Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 95 - Ngũ Quang Thạch - Cửu Đầu Trùng

Đàm Phi toan rời gót bỗng chững lại sau khi nghe đến ba từ ‘Ngũ Quang Thạch’, gã ngoái đầu lại:

- Rất có hứng thú… sư huynh có thể xuất ra?

Lý Khánh Tiên gãi đầu:

- Sư đệ đề cao ta quá, thứ quý giá như vậy chỉ biết đứng từ xa mà thèm thuồng thôi!

Đàm Phi cười cười giảo hoạt:

- Vậy Ngũ Quang Thạch xuất hiện ở địa phương nào? Hẳn là sư huynh có thông tin?

Ngọc Diệp cũng đang bị Ngũ Quang Thạch hấp dẫn, nàng háo hức:

- Lý huynh có gì cứ nói thẳng, cứ úp mở hoài ta thấy khó chịu lắm.

Khánh Tiên thuật lại:

- Khi mới tiến nhập phiến không gian này, ta bị lạc vào một vùng địa uyên lớn, kết đội với một tu sĩ Phàm Nhân Tông thám hiểm bên trong địa uyên. Nơi sâu nhất xuất hiện một khối ngũ sắc thạch lớn, tỏa ra linh khí kinh người, cả hai chúng ta đều xác định đó là Ngũ Quang Thạch. Thế nhưng thủ hộ ở đó là dị thú Cửu Đầu Trùng, mặc dù là Yêu cấp hai nhưng sức mạnh đã tiệm cận Yêu cấp ba rồi. Vị đồng đạo Phàm Nhân Tông cũng không phải là phường giá áo, trong tay có hai đầu khôi lỗi cấp hai… Ài! Vậy mà vẫn lạc, khôi lỗi cũng bị hủy hết cả hai. Ta phần vì may mắn và có chút thủ đoạn bảo mạng mới có thể chạy thoát, nghĩ lại cảnh tượng lúc đó thật là hãi hùng!

Đàm Phi trầm lặng thầm tính toán một hồi, sau đó hạ quyết tâm:

- Vậy phiền sư huynh dẫn đường, chúng ta có thể thử một lần xem sao. Để lâu ta e kẻ khác nẫng tay trên mất!

Lý Khánh Tiên vẫn còn chút kiêng kị:

- Quả thực yêu trùng rất mạnh, sư đệ có nắm chắc phần thắng?

- Phải thử mới biết được, hắc… - Đàm Phi chỉ cười lạnh.

Đinh Ngọc Diệp liếc nhìn Đàm Phi nhếch môi cười giảo hoạt. Mới tiếp xúc với gã trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng những gì mà ‘mặt sẹo’ thể hiện ra khiến nàng bội phục đến sát đất, trong tay có đến ba đầu khôi lỗi cấp hai chiến lực mạnh, pháp khí toàn là đỉnh cấp, thủ đoạn, ám chiêu, hậu thủ thì giăng ra đầy rẫy mỗi khi đối chiến. Thật đúng là thâm tàng bất lộ, sâu không lường được. Việc thu thập một đầu Dị Thú cấp hai đối với gã chỉ như là thuận ý thành chương, lấy đồ trong túi. Nàng luôn có một niềm tin ở nơi gã, Ngọc Diệp tủm tỉm nở nụ cười siêu lòng người:

- Xuất phát thôi Lý huynh, ở đây chúng ta có một đầu ‘Yêu Nghiệt’ khủng bố rồi, không cần lo lắng thái quá như vậy, hì hì…

Đàm Phi trợn mắt há mồm, thì ra nữ nhân này còn hung hãn ngang tàng hơn cả Lý Khánh Tiên, gã gầm gừ:

- Bớt nói nhảm… Dị thú cấp hai viên mãn không phải thứ để đem ra đùa giỡn được, cẩn thận vẫn là tốt nhất.

Khánh Tiên tỏ ra quyết tâm:

- Vậy lên đường thôi…

Lần này thì sự cuồng nhiệt lại ánh lên trong đôi mắt của Đàm Phi và Đinh Ngọc Diệp.

...

Phi hành nửa ngày, ba người tiến nhập vào một vùng đồi sơn thủy tú lệ, xen kẽ là rừng già nguyên sinh. Lại phi hành thêm vài chục dặm nữa, tuy chưa đến trung tâm nhưng Khánh Tiên bắt đầu hạ độ cao, từ trên không trung nhìn xuống là một miệng hố tự nhiên rộng đến vài chục mẫu ăn sâu vào lòng đất.

Khánh Tiên đứng trên miệng Địa Uyên chỉ xuống dưới:

- Đi sâu vào trong hơn mười dặm là nơi phát lộ Ngũ Quang Thạch.

Đàm Phi dường như phát hiện ra thứ gì đó, gã tiến về một lùm cây dại, giơ tay phóng ra một hỏa cầu nhỏ thiêu rụi toàn bộ khóm cây. Trước mắt ba người hiện ra một tấm bia đá sứt mẻ cũ kỹ do thời gian gặm nhấm, trên bề mặt vẫn còn lờ mờ dòng văn tự Cô Thiên;

“Kẻ Bàng Lâm Phúc Địa - Sơn Đòng Động, Động Thiên”.

Cả Khánh Tiên và Ngọc Diệp đều không nhận biết được dòng văn tự này, thấy Đàm Phi chăm chú vào đó bất giác Đinh mỹ nhân dò hỏi:

- Đàm đạo hữu nhận biết được loại văn tự này?

Đàm gật đầu xác nhận:

- Chỉ là thạch bi ghi lại địa danh, không đáng lưu tâm.

Bản thân gã cũng khá là bất ngờ bởi văn tự Cô Thiên Đại Lục lại xuất hiện ở đây.

Hai người còn muốn hỏi thêm chút thông tin từ tấm thạch bi nữa, nhưng thấy bộ dáng ậm ừ của Đàm nên cũng đành bỏ qua.

Ba người cùng tiến vào địa uyên theo hướng dẫn của Khánh Tiên. Quang cảnh bên trong thật hùng tráng kỳ vĩ, vòm động rộng lớn với rất nhiều thạch nhũ nhọn hoắt, hướng đi xuống thoai thoai thoải, vách động do vẫn thu được ánh sáng tự nhiên, lại có mạch nước ẩm ướt nên mọc ra lít nhít kỳ hoa dị thảo, dẫu không phải tiên mộc linh thảo nhưng lại có giá trị trang trí rất cao.

Càng đi sâu vào trong, độ dốc càng lớn, nhưng vòm động lại được mở rộng hơn, do quá nhiều mạch nước ngầm mà bên dưới đã trở thành một con suối lớn, nước chảy róc rách vô cùng sinh động. Lác đác vài đầu yêu thú cấp một ẩn nấp, cảm ứng được tu sĩ mạnh mẽ đi đến, chúng chỉ biết bỏ chạy hoặc làm ra các tư thế phòng thủ dữ tợn.

Thượng Linh Sư phổ thông có tầm cảm ứng thần niệm tầm hai dặm, riêng Đàm Phi do tu luyện các công pháp đặc thù về thần niệm nên gã có thể cảm ứng được đến năm hoặc sáu dặm. Thần thức Đàm được thả ra triệt để, tạm thời vẫn chưa phát hiện điểm dị trạng nào.

Đi xuống thêm khoảng hai dặm nữa, Đàm bắt đầu cảm ứng được có kẻ đang đấu pháp, gã lẩm bẩm:

- Nhị vị đề cao cảnh giác, có kẻ đã thâm nhập trước chúng ta.

Cả Lý Khánh Tiên và Đinh Ngọc Diệp đều nhìn nhau, họ chưa thể cảm ứng ra chuyện gì, tuy nhiên thái độ của Đàm hẳn không phải nói chơi rồi.

Thêm hai dặm nữa, tiếng pháp khí va chạm và tiếng hét thảm vang lên từ sâu bên trong. Bất chợt một quang điểm nhá lên rồi lớn dần. Hóa ra có một tên môn hạ Thiên Kiếm Môn ngự kiếm bỏ chạy ra ngoài, y phục tên này rách nát như xơ mướp với những vệt máu loang lổ, tả thủ cũng biến mất rồi, nơi bả vai máu thịt bầy hầy lòi cả xương trắng.

Trông thấy nhóm ba người của tông môn đối địch, Thiên Kiếm môn hạ biến sắc, hắn hét lớn với ý đồ cảnh tỉnh, hoặc giả cố làm ra vẻ người tốt để giảm đi địch ý của ba tên mới đến:

- Chư vị đạo hữu rời đi thôi, dị thú trong đó không phải thứ mà Thượng Linh Sư có thể đối đầu…

Nói rồi hắn ta tiếp tục ngự kiếm bay qua mặt ba người.

Thế nhưng Đàm Phi còn chưa có làm ra phản ứng gì, Khánh Tiên lại như một cơn gió lướt lên, tay hắn ném ra một một khối viên cầu gần giống như quả chôm chôm về phía Thiên Kiếm Môn đệ tử. Viên cầu nổ ‘Ầm’ vang vọng trong địa uyên, lít nhít những mũi phi trâm nhỏ bắn về phía kẻ bỏ chạy. Thân ảnh Khánh Tiên cũng mờ ảo rồi như một cơn gió phiêu phù tùng theo thân ảnh tên kia.

Tiếng hét đau đớn thảm thiết vang lên, Đàm thầm cười lạnh, vậy là gã đỡ phải tốn công động chân động tay, hẳn là vị sư huynh nhất mạch rất có ác cảm với Thiên Kiếm Môn.

Lý Khánh Tiên quay trở lại, trên tay tung tẩy bầu hồ lô chứa đựng Ánh Linh, hắn đem toàn bộ số điểm Ánh Linh của tên Thiên Kiếm môn hạ trút cả sang hồ lô của mình. Ngọc Diệp và Đàm Phi đã thu thập được quá nhiều Ánh Linh tại vết rách không gian nên hai người này dường như không còn hứng thú với Ánh Linh Không Gian nữa. Đàm Phi cười cười chất vấn:

- Thiên Kiếm Môn kia đã không còn khả năng hoàn thủ, Lý sư huynh vậy mà vẫn còn ‘trảm tận sát tuyệt’, thật hung hãn quá đi!

Khánh Tiên nhếch môi cười lạnh, hắn đi guốc trong bụng tên sư đệ của mình, cả hai đều có sát tính rất nặng, làm gì có chuyện tha mạng cho tên kiếm tu xấu số kia. Nếu hắn không ra tay, mặt sẹo cũng sẽ hạ sát thủ. Ý đồ diệt sát toàn bộ môn hạ ba tông kia tựa như giấy mỏng đâm là rách, sự tình đã rõ ràng, có điều chưa nói ra mà thôi.

- Ở trong phiến không gian quỷ quái này chỉ toàn chém chém giết giết. Phải chứng kiến đồng môn sư huynh đệ ngã xuống dưới kiếm của bọn chúng, cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Giết hắn chỉ là việc thuận lý thành chương, bồi tội cho những người anh em đã vẫn lạc. Hơn nữa, để hắn thoát ra ngoài, rồi viện binh kéo đến, chúng ta lại một phen bận rộn vất vả… hắc hắc!

Cách trả lời của Khánh Tiên rất là khéo léo, chủ yếu cho Đinh Ngọc Diệp nghe thấy mà khỏi đánh giá hai gã là phường hiếu sát. Ngọc Diệp cũng không phải trẻ lên ba, làm sao không nhìn ra lý sự của hai cái tiểu hồ ly Tử Huyền Môn, nàng chỉ cười nhẹ, đơn giản là nàng cũng thích như thế.

Ba người lại tiếp tục tiến sâu vào bên trong Địa Uyên với sự cảnh giác cao độ. Triệt Yêu Cảnh huyền phù trên đầu Đàm Phi. Khánh Tiên một tay cầm Tuyết Ảnh Đao, Hoàng Tinh Huy (1) che trước ngực. Cặp Tú Long Kiếm bay song song bên hông Ngọc Diệp, trên tay nàng còn cầm một khối ngọc hình thoi đa diện màu bích lục. Tất cả đều sẵn sàng cho bất cứ hoàn cảnh nào phát sinh.

Điểm cuối vòm động mở ra rất lớn, kỳ hoa dị thảo từng khóm từng khóm nhưng đã bị vùi dập tơi tả do ác chiến. Dưới nền đá là thi thể một tên Thiên Vân Cốc bị đập cho nát bấy không thể nhận dạng, gần đó còn lăn lóc hai đầu khôi lỗi tàn phế đã chuyển sang dạng ‘đồng nát’.

Trong cùng là một bệ đá thiên nhiên tựa như bình đài, một thân rắn lớn đến dọa người đang quận tròn trên đó, cái đuôi ve vẩy phát ra tiếng kêu ‘đinh đang’ như tiếng chuông gió. Thế nhưng thứ đáng sợ nhất lại là chín cái đầu rắn không ra rắn, rùa không ra rùa, lại có phần hơi giống với đầu cá sấu. Cả chín cái đều đang đu đưa theo tiếng chuông phát ra từ đuôi.

Đàm phi mặc dù đã thu thập rất nhiều kiến thức về hung, trùng, dị thú nhưng cũng không thể nhận biết dị thú này, tạm gọi là Cửu Đầu Trùng cũng được mà Cửu Đầu Xà cũng không sai. Phía sau lưng cửu đầu dị thú là một khối đá có hình lập phương vuông vức, bảo quang ngũ sắc và linh khí ba động mạnh mẽ đến dọa người. Dưới con mắt của Đàm, đây đích xác là Ngũ Quang Thạch, giá trị chỉ có thể nói là… vô giá.

Dị thú mặc dù nhìn thấy ba kẻ mới đến nhưng cũng không có tấn công ngay, một chiếc đầu lâu ngáp ngáp đớp vào không khí mấy cái rồi khạc ra bộ tăng bào, y phục của đệ tử Hàn San Tự. Từ một đầu lâu khác, một chiếc lưỡi hồng hào bắn ra cuốn lấy thi thể Thiên Vân môn hạ trên đất rồi nuốt xuống cổ họng, động tác nhanh đến không tưởng. Ba người nhóm Đàm Phi không hẹn mà cùng nhìn nhau, sự kinh hoảng hiện rõ trong ánh mắt người đối diện. Ngọc Diệp lạnh toát sống lưng, bàn tay rịn ra mồ hôi ướt sũng.

Kể từ khi bắt đầu biết liệp sát yêu thú, Yêu này có lẽ là đầu yêu cấp hai mạnh nhất và nguy hiểm nhất mà Đàm Phi từng gặp. Nếu đổi lại là món tài nguyên khác, gã sẽ lập tức bỏ đi. Nhưng hấp lực từ Ngũ Quang Thạch là quá lớn, không thể bỏ phí cơ hội hiếm hoi này được. Ngày hôm nay, nếu không tung ra hết bản lĩnh, bảo thạch khó lòng mà về tay được.

Đàm lẩm nhẩm truyền âm cho hai người định kế hoạch, sau đó ném Triệt Yêu Cảnh lên cao, gã gầm lên một tiếng thị uy, cả người lao về phía Yêu Thú. Tàn Đao bay là là dưới chân, Thụ Thiên Ấn xoay tít trên đầu. Khí thế mà gã tạo ra vô cùng bưu hãn, hệt như một vị chiến thần sinh ra chỉ để chém giết.

- Hết Chương 95 -

(1) Hoàng Tinh Huy: Huy hiệu sao vàng.

Bình Luận (0)
Comment