Cửu Thiên Kiếm - Ss Hà Thần

Chương 736

– Không có gì! Chu Hằng nói, nhưng trong lòng lại tuôn ra khó hiểu không thôi.



Vạn Cổ Đại Đế chạy đến đây cũng có thể giải thích, bởi vì cấm chế chỗ này đã bị cháy phần lớn, hắn hoàn toàn có thể tiến vào từ chỗ khác, nhưng sao hắn lại bị nhốt vậy chứ?



Quầng sáng kia rõ ràng không phải do hắn bố trí, còn nếu là bị người khác giam cầm, vậy người kia đâu?



Là đám đại năng Tuyệt Tiên Thành? Nhưng bọn họ không vào được, cách xa như thế, bọn họ làm như thế nào?



– Thừa lúc bọn họ đánh lung tung, chúng ta đi xem! Chu Hằng kéo tay nhỏ của Băng Tâm Trúc đi về phía quan tài kia.



Băng Tâm Trúc lại trợn trắng, đi thì đi, làm gì phải nắm tay nàng, coi nàng là con nít hay sao? Xí, tên sắc lang lưu manh này!



Hai người mới đi ra mấy bước, xẹt, một đoàn kình khí đánh tới, làm bọn họ phải dừng chân.



Chu Hằng toát ra cười lạnh, nói: – Công Dương Thái Tôn, cuối cùng ngươi chịu ra rồi?



Công kích này không phải do Đồng An Nhạc phát ra, cũng không phải Khổng Ngạo Côn đánh ra, mà là người thần bí dưới lòng đất phát ra! Có thể tiến vào nơi này, nhất định phải có được Thiên Kinh, như vậy cũng chỉ còn lại một “phe” Thanh Mộc Thiên Kinh.



Người tới, không phải Công Dương Thái Tôn thì là Độc Cô Huyền! Nhưng nhìn một lực lượng công kích vừa rồi, tuyệt không phải Thăng Hoa Đế đỉnh phong!



Cho nên chỉ có thể là Công Dương Thái Tôn!



– Chu Hằng, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi! Một khối trong tầng đất bỗng nổ tung, một bóng người phóng lên cao, lộn một vòng mới hạ xuống, áo xanh bay bay, tóc đen xõa tung, trên người lưu chuyển hào quang như thiên thần hạ phàm.



Chu Hằng nói:



– Công Dương Thái Tôn, lúc nào mà ngươi biến thành không dám gặp người, chôn mình vào trong đất?



– Bớt miệng mồm lươn lẹo đi! Công Dương Thái Tôn quát, hắn đã từng là chí tôn trẻ tuổi vô cùng ngạo khí, lại bị Chu Hằng thảm bại ở trước mắt bao người, đây là tâm ma của hắn, lúc nào cũng cắn xé trong lòng hắn. – Ngươi có thể đánh bại ta, chẳng qua là ỷ vào khí thế áp chế. Hiện tại ta đã đột phá Thăng Hoa Hoàng, kẻ thua chính là ngươi!



Nghe hắn như điên loạn gào rống, Băng Tâm Trúc không khỏi thở dài, nếu Công Dương Thái Tôn biết Chu Hằng cũng đột phá Thăng Hoa Hoàng, lại còn một hơi vọt tới 13 tướng, sẽ tuyệt vọng đến thế nào?



Chỉ là nàng không có lòng đồng tình với Công Dương Thái Tôn, căn bản không có ý khuyên bảo.



– Chỉ cần bị ta đánh bại một lần, vậy vĩnh viễn không còn là đối thủ của ta, ngươi làm sao là ngoại lệ? Chu Hằng chỉ vào Công Dương Thái Tôn, sau đó lắc lắc ngón tay, biểu lộ rõ khinh bỉ.



– Cái rắm! Công Dương Thái Tôn bị khinh bỉ đến đỏ rực cả mặt, nào còn nói gì văn nhã hay không, trực tiếp văng tục. Nhưng thiên kiêu dù sao cũng là thiên kiêu, hắn lập tức khắc chế tâm tình, lạnh lùng nói: – Ngươi có biết, vì sao ta đi vào chỗ này mà không phải sư phụ ta?



– Ồ, vì sao? Chu Hằng không quan tâm nói, hắn quả thật kỳ quái, nhưng biết hay không cũng chẳng khác gì. Bởi vì dù sao hắn cũng phải chém giết Công Dương Thái Tôn, mặc kệ thầy trò bọn họ có chủ ý gì.







– Bởi vì.. ta đến giết ngươi! Còn sư phụ của ta, thì sẽ đi giết sư tỷ của ngươi! Công Dương Thái Tôn cười ha hả, tràn đầy đắc ý.



Tuy rằng Hoặc Thiên nắm giữ pháp tắc, nhưng dù sao nàng chỉ là Nguyệt Minh Vương, thực lực bày ra đó! Nếu như gặp phải siêu Sáng Thế Đế đánh lén, nàng không thể có một chút phản ứng nào, trực tiếp bị đập chết!



Tuyệt Tiên Thành có cả đồng lớn người có thể giết Hoặc Thiên, chỉ là mọi người kiêng kỵ tồn tại sau lưng Hoặc Thiên, không dám ra tay mà thôi!



Nhưng Độc Cô Huyền bị Hoặc Thiên phá hủy một bộ thần tướng, hơn nữa còn là trước mắt bao người!



Thù này không báo, đạo tâm của hắn không vững, làm sao còn xông phá cảnh giới cao hơn?



Cho nên dù biết có một bộ Thiên Kinh xuất thế, hắn vẫn an bài Công Dương Thái Tôn tiến vào nơi này, còn hắn tùy thời đánh lén Hoặc Thiên, lại được một bộ Thiên Kinh!



Mà hoàn cảnh trong này cũng cung cấp cơ hội cho bọn họ, có cảnh giới áp chế, tuy rằng Công Dương Thái Tôn vừa mới đột phá Thăng Hoa Hoàng, nhưng Thăng Hoa Hoàng 5 tướng cũng có được chiến lực tương đối, không phải không có tư cách tranh giành.



Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.



Nghĩ rằng Hoặc Thiên là Nguyệt Minh Vương, là có thể giết nàng? Nói đùa!



Lúc trước Thái Nhất Giáo chủ đột nhiên ra tay với Chu Hằng, nhưng phòng ngự của Hoặc Thiên cũng đột ngột xuất hiện, hóa giải công kích của một vị siêu Sáng Thế Đế càng thêm nhẹ nhàng! Ra tay với nàng? Vậy thì càng muốn chết!



Chu Hằng lại hiểu rõ, trong vòng ba trượng quanh Hoặc Thiên là vùng cấm tuyệt đối, bất cứ công kích nào tiến vào khu vực này đều tan biến!



Người không biết lại vọng tưởng suy đoán uy lực pháp tắc, cái này căn bản là người mù sờ voi!



– Các ngươi cười cái gì! Công Dương Thái Tôn chỉ cảm thấy hai người Chu Hằng cười quá mức cổ quái, sao lại không hề khiếp sợ? Không nên như thế, theo hắn tưởng tượng, Chu Hằng nghe xong tin tức phải nên kinh hoảng mới đúng.



– Lười nói nhảm với ngươi! Chu Hằng tế ra hắc kiếm, muốn giết người thì dùng hắc kiếm mới đảm bảo, hắn không tin Công Dương Thái Tôn còn có miếng ngọc phù thế thân thứ hai. – Ta thu Thiên Kinh trên người ngươi!



– Cái rắm! Công Dương Thái Tôn rống giận, toàn thân bùng lên hào quang màu xanh, hắn chủ động phát động công kích Chu Hằng.



Ở trong mắt hắn, Chu Hằng vẫn chỉ là Thăng Hoa Vương 9 tướng, bởi vậy Thăng Hoa Hoàng 5 tướng như hắn là nghiền ép tuyệt đối, nào còn phải cố kỵ gì.



Chu Hằng không quan tâm, tùy ý vẽ ra một kiếm.



Độc Cô Huyền an bài như thế nhìn như hợp lý, nhưng nghĩ lại liền không đảm bảo gì, chỉ là Thăng Hoa Hoàng 4 tướng nếu thật gặp phải Thăng Hoa Đế đỉnh phong, làm sao là đối thủ chứ?



Sẽ còn có chuẩn bị gì đằng sau?



Nhưng trong này chỉ có người mang Thiên Kinh mới vào được, Độc Cô Huyền cùng Công Dương Thái Tôn cũng chỉ có một người đi vào, Công Dương Thái Tôn đi vào là Độc Cô Huyền không vào được, có thể giở trò mèo gì nữa?



Ầm!



Tiếng nổ nặng nề, Chu Hằng cùng Công Dương Thái Tôn công kích đụng nhau, không chút bất ngờ, Công Dương Thái Tôn bị chấn bay ra.



– Ụa… Công Dương Thái Tôn nôn ra máu tươi, tràn đầy thần sắc không hiểu.



Lần đầu tiên giao thủ với Chu Hằng, hắn chiếm thương phong lực lượng tuyệt đối, một đòn đánh cho Chu Hằng hộc máu. Nhưng mới qua bao lâu, lực lượng của đối phương lại còn vượt qua hắn, đổi lại thành hắn bị đánh hộc máu!



Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!



Lúc này Chu Hằng mới hồi thần lại, liếc Công Dương Thái Tôn, hắn liền áy náy nói: – Ngại quá, vừa rồi nghĩ chuyện khác làm thất thần, tới đây, lần này ta nhất định ra tay toàn lực!



Xin lỗi như thế quả thật là hết sức nhục nhã!



Thân hình Công Dương Thái Tôn chấn động mạnh, thiếu chút lại phun ra một ngụm máu! Nhưng không lâu trước hắn vừa trải qua một trận đại bại, ý chí cũng được rèn luyện, không thể yếu ớt như thế.



Hắn nhíu mày nhìn Chu Hằng, hai tay vươn ra, một mảnh ánh sáng xanh hội tụ, hắn tiến vào Thăng Hoa Hoàng đã có thể vận dụng một ít tiên thuật mới, cũng như Chu Hằng đột phá liền nắm giữ Huyết Hà Thiên Kinh tiến bộ cả mảng lớn.



– Chết đi! Công Dương Thái Tôn kéo theo hào quang đầy trời, lại tấn công Chu Hằng.



Hắn không phục, càng không cam lòng!



Chu Hằng ánh mắt nghiêm lại, trong Giác Đấu Trường lần trước bị Công Dương Thái Tôn chạy thoát một mạng, hôm nay nhất định phải chém xuống!



Đoạn kiếm quét qua!



Ầm! Công Dương Thái Tôn lập tức bị đánh bay, không lệch một chút, vừa lúc đụng ngay vào nắp quan tài, tiếng trầm đục phát ra, chấn cho nắp quan tài dịch ra vài xích.



Chu Hằng lại nhướng mày, một kiếm này lại không thể xử lý được Công Dương Thái Tôn!



Trong nháy mắt kiếm khí bùng nổ, trong cơ thể đối phương lại trào ra một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn chống đỡ một kiếm của hắn, chỉ là “tỉnh lại” chậm một chút, mới bị hắn chấn bay ra ngoài.



Đây là chuẩn bị đằng sau của Độc Cô Huyền để lại?



Công Dương Thái Tôn từ từ bò dậy, ánh mắt của hắn không ngừng thay đổi, một hồi mịt mờ, một hồi giãy giụa, một hồi hung bạo, khi hắn đứng vững lại, như hoàn toàn biến thành một người khác.



– Bộ thân thể này… cứ luôn có chút không hợp!



Công Dương Thái Tôn nhếch miệng nói, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt.



Đỉnh phong, Thăng Hoa Đế!



Cảm ứng khí tức xa lạ lại có chút quen thuộc, ánh mắt Chu Hằng co rút, thốt lên: – Độc Cô Huyền!



– Khặc khặc khặc! Đúng là lão phu! Công Dương Thái Tôn cười quái dị, tùy ý duỗi tay chân, như đang làm quen với thân thể này.



– Ngươi chết rồi? Đoạt xá thân thể đồ đệ? Băng Tâm Trúc kinh hô.



Đúng là quá vô nhân đạo, làm sư phụ lại đi đoạt xá đệ tử!



– Lão phu không có chết, các ngươi đừng có trù lão phu! Trên người Công Dương Thái Tôn phát ra khí tức quá mạnh mẽ, làm cho Đồng An Nhạc cùng Khổng Ngạo Côn cũng ngừng chiến, đều nhìn về phía hắn.



Đây là một vị siêu Sáng Thế Đế, mạnh nhất toàn trường! Chỉ là trong này áp chế cảnh giới, ba cường giả Sáng Thế Cảnh đánh lên thì cuối cùng khó nói ai thắng ai.



– Đây chỉ là một bộ thần tướng của lão phu nhập vào, không thể coi như đoạt xá! Công Dương Thái Tôn ánh mắt tang thương, lúc này hắn đã không còn là thanh niên ngạo khí ban đầu, mà là con rối bị Độc Cô Huyền khống chế thân thể.



Chu Hằng nhướng mày, Hoặc Thiên có nói pháp tướng, thần tướng đều không thể vào nơi này. Nếu nàng nói vậy, thì tuyệt đối là vậy, cho nên Độc Cô Huyền tuyệt đối không đơn giản là nhập thần tướng của mình vào người Công Dương Thái Tôn, mà là thật sự giống như đoạt xá thay thế, bằng không tuyệt đối không thể đột phá pháp tắc hạn chế của Hoặc Thiên!



Lão già này có danh xưng đệ nhất nhân Tiên giới, khẳng định hắn nắm giữ rất nhiều bí pháp.



Nhưng mà, hắn căn bản không thèm biết loại tà pháp này.



– Ha ha! Thiên Kinh tề tụ, đây là ý trời! Công Dương Thái Tôn cười to, ý chí của hắn bây giờ đã hoàn toàn do Độc Cô Huyền chủ đạo.



– Không sai, đây là ý trời, nhất định để ta trở thành đứng đầu Tiên giới, ngày sau nhảy vọt Minh giới! Đồng An Nhạc không chút yếu thế nói, có được Thiên Kinh, tự nhiên cũng là tuấn kiệt thiên địa, làm sao không có ngạo khí.



– Đồng An Nhạc, hôm nay ngươi sẽ chỉ chết trong tay ta! Khổng Ngạo Côn thì ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Đồng An Nhạc, tuy rằng hắn luyện sai Huyết Hà Thiên Kinh, nhưng dù sao cũng học hai bộ Thiên Kinh, tương đương với dung hợp một chút, ở tầng thứ ở Thăng Hoa Đế, chiến lực của hắn tuyệt không yếu hơn bất cứ ai.



Ầm!



Ngay lúc này, vô cùng đột ngột, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ trong quan tài, ngón tay ngọc nhỏ dài, trắng mịn như tuyết!



Công Dương Thái Tôn, Đồng An Nhạc, Khổng Ngạo Côn đều nghiêm mặt, bọn họ không dám coi thường chỗ cổ quái này. Đầu tiên là tu vi bị áp chế – bọn họ đều không biết là bởi Hoặc Thiên làm, tiếp theo lại xuất hiện một nam nhân bị nhốt trong cấm chế, hiện tại trong quan tài lại vươn ra một bàn tay của nữ nhân!



Rốt cuộc đây là chỗ nào!



Bình Luận (0)
Comment