Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 162

Mới tảng sáng Lâm Cửu đã thấy miêu nhi ngồi bên cửa sổ liếm liếm lông, bộ dáng thoả mãn giống như được ăn bữa tiệc lớn gì đó, dương dương, lại thích ý không gì sánh được.

Thối miêu này mấy hôm trước chạy đi đâu, phỏng chừng là lại chạy đi thông đồng mẫu miêu a, chậc chậc, không biết Tiểu Thối Miêu này đi hại ai đây.

“Thối miêu nhà ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu, có phải là gây ra chuyện xấu gì, hay là đi hại mẫu miêu đàng hoàng nhà người ta đúng không, ta nói cho ngươi biết, nghìn vạn lần đừng có rước phiền phức cho ta, ngoan ngoãn một chút, nghe lời, an phận chút biết chưa?” Túm lấy lông Tiểu Thối Miêu xách lên ôm vào lòng, Lâm Cửu nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thối Miêu, dưới ánh nắng mùa thu ấm áp nhấc bước chân lười nhác tản bộ trong sân.

Nhếch nhếch miệng, Tiểu Thối Miêu tiếp tục vùi đầu ngủ, hắn ở đâu sẽ đi coi trọng tiểu mẫu miêu gì, nhưng nói đến gây hoạ, loại này sao có thể là tai hoạ, rõ ràng là trừng phạt phàm nhân vô tri, đêm qua tuy rằng hắn đã lưu phàm nhân lại trong rừng rồi trở về, nghĩ nghĩ một chút, sau suy nghĩ lại kì thực cũng chẳng có gì.

Dù sao phàm nhân đó cũng nhận được tinh khí của hắn, không chỉ công lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, mà vết thương cũng sẽ nhanh chóng khép lại, lấy công lực của phàm nhân đó, chỉ sợ đến ngày hôm nay là đã khỏi hẳn rồi.

Nghĩ như vậy, Thú Vương Mặc Viêm cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Một cỗ khí tức quen thuộc từ trong không khí lặng lẽ tiến vào trong mũi Mặc Viêm, Tiểu Thối Miêu giật giật cái mũi nho nhỏ, cái đầu chôn trong bộ lông ngẩng lên dò xét, theo phương hướng khí tức truyền tới nhìn qua, vị đạo này khiến hắn có chút cảm giác quen thuộc, hình như… hình như là…

“Tiểu Cửu, có ở trong không?”

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm ôn hoà của một nam nhân, Tiểu Thối Miêu sửng sốt, phàm nhân đó sao lại tìm tới cửa, chẳng lẽ là muốn tới mật báo cho Lâm Cửu sao?

Nghe thấy thanh âm của Vân Nhiễm, Lâm Cửu đặt miêu nhi sang một bên, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài tiếp đón, thấy nam nhân đứng ngoài cửa, khoé miệng Lâm Cửu lập tức cong lên, lúc y mới tới thế giới này, chính Vân Nhiễm là người đối đãi với y tốt nhất, cho tới giờ đều chiếu cố y như với một sư đệ.

Lâm Cửu vươn tay kéo Vân Nhiễm vào trong, vừa cười vừa nói: “Vân Nhiễm, sao ngươi lại tới đây, gần đây có khoẻ hay không, Lâm gia không bạc đãi ngươi chứ?”

Vân Nhiễm không chút giấu vết tránh né bàn tay hướng về phía mình của Lâm Cửu, lui ra phía sau, khoát tay nói: “Phụ thân ngươi tốt xấu gì cũng là sư huynh của ta, nếu hắn bạc đãi ta, Tiên Hiệp Điện trên Vọng Nguyệt Sơn sẽ không tha cho hắn, Tiểu Cửu, ta sẽ không tiến vào, ta tới là để nói với ngươi một tiếng, ta lập tức sẽ rời khỏi Hoàng Thành.”

Nghe thấy Vân Nhiễm sắp rời đi, Lâm Cửu than nhẹ một tiếng, nói, “Vân Nhiễm ngươi lần này hạ sơn ta chưa tụ tập được bữa nào với ngươi a.” Bên người xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Lâm Cửu không có cơ hội cùng Vân Nhiễm trò chuyện, mà mỗi lần nhìn thấy Vân Nhiễm, trong lòng Lâm Cửu luôn cảm thấy có chút hổ thẹn, y có quá nhiều bí mật che giấu vị hảo bằng hữu này.

“Nhanh như vậy đã rời đi, ngươi muốn về Vọng Nguyệt Sơn sao?” Lâm Cửu hỏi, thấy sắc mặt Vân Nhiễm có chút không tốt, quan tâm nói: “Không phải ngươi bị cảm lạnh đó chứ, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy.”

Vân Nhiễm lắc đầu, chỉ nói: “Không sao, lần này ta hạ sơn kì thực là muốn xem tình hình của ngươi thế nào, hiện tại ta cũng nên quay về Vọng Nguyệt Sơn rồi, phàm trần chung quy không phải là nơi thích hợp cho chúng ta tu hành, Tiểu Cửu, nếu như ngươi nhớ chúng ta, nhớ về Vọng Nguyệt Sơn thăm chúng ta a, nếu như gặp khó khăn gì, thì cứ thổi một tiếng sáo, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi.”

Vân Nhiễm tiến lên một bước, vỗ vỗ lên vai Lâm Cửu, than thở: “Phàm trần tục thế này, là một nơi phức tạp, không thanh tịnh như Vọng Nguyệt Sơn, ngươi nếu có khó khăn nghìn vạn lần đừng để trong lòng.”

“Nhất định sẽ không.” Cười vài tiếng, Lâm Cửu cảm động, Vân Nhiễm luôn thật lòng thật dạ quan tâm y giúp đỡ y, trong lòng y cảm kích, nhưng trong thế giới này khó kiếm được bằng hữu, y càng không muốn đặt Vân Nhiễm và Tiên Hiệp Điện vào trong gút mắt rối rắm đó.

“Meo meo ——”

Một con hắc miêu đột nhiên từ phía sau Lâm Cửu chạy ra, nhẹ nhàng nhảy vào lòng nam tử, Lâm Cửu gõ gõ đầu Tiểu Thối Miêu trong lòng, cười nói với Vân Nhiễm: “Con mèo này rất nghịch ngợm, có lẽ nó cũng muốn đi ra chào từ biệt ngươi a.”

Thoáng nhìn hắc miêu trong lòng Lâm Cửu, vẻ cứng nhắc trên mặt Vân Nhiễm chợt loé rồi biến mất, sau đó phảng phất như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nét mặt vẫn duy trì tiếu ý ôn hoà như cũ, nhìn một chút Tiểu Thối Miêu rồi lại nhìn Lâm Cửu, nói: “Cho ngươi ống sáo này, đừng quên lời ta nói hôm nay, ta có thể không giúp được ngươi nhiều nhặn gì, nhưng ngươi nghìn vạn lần đừng một mình phiền muộn là được.”

Lâm Cửu chìa tay tiếp nhận, bỏ ống sáo vào trong lòng cất kĩ đi.

“Cám ơn ngươi, Vân Nhiễm.” Trong lòng nam tử càng cảm động, lại càng quý trọng vị bằng hữu này.

“Ta sẽ đợi lần sau ngươi mời ta ăn cơm.” Mỉm cười, Vân Nhiễm nói với Lâm Cửu: “Ta đi đây, được rồi, ngươi khỏi cần phải tiễn ta, có duyên sẽ gặp lại.”

Nói xong, Vân Nhiễm liền xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh vụt đi như áng mây, Tiểu Thối Miêu nhe nhe răng, vùi đầu vào trong lòng Lâm Cửu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phàm nhân kia sao lại có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh a?

Bình thản và trấn tĩnh như vậy, khiến lòng Tiểu Thối Miêu khó chịu, nếu người nọ có thể xem mọi chuyện như chưa từng phát sinh, vậy hắn cũng không cần phải để ở trong lòng nữa, dù sao cũng không phải lỗi của hắn, dù sao từ nay về sau bọn họ cũng không còn gặp mặt nữa.

Cứ như vậy, Vân Nhiễm rời đi, mang theo một bí mật Lâm Cửu không bao giờ biết đến.

Một tháng sau Hoàng Phủ Thiên Hạ yêu cầu để Lâm Cửu đi theo đội hoà thân lên Bắc đến Trung Thiên Quốc, Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn đang dưỡng thương ân chuẩn, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, từ ngày Hoàng Phủ Thiên Niên cứu Lâm Cửu từ dưới nước lên, Hoàng Phủ Thiên Niên không tìm gặp Lâm Cửu nữa.

Có điều như vậy quả thật là hợp ý Lâm Cửu, cứ như vậy mà rời đi a.

Cuối thu năm nay, Lâm Cửu cùng đội hoà thân bước lên con đường đi Trung Thiên Quốc, dù không biết lúc này Nghiệp Hoả Hồng Liên bên kia có suôn sẻ hay không, đã lấy được tử liên bình trong tay Hoa Tư hay chưa.





Gần núi xanh, bên hồ nước, muôn hồng nghìn tía, có hai bóng người màu sắc phân minh, tại nơi u nhã này đánh cờ, trò chuyện, một chút cũng không giống như tuỳ thời đều có thể giương cung bạt kiếm, đánh đến ngươi chết ta sống.

So với thường ngày, y phục của Hoa Tư chỉnh tề hơn không ít, tóc cũng được chải chuốt rất gọn gàng, thiếu một chút tư thái vô lại, thêm một chút hoa quý, bạn bè gặp nhau, cũng chỉ như vậy.

“Hiền Môn ban đầu là do Chí Thiện lập nên, không biết qua nghìn năm liệu y có ngờ tới có một ngày ngươi lại trở thành chưởng môn Hiền Môn hay không a.” Nghiệp Hoả Hồng Liên cúi đầu nhìn quân cờ, hạ một quân cờ đen xuống, nhẹ giọng nói: “Để hạng người giả vờ tiêu sái như ngươi chấp chưởng Hiền Môn, quả là một chuyện thú vị.”

“Nghiệp Hoả, ngươi không thể ít châm chọc ta đi vài câu sao?” Khẽ cười khổ, nhìn quân đen đang từng bước ép sát trên bàn cờ, Hoa Tư ung dung hạ một quân trắng.

Nghiệp Hoả Hồng Liên nói: “Lời này của ngươi, ta khi nào thì châm chọc qua ngươi, ta nói đều là lời nói thật a, Công Đức Kim Liên tính cách niêm niêm hồ hồ, cũng chỉ có ngươi và Chí Thiện mới có thể ở chung được với hắn, nếu là ta, đã sớm cho một mồi lửa đốt sạch tên Kim Liên đó thành tro rồi,” Ngẩng đầu nhìn Hoa Tư, khoé miệng nam tử nhếch lên, nói: “Giả vờ tiêu sái, mua dây buộc mình, ngươi cũng chỉ là người như vậy mà thôi.”

“Ngươi vẫn là không thích ta.” Hoa Tư thấp giọng cười khổ.

Nghiệp Hoả Hồng Liên mỉm cười nói với Hoa Tư: “Vậy ngươi thích ta sao?”

Câu này, hỏi có chút ái muội.

Hoa Tư trong lòng khẽ động, nét mặt vẫn duy trì trấn đinh như cũ, ung dung nói: “Nghiệp Hoả, ta không phải là người ngươi có thể đùa bỡn trong tay, thủ đoạn gạt người này của ngươi chớ mang ra để đối phó ta.”

“Ta chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi, ngươi sao lại nói như ta trong đầu chứa đầy ý xấu như vậy, nếu ta thực sự đang trêu đùa ngươi, ngươi sẽ mắc câu sao, người cẩn thận như ngươi, sẽ sao?” Nghiệp Hoả Hồng Liên dựng thẳng thắt lưng, tay nhẹ nhàng hất một ít tóc trước ngực ra phía sau.

“Ngươi nghĩ sao?” Hoa Tư cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghiệp Hoả Hồng Liên.

Đã sớm dự đoán được người này sẽ trả lời như vậy, Nghiệp Hoả Hồng Liên hừ nhẹ một tiếng lộ ra vài phần khinh thường: “Hoa Tư, Luân Hồi Tử Liên, ngươi thực sự khiến ta thất vọng, vốn tưởng rằng trải qua chuyển thế tính tình ngươi sẽ khôn khéo hơn có thể thông minh ra một ít, nghĩ không ra ngươi vẫn như vậy, nói ra lời nói thật lòng đối với ngươi lại khó như vậy sao?”

“Lời này, cũng là câu ta muốn hỏi.” Hoa Tư vừa cười vừa nói.

Nghiệp Hoả Hồng Liên hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến Hoa Tư.

Hoa Tư khẽ lắc đầu, than thở: “Nghiệp Hoả, vì sao ngươi lại muốn giúp Diệt Thiên tỉnh lại, ngươi hẳn là hiểu rõ, Chí Thiện năm đó để áp chế U Minh Hắc Liên tại địa ngục mất bao nhiêu tâm lực, trong sáu người chúng ta, ta rất rõ ràng người ngươi tín nhiệm nhất kì thực chính là Chí Thiện Bạch Liên.”

“Số phận tự có hướng đi riêng, ngươi là Luân Hồi, hẳn là càng phải hiểu rõ phần thần kì ẩn chứa trong đó, chuyện phát sinh sau này không đến lượt ngươi ta có thể chủ đạo.” Đặt một quân đen xuống, Nghiệp Hoả Hồng Liên vừa cười vừa nói với Hoa Tư, “Ngươi xem, chúng ta đánh cờ cả tháng trời, kết quả cuối cùng vẫn là ta thắng.”

“Tử liên bình không thể cho ngươi.” Hoa Tư thu liễm tiếu dung trên mặt, nghiêm túc nói, “Ngươi có lựa chọn của ngươi, ta cũng có kiên trì của ta.”

“Xem ra, ta chỉ có thể cướp lấy tử liên bình từ trên tay ngươi thôi.” Nghiệp Hoả Hồng Liên đứng lên, bàn tay vừa lật, hồng sắc hoả diễm nóng rực bừng bừng hiện ra.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi…” Khẽ nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, Hoa Tư đứng ở bên đối địch với Nghiệp Hoả Hồng Liên, không thể không đánh một trận.
Bình Luận (0)
Comment