Lâm Cửu lời vừa ra khỏi miệng, ba người đang ngồi biểu hiện bất đồng nhau, Diệp U cùng Tâm Lan mặc dù trong mắt lộ vẻ kinh ngạc cùng hoài nghi, nhưng hai người dù sao cũng là người trong đại phái, nên rất giỏi che giấu sắc mặt.
Có điều Nhị Cẩu Tử lại không như thế, cậu trừng lớn hai mắt, có chút cường điệu nhìn chằm chằm đánh giá Lâm Cửu một hồi, bên miệng vẫn còn lẩm nhẩm: “Không có khả năng… không có khả năng…”
“Tiểu huynh đệ nhìn ta không giống người trong Tiên Hiệp Điện à?” Lâm Cửu mỉm cười, y biết ba người đang ngồi đây cũng không tin tưởng y đến từ Tiên Hiệp Điện, có điều việc này cũng chẳng sao, y có biện pháp khiến bọn họ phải tin mình là người từ Tiên Hiệp Điện đi ra.
Từ trước khi xuống núi y đã nghĩ ổn thoả mọi biện pháp rồi, Vân Nhiễm đã dặn đi dặn lại y không được để lộ thân phận, trước khi tới Lâm gia không được lấy chân diện mục gặp người, có điều thân phận mà Lâm Cửu cần giữ gìn là “Lâm Cửu”, chứ không phải Tiên Hiệp Điện.
Trái lại, Vân Nhiễm thậm chí còn ám chỉ với y khi cần thiết có thể lấy danh hào Tiên Hiệp Điện ra, dù sao Lâm Cửu mặc dù đã lăn lộn ở Tiên Hiệp Điện bao năm, nhưng mà pháp lực thì lại không bằng cả một tiểu đồng tử quét rác, mọi người cũng bất chấp việc Lâm Cửu có thể làm mất thể diện của Tiên Hiệp Điện hay không.
Tuy rằng Tiên Hiệp Điện rất ít khi nhập thế, nhưng cũng có chút uy vọng trên thế gian, các môn các phái trong giang hồ kính nể có thừa, chỉ cần trên người Lâm Cửu có vầng hào quang của Tiên Hiệp Điện, thì trên giang hồ sẽ chẳng có bao nhiêu người dám động vào y, Vân Nhiễm bọn họ cũng vì an toàn của Lâm Cửu mà suy nghĩ như vậy.
Nhị Cẩu Tử gãi gãi tai, ấp úng nói: “Tôi nghe người ta nói người trong Tiên Hiệp Điện đều… đều…” Nhị Cẩu Tử ngượng ngùng không biết phải nói tiếp thế nào.
Lâm Cửu cười giúp Nhị Cẩu Tử tiếp lời: “Đều tướng mạo tuấn mỹ, đúng không? Thế nhưng nhìn ta lại bình thường phổ thông, đã vậy còn mập mạp, thấy thế nào cũng không giống người trong Tiên Hiệp Điện, ý tứ của tiểu huynh đệ đây là thế phải không?”
Lâm Cửu nói toạc ra, Nhị Cẩu Tử “hắc hắc” cười gượng hai tiếng không trả lời, xem ra cũng là một tiểu quỷ.
“Kì thực tiểu huynh đệ nói không sai, người trong Tiên Hiệp Điện đích xác nam tuấn nữ mĩ.” Dừng lại một chút, Lâm Cửu vừa nghĩ ra một biện pháp, đầu tiên y tỏ vẻ cao thâm liếc nhìn ba người một cái, lại giả vờ thần bí hạ thấp giọng nói: “Đã gặp nhau tức là duyên phận, Tiểu Cửu cũng không giấu diếm ba vị, kỳ thật người trong Tiên Hiệp Điện chúng ta khi xuống núi sẽ thay đổi bề ngoài.”
Lâm Cửu kể chuyện cực kỳ trang – bức, cái gọi là trang bức, tức là làm bộ như bị buộc bất đắc dĩ, từ kiếp trước y đã sớm thăm dò mấy danh môn đại phái này, kỳ thật đều chung tâm lý với những tinh anh, tự cao tự đại, thích tỏ vẻ ta đây không giống người thường, bằng không bốn đại phái này cần gì phải cố tình làm ra cái “Tứ phái luận võ đại hội” thần bí kia a, còn không cho người ngoài vào xem nữa chứ.
Đây là kì thị với mấy “tục nhân” khác, tỏ ra thần bí tứ đại phái ta đây khác biệt, muốn nói rõ ra thì chính là: những tạp môn tạp phái, tôm binh tiểu tướng như các ngươi cũng xứng xem luận võ đại hội của đại phái chúng ta sao? Đứng một bên hóng mát giùm lão tử đi!
Ngươi muốn cho những nhân sĩ tự cao thích khoe mẽ này có thể giương mắt nhìn ngươi, khiến bọn họ đồng ý mở miệng cùng ngươi nói chuyện, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, ngươi phải tài giỏi hơn bọn họ! Càng phải tự cao tự đại hơn! Phải diễn đến một cảnh giới cao cấp nhất!
Đến lúc đó những người này còn không phải muốn tán tụng ngươi a, sủng ngươi a, cúng bái ngươi a.
Dù sao Lâm Cửu cũng đã phải lăn lộn vài thập niên ở thế kỷ hai mươi mốt nơi cực kì thịnh hành cái việc giả dối nguỵ tạo kia, sớm đã không cùng đẳng cấp với những người ở thời đại này.
Quả nhiên lời của Lâm Cửu vừa ra khỏi miệng, vẻ bình tĩnh trên mặt Diệp U và Tâm Lan lập tức vỡ choang, trong mắt tăng thêm vài phần kinh ngạc, giảm đi mấy phần nghi hoặc, cúng bái nhiều hơn một chút.
Cái gì mà thay đổi bề ngoài, nói trắng ra chính là: người trong Tiên Hiệp Điện chúng ta lợi hại lắm lắm, nam thắng Phan An, nữ thắng Tây Thi, bình thường chúng ta không dễ dàng xuống núi, xuống núi sẽ hù chết những ba lão thôn quê các ngươi mất, vì không để cho xã hội hỗn loạn, quốc gia chấn động, chỉ có thể thay đổi bề ngoài giả người qua đường, nhìn xem chúng ta khiêm tốn biết bao a! Cảm động không? Kinh ngạc không? Cúng bái không?
Tiên hiệp tiên hiệp, chính là không bao giờ đi con đường tầm thường
Diệp U và Tâm Lan ngay từ đầu vốn không tin Lâm Cửu, thử nói xem, nếu ngươi đang ăn cơm, đột nhiên có một tên mập chạy ra nói với ngươi y là tiên hiệp ngươi có tin được không?
Phi! Đến ngay tên mập mạp như ngươi cũng là tiên hiệp thì lão tử chính là Đại La thần tiên!
Diệp U cùng Tâm Lan cũng không nói lời nào, chờ xem người này muốn đùa giỡn hoa chiêu gì, sau khi nghe Lâm Cửu nói ra mấy lời kinh thế hãi tục như thế lập tức thỉnh người ta lên lầu, cái này gọi là giết nhầm còn hơn bỏ sót, vạn nhất tên mập này thực sự là tiên hiệp thì phải làm sao? Hai người quyết định trước cứ lấy lễ để đãi, nếu tên mập này dám can đảm trêu chọc bọn họ, bọn họ quyết sẽ không bỏ qua cho y.
Cùng ba người vào một phòng ở trên lầu, cao thủ đóng kịch – Lâm Cửu không đợi mọi người nói chuyện lập tức lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khối ngọc, bảo ngọc toàn thân trong suốt, oánh nhuận sáng bóng, tạo hình độc đáo, vừa thấy đã biết đây là vật xa xỉ, mà khiến người ta chú ý nhất chính là ở giữa có khác ba chữ rồng bay phượng múa ——
Tiên Hiệp Điện.
Cái gọi là cảnh giới tối cao của thuật diễn, chính là để người ta không nhận ra ngươi đang diễn, mà bọn họ lại phục ngươi sát đất, Lâm Cửu biết rõ hiện tại y cần phải bảo trì cảm giác thần bí, không thể giống một thái điểu giải thích một hồi với ba người bọn họ, tuỳ tiện nói chút gì đó hù hù bọn họ, rồi lấy lệnh bài của Tiên Hiệp Điện ra dọa chơi.
Này chứ, cầm khối ngọc bài chói lọi kia ở trước mặt lắc lắc hai cái, thái độ của Diệp U cùng Tâm Lan tức khắc thay đổi một trăm tám mươi độ, cứ “Cửu tiên hiệp” mà kêu lên nhiệt liệt.
Người trong Tiên Hiệp Điện thỉnh thoảng để xác nhận thân phận đều mang theo một khối ngọc trong suốt tuỳ thân, ngay chính diện bảo ngọc có khắc ba chữ “Tiên Hiệp Điện”, mặt sau khắc tên của người giữ, bởi vì ngọc thạch trong suốt chỉ trên đỉnh Vọng Nguyệt Sơn mới có, cho nên khối ngọc bội này cũng thành một trong những biện pháp phân biệt Tiên Hiệp Điện với người thường.
“Không biết Cửu tiên hiệp hạ sơn nhập thế là vì chuyện gì?” Diệp U khách khách khí khí mang ghế đến cho Lâm Cửu, đích thân rót một ly trà thơm dâng lên.
“Ngao du thiên hạ, nhập thế tu luyện.” Lâm Cửu thản nhiên cười, xem ra mục đích của y đã đạt được.
Sau một hồi nói chuyện với hai người của U Lan Cốc, Lâm Cửu biết được tin Tứ phái luận võ đại hội tháng sau sẽ cử hành, Diệp U và Tâm Lan là hai đồ đệ của U Lan Cốc cốc chủ, bọn họ nhận mệnh lệnh của cốc chủ đến đây tìm tiên hiệp mời tham quan Tứ phái luận võ đại hội.
Về phần vì sao phải tìm tiên hiệp, nói tóm lại vẫn là để lấy le với nhau thôi.
Tuy rằng Tứ phái luận võ đại hội đã mệnh lệnh rõ ràng là người dự thi phải là người trong bốn phái, nhưng người xem trừ bỏ bốn phái ra, đứng đầu bốn phái cũng có thể mời những người khác tiến đến xem trận đấu, có điều nhân số có hạn định, mỗi phái chỉ có thể mang theo ba người.
Bốn phái trừ bỏ trên luận võ đại hội phân tranh cao thấp, nhiều năm qua lại dưỡng thành một tập tục bất thành văn, các phái còn xem xem phái nào có thể thỉnh được đến khách nhân càng khó thỉnh.
Như là năm ngoái Thiên Thánh Nham thỉnh đến Ma tăng lừng lẫy tiếng tăm trên giang hồ, lập tức trong trốn giang hồ dấy lên một đống đề tài bát quái như thuỷ triều dâng trào, tức khắc đẩy ba phái kia tụt xuống.
Năm nay lại đúng dịp Tứ phái luận võ đại hội tròn một trăm năm, các môn phái ngoài việc bồi dưỡng đệ tự xuất sắc của mình tham gia trận đấu ra, còn muốn điên cuồng thi đấu tìm kiếm khách nhân hi hữu, như là nghe đồn năm nay Đại Tuyết Sơn mời đến Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết.
“Không dối gạt tiên hiệp, theo chúng ta được biết Thanh Thạch Giản thỉnh người hoàng tộc đến, Thiên Thánh Nham lại thỉnh được sư phụ của Ma tăng tên ma đầu Diệt Thiên kia tới!” Tâm Lan một bên lộ vẻ kích động, nếu so sánh ra thì U Lan Cốc bọn họ kém cạnh hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì như thế, U Lan Cốc chủ mới lệnh hai người bọn họ đến thỉnh tiên hiệp, nhưng tiên hiệp vốn có tiếng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hơn nữa đều dốc lòng tu luyện không hỏi chuyện trần thế, trong bốn phái cực ít người đã gặp qua tiên hiệp, cho dù có gặp được thì người ta phỏng chừng cũng chẳng thèm để mắt đến luận võ đại hội của đám phàm phu tục tử các ngươi.