Cửu Thiên Kiếm - Ss Hà Thần

Chương 528

Như thế xem ra, bất kể là Phàm giới hay là Tiên giới, người của Thiên Bảo Các đều tương đối làm hết phận sự, cố gắng tìm kiếm chủ nhân chân chính của bọn họ.



Chu Hằng trả một khoản tiên thạch lớn, gần như tiêu xài sạch sẽ gia sản trong pháp khí không gian, sau đó mang theo lượng lớn linh thảo rời Thiên Bảo Các.



Sau khi trở lại khách sạn, Chu Hằng đem Hỏa Thần Lô để ở sàn nhà, chính mình thì khoanh chân ngồi xuống, bên cạnh chất đầy thảo dược.



Hắn dùng thần thức kết nối Hỏa Thần Lô nói: – Dược thảo đều lấy tới, hiện tại làm thế nào?



– Ném hết vào!



Hỏa Thần Lô lười biếng nói.



– Hả? Chu Hằng sắc mặt trầm xuống. Hắn tuy rằng không biết luyện đan, nhưng cũng biết luyện đan là một chuyện cực kỳ tinh tế, tuyệt đối không thể qua loa. Phân lượng bất kỳ một loại dược vật, thời gian bỏ vào, cho dù là chi tiết tinh tế mấy đều có thể ảnh hưởng thành đan.



Cho dù là luyện thành đan dược, còn có tỉ lệ phân chia cấp bậc. Một Dược sư bậc cao và một Dược sư bậc thấp luyện chế đan dược đồng dạng, nhưng phẩm chất đan dược lại có thể xuất hiện khác biệt thật lớn.



Hỏa Thần Lô này tùy tiện như thế, thảo dược gì đều bỏ vào, cũng không quản phân lượng, trước sau. Như vậy thật sự có thể luyện ra đan dược?



Ngươi là thùng rác à!



– Phải có lòng tin đối với bổn đại gia. Bổn đại gia không biết từng luyện mấy trăm triệu lò đan dược rồi, loại Thanh Hoa Đan này hoàn toàn là chuyện nhỏ! Hỏa Thần Lô khoác lác.



Chu Hằng nửa tin nửa ngờ, nhưng phản ứng của hắc kiếm quả thật nói rõ cái lò luyện đan này có cấp bậc rất cao, như vậy liền tin tưởng một lần đi! Nhưng là, thân lò nho nhỏ này có thể chứa được nhiều dược thảo như vậy sao?



Hắn thử đem dược thảo ném vào, không ngờ phát hiện, thân lò này giống như một cái pháp khí không gian, bỏ vào bao nhiêu đồ vật đều giống như muối bỏ biển, lập tức không thấy bóng dáng.



Sau khi ném tất cả tài liệu vào, Hỏa Thần Lô run lên, nắp lò mở ra kia tự động khép lại. Ngọn lửa hừng hực trống rỗng sinh ra, nhưng là ở bên trong lò mà không phải ở bên ngoài.



Điều này khiến cho Chu Hằng nhìn mà suýt nữa một cước đem Hỏa Thần Lô đá bay. Linh thảo là yếu ớt cỡ nào, có thể trực tiếp thiêu đốt sao?



Toàn bộ bị hủy!



Hắn cố khắc chế, ở trong lòng nói phải có thêm một chút lòng tin, bởi vì trong thân lò có càn khôn, bởi vậy hắn nhìn thấy không nhất định đại biểu cho chân tướng.



Chỉ vẻn vẹn một phút đồng hồ, nắp Hỏa Thần Lô tự mở. Bụp bụp mấy trăm viên đan dược phun ra:







– Được rồi, đan dược đều giao cho ngươi, bổn đại gia muốn ngủ một giấc ngon lành. Không có việc đừng tới quấy rầy đại gia nhà ngươi!



Chu Hằng rất kỳ quái nói: – Lúc ta mua tài liệu căn bản không cân nhắc phân lượng phối hợp, ngươi lại một hơi nuốt hết vào, đan dược luyện ra có thể có hiệu quả?



– Phì! Bổn đại gia nhưng là vua đan đạo, phối hợp không đúng bổn đại gia sẽ không biết tự điều tiết, đem thảo dược thừa ra bỏ đi sao? Hỏa Thần Lô khinh thường nói.



– Bỏ đi?



– Đương nhiên! Tuy nhiên ngươi yên tâm, đều bị bổn đại gia đốt thành tro bụi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng môi trường! Hỏa Thần Lô đắc ý dạt dào.



– Yên tâm con em ngươi! Chu Hằng rống to: – Đó đều là dùng tiên thạch để mua, ngươi cho là rác rưởi à! Không dùng đến ngươi liền không thể nhổ ra, đốt cái đầu ngươi à!



Hỏa Thần Lô lập tức hoạt kê, cách một hồi lâu nó đột nhiên a một tiếng, nói: – Hôm nay thời tiết tốt, bổn đại gia muốn ngủ trưa!



Khò! Nó phát ra tiếng ngáy vang dội.



Tiện nhân! Con lừa đen chính là tiện nhân số một, nó là số hai!



Chu Hằng nhìn chằm chằm Hỏa Thần Lô một trận, lại nhìn nhìn đan dược đầy đất, lại bật cười.



Nếu số Thanh Hoa Đan này là thuốc thật, như vậy chỉ cần 1% là có thể kiếm lại tiền vốn!



Chênh lệch tài liệu và thành phẩm quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dược sư đáng tiền! Tuy nhiên, Dược sư bình thường cũng không có khả năng mỗi lò đều luyện chế thành công, vẫn là tỉ lệ hỏng cao hơn một chút. Nhưng tổng thể mà nói vẫn là tương đương kiếm lời.



Chu Hằng cầm lên một viên Thanh Hoa Đan, khẽ ngửi, mùi thơm ngát mũi. Chỉ ngửimột chút liền có loại cảm giác vũ hóa phi thăng, lỗ chân lông toàn thân đều không kìm được mở ra, thoải mái vô cùng.



Cho dù là Chu Hằng cũng chưa từng ăn Thanh Hoa Đan, nhưng chỉ ngửi như vậy hắn đều có loại cảm giác số đan dược này là thật!



Hơn nữa, phẩm chất rất tốt!



Ừm, đi tìm Dương Lan Hinh giám định một chút. Nàng là đại tiểu thư của Dương gia, kiến thức hẳn là bất phàm.



Chu Hằng đứng dậy đi tới phòng bên cạnh, Dương Lan Hinh chờ sau khi hắn lên tiếng mới mở cửa phòng cho hắn tiến vào, tuy nhiên gương mặt hơi xấu hổ lại có chút quyến rũ như nước, nguýt Chu Hằng một cái, nhẹ giọng nói: – Đồ sắc quỷ!



Yêu tinh này khẳng định là hiểu lầm, cho là mình chưa được thỏa mãn, lại tới tìm nàng giải quyết vấn đề.



Tuy nhiên nhìn vẻ quyến rũ phát ra từ trong xương của nàng, Chu Hằng cũng không khỏi trong lòng rung động, nếu đã hiểu lầm thì cho thành thật đi. Chính vào lúc này, sắc trời đã dần tối, rất nhanh bên ngoài chính là một mảnh u ám, vô số ánh sao lấp lánh trên trời, tỏa ra hào quang rực rỡ.



Chu Hằng nhìn yêu tinh kiều mỵ đến dường như có thể nhỏ ra nước ở trước mắt này, vội vàng đem suy nghĩ lung tung thu lại, cười nói: – Nương tử, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng lên giường nghỉ ngơi đi!



Dương Lan Hinh hung hăng lườm nguýt Chu Hằng một cái. Kẻ này rõ ràng là thiên phú kiệt xuất, nhưng làm sao lại không biết quý trọng phần thiên phú này nắm chặt thời gian tu luyện chứ? Nếu là hắn đem loại tâm tư này bỏ vào tu luyện nhiều một chút, nói không chừng thành tựu hiện tại càng thêm kinh người.



Chu Hằng cười ha hả, đem yêu tinh này một tay bế lên, rảo bước đi tới cạnh giường bỏ nàng vào trong chăn, hai ba cái liền cởi nàng chỉ còn lại quần áo lót, chính mình cũng cơi áo khoác sau đó chui vào, từ sau lưng ôm vưu vật xinh đẹp này.



– Ngươi… ngươi… ngươi không nên làm loạn! Dương Lan Hinh có chút khẩn trương. Nàng dâm ở bên ngoài, thủ vững ở trong lòng. Cho dù đã nhận định Chu Hằng là nam nhân của mình, nhưng trước khi cưới hỏi đàng hoàng lại muốn giữ vững ranh giới cuối cùng.



– Ta ở trong ấn tượng của nàng, thật giống như một tên sắc quỷ? Chu Hằng đem thân thể đầy đặn mê người của nàng ôm vào lòng, mặt đầy oan ức nói.



– Không phải giống như, ngươi căn bản là vậy! Dương Lan Hinh không chút khách khí nói.



– Này này này. Chúng ta quen thì quen, nàng cũng không thể oan uổng lung tung! Chu Hằng kêu oan.



Dương Lan Hinh hừ lạnh một tiếng nói: – Vậy đồ vật chọc ở trên mông ta là cái gì? Có muốn đem nó cắt không?



– Hắc hắc, phản ứng tự nhiên! Chu Hằng da mặt đã dày vô cùng, cũng căn bản không có tính toán lui binh. Hắn lấy ra một viên Thanh Hoa Đan đưa tới bên mép Dương Lan Hinh, nói: – Há mồm!



– Đây là thứ gì? Dương Lan Hinh đầu tiên là nghi hoặc một chút, nhưng kế tiếp lại là phản ứng quá độ, cất cao giọng nói: – Sẽ không phải là xuân dược chứ? Ngươi ngươi ngươi… tên khốn hạ lưu háo sắc nahf ngươi. Ngươi thật quá đáng!



Nàng xoay người đối diện Chu Hằng, vung tay ngọc đánh loạn về Chu Hằng.



Chu Hằng chỉ cảm thấy một cơn đen mặt. Chẳng lẽ hắn không có một chút xíu tín dụng sao? Lấy viên thuốc ra liền bị người coi là xuân dược, sau này làm sao sống hả? Hắn thở dài nói: – Ta thật sự muốn… hắc hắc, cần xuân dược sao?



Với sự yếu đuối trói gà không chặt của Dương Lan Hinh hiện tại, Chu Hằng nếu mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng cũng quá đơn giản.



Dương Lan Hinh nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy khả năng oan uổng Chu Hằng. Bởi vì hai người tuy rằng đều không nói rõ, nhưng đều đã ở trong lòng thừa nhận sự tồn tại của đối phương, loại ăn ý này căn bản không cần phải nói rõ ra.



Loại chuyện đó… cũng chỉ là sớm muộn, Chu Hằng cần gì phải ngu xuẩn như vậy, dùng xuân dược để được nhất thời, lại mất đi lòng nàng vĩnh viễn chứ?



Nàng khẽ cau mũi, sau khi ngửi một cái lại bất ngờ nói: – Đây là Thanh Hoa Đan, ăn vào một viên có thể tăng lực lượng một năm khổ tu của Nguyệt Minh Vương!



Một viên thuốc tương đương một năm khổ tu của Nguyệt Minh Vương! Đáng tiếc, nàng là Nguyệt Minh Hoàng, giữa vương và hoàng là bức vách không thể đánh xuyên. Một năm khổ tu của Nguyệt Minh Vương đối với Nguyệt Minh Hoàng mà nói, khả năng chỉ là chuyện hai ba ngày, bé nhỏ không đáng kể.



Đương nhiên, loại Thanh Hoa Đan này nếu là có thể ăn mỗi ngày, cho dù là Nguyệt Minh Hoàng cũng có thể tiến bộ như bay!



Nhưng đan dược a!



Trên đời này mới bao nhiêu Dược sư, Thanh Hoa Đan lại là đan dược tam phẩm, chỉ có Dược sư tam tinh mới có thể luyện chế! Đừng nói ở Hợi Tiên Thành, cho dù Tuất Tiên Thành và Dậu Tiên Thành trên nữa cũng không có khả năng có!



Ở chợ ngẫu nhiên có bán Thanh Hoa Đan, nhưng không lần nào không phải là giá đắt đỏ đến quá đáng, hơn nữa số lượng ít đến đáng thương. Dùng để cấp tốc thành tựu Nguyệt Minh Vương không tồi, nhưng đối với Nguyệt Minh Hoàng mà nói lại như gân gà.



Chu Hằng rụt tay về, ném một cái, Thanh Hoa Đan liền lọt vào miệng hắn. Nhưng hắn cũng không nuốt xuống, mà là đem miệng dí tới môi hồng của Dương Lan Hinh, hôn mạnh lên.



Dương Lan Hinh chỉ kịp phát ra một tiếng rên, liền không tự chủ nổi phản ứng, đem hai cánh tay ngọc quấn chặt trên cổ Chu Hằng, đắm chìm trong nụ hôn của hắn.



Trong vô tình, khớp hàm của nàng đã bị Chu Hằng ôn nhu cậy ra, khi lưỡi nhỏ thơm tho thất thủ, một viên đan dược lại trượt vào, thuận theo cổ nàng tiến vào dạ dày. Lập tức, dược lực phát huy, từng luồng linh lực kích động, ở trong cơ thể nàng lưu chuyển, cũng hướng về cấm chế do Mặc Ngọc Nghiên bày ra phát động công kích.



Ầm! Ầm! Ầm!



Một đợt lại một đợt. Khi dược lực hoàn toàn tiêu hao, đạo cấm chế này cũng bị đánh ra một lỗ nhỏ. Nếu như có thể một mực như vậy, sau hai đến ba tháng cấm chế này có thể bị phá vỡ hoàn toàn.



Dương Lan Hinh lại không hề có chút vui mừng, vừa định lên tiếng, lại phát hiện Chu Hằng hôn hôn rồi làm loạn. Một bàn tay trượt vào giữa bầu vú cao vút của nàng, một tay khác thì cởi quần lót của nàng, đang yêu thích không buông tay nghịch mông xinh đẫy đà mà mười phần co dãn của nàng.



Tên khốn này, hôn mình thất điên bát đảo quả nhiên là không có lòng tốt!



Nàng liền vội vàng đem hai tay chống lên ngực Chu Hằng, nói: – Viên Thanh Hoa Đan này, ngươi mất bao nhiêu tiên thạch? Nàng cho rằng Chu Hằng là bỏ tiền mua viên Thanh Hoa Đan này, cho nên nàng rất tức giận. Đây là biện pháp Chu Hằng nghĩ ra hóa giải cấm chế cho nàng?



Hoàn toàn chính là làm bừa!



– Tất cả tiên thạch! Chu Hằng chưa đã thèm ngừng lại. Vú to và mông mẩy của yêu tinh này quả thật chính là trời cao ban ân, sẽ làm cho người mê muội.



Trong lòng Dương Lan Hinh phát ra một tiếng than thở. Tên này không làm chủ không biết củi gạo dầu muối đắt! Bởi vì linh lực nàng bị phong không tiện đi lại, cho nên sớm đem tiên thạch của mình giao cho Chu Hằng. Không nghĩ tới tên này tiêu tiền rồi lại vung tay quá trán như thế!



Thật sự là thua hắn!



Bình Luận (0)
Comment