiếm đâm vào chỉ gây ra một tiếng ‘keng’ chát chúa, tia lửa bắn ra như rang ngô. Băng phong chạm vào đó lập tức vỡ vụn, về cơ bản là yêu thú không hề hấn gì trước đòn tấn công của Đàm.

Nhưng gã đâu phải mới đi liệp sát yêu thú lần đầu, tay áo Đàm nháng lên, Thụ Thiên Ấn nhanh như chớp bay ra, lôi điện ngoằn ngoèo nổ như sấm rồi thình lình đập xuống khối viên cầu tua tủa lân phiến.

Ầm… Rầm…

Thụ Thiên Ấn đã gần như đỉnh cấp pháp khí, ngoài cường kích còn có tính năng bạo kích, lại có thêm lôi điện gia trì. Yêu cấp hai mặc dù da dày thịt béo nhưng cũng không thể chịu nổi.

Phì Di bị Thụ Thiên Ấn đậm cho một kích nặng lệ thì rống lên đau đớn, cả khối thân thể đập xuống đất tạo thành một chiếc hố sâu. Dẫu vậy, sức phòng ngự của yêu này cũng thuộc vào dạng quá khủng bố. Sau khi dính đòn, nó tiếp tục rống lên rồi chớp động sáu chiếc cánh mỏng, cả cỗ thân thể to lớn bỗng biến mất. Đàm Phi thầm hô ‘Không Tốt’, thân thể gã cũng biến mất tăm, chỉ còn lại đốm tàn ảnh ngay tại vị trí vừa đứng.

- Hết Chương 90 -

(1) Canh Hai: Khoảng thời gian từ 21h – 23h PM.

Bình Luận (0)
Comment