Trăng treo lơ lửng giữa trời, ánh sao rớt xuống, màn đêm khôn cùng, một con hắc long chở theo hai người không biết đi về phương nao.
“Ngươi đang sợ ta?” Đại ma đầu khống chế hắc long thản nhiên nói, thanh âm trước sau như một, không hề bận tâm.
“Sợ a, ngươi chính là Diệt Thiên, trong thiên hạ ai không sợ ngươi a?” Lâm Cửu thành thật trả lời, y biết ngay cả Hoàng Phủ thế gia đều có chút kiêng kị đại ma đầu này, có điều chuyện này cũng không phải chuyện dân gian có thể lưu truyền được, là Vân Nhiễm lúc vô ý lộ ra.
Nhưng mà một người dù võ công có cao đến đâu, trừ phi có thể huỷ thiên diệt địa, nếu không hoàng tộc Hoàng Phủ Đế Quốc khổng lồ sao lại kiêng kị đại ma đầu này? Lâm Cửu nghĩ mãi vẫn không ra, dù sao hoàng tộc vẫn luôn khinh thường những người trong giang hồ.
“Ta sẽ không giết ngươi.” Thanh âm Diệt Thiên vẫn băng lãnh như cũ.
Lâm Cửu cười khổ, sợ vẫn là sợ, nhưng y thật sự không ngăn cản được quan lòng hiếu kì của nhân loại, giờ phút này nghe Diệt Thiên nói một câu na ná an ủi như thế, y chỉ có thể thầm than, biện pháp an ủi người của Diệt Thiên thực sự cứng ngắc, có điều để cho vị ma vật băng lãnh giết người không chớp mắt này đi an ủi người ta, cũng thật sự là có chút miễn cưỡng.
Không bao lâu, bọn họ tới một hẻm núi, Hắc long trực tiếp lao xuống huyền nhai, cuối cùng Lâm Cửu cũng đến nơi đại ma đầu cư trụ.
Trên bầu trời là một vàng trăng sáng tỏ, xa xa non sông tươi đẹp, rực rỡ sắc màu, núi xa nước biếc, hoa tươi tràn ngập, cỏ xanh trải khắp, đom đóm lập loè, có thể nói là lộng lẫy, so với trên đỉnh Vọng Nguyệt Sơn, không thua kém chút nào.
Bên bờ bích hồ, là tràng tràng phòng ốc xếp san sát cạnh nhau, toàn là dùng trúc mộc ngọc thạch xây lên, hình dáng kỳ lạ tạo hình tuyệt đẹp, cùng núi non sông nước hoà thành một thể, hoàn toàn tự nhiên.
Không nghĩ tới bên dưới huyền nhai, lại có một động tiên như vậy.
Phòng ốc nơi này phong cách cổ xưa thanh lịch, trong phòng bài trí đơn giản, cũng không có đồ trang trí hoa lệ nào đặc biệt nổi bật, nhưng chỉ cần người có tâm có thể nhận ra nơi này mỗi một vật phẩm đều có giá trị vô cùng xa xỉ.
Thư trác, sàng tháp, tiểu y, tuy rằng đơn giản nhưng lại phát huy sự tao nhã thuần khiết lên tới cực điểm, bởi vậy có thể thấy được đại ma đầu là một nam nhân rất chú trọng đến sinh hoạt.
Mang theo tâm tư hiếu kì, Lâm Cửu mở cửa sổ ra, bởi vì phòng ốc đặt ngay giữa hồ, từ trong phòng có thể nhìn thấy mặt hồ sóng gợn lăn tăn, bóng trăng in hình dưới làn nước như một miếng ngọc bàn, nhiều đốm sáng phiêu phù trên mặt hồ, có thể nói là đẹp không sao tả xiết, khẽ hít một hơi, tức khắc thấy tâm thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Lâm Cửu xoay người lại, Diệt Thiên không biết từ khi nào đã cởi bỏ tấm áo choàng đen, mái tóc đen nhánh đổ trên vai, làn da hàng năm không hề tiếp xúc với ánh mặt trời nên tái nhợt, đai ngọc hắc bào, tao nhã đạm mạc, trên trán một đoá sen đen nhàn nhạt tôn lên một cỗ ma mị.
“Hiện tại ngươi đã có thể nói cho ta biết về chuyện liên hoa ấn kí trên trán ta và ngươi chưa?” Phong cảnh hợp lòng người, khiến cho tâm tình Lâm Cửu cũng thư sướng lên, tựa vào bên cửa sổ, Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên đứng bên cạnh hỏi.
Không trả lời Lâm Cửu, Diệt Thiên chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân, nâng tay chạm vào trán Lâm Cửu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa bông sen nhạt màu trên trán y.
Lâm Cửu cố nhịn xúc động muốn tránh đi, tuỳ ý để Diệt Thiên xem xét ấn ký trên trán mình.
Bọn họ dựa vào quá gần, tuy lúc vừa rồi cưỡi Hắc long bọn họ cũng dựa gần nhau, nhưng lúc ấy đại ma đầu ngồi sau lưng y, mà không phải ở trước mặt như bây giờ, y có thể quan sát tỉ mỉ đại ma đầu này.
Làn da giống như ánh trăng từ bầu trời đêm rơi xuống, trong oánh bạch lộ ra vẻ băng lãnh, môi trên có chút mỏng, góc cạnh rõ ràng, giống như lưỡi dao sắc bén, mũi rất thẳng, cả người giống như từ một khối ngọc thạch điêu khắc thành, nhưng mà hàn khí trên người quá nặng, nếu không phải lồng ngực Diệt Thiên hơi có chút phập phồng lên xuống, có lẽ y sẽ cho rằng người này kì thật là một người chết.
Trên trán là một đoá sen đen, thanh đạm tựa như bức tranh thuỷ mặc, khắc trên khuôn mặt trắng nhợt, sinh ra một cỗ khí tức yêu ma, nam nhân này bộ dáng thật đúng là rất đẹp a…
Tiếp đó ánh mắt… ngạch… ánh mắt đang nhìn mình.
Lúc Lâm Cửu coi như không người mà quan sát đại ma đầu, thì người nọ đã sớm chú ý đến ánh mắt làm càn của Lâm Cửu.
Mặt dày làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Lâm Cửu ho nhẹ một tiếng, kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, sờ sờ liên hoa ấn ký trên trán mình, hỏi: “Thế nào?”
“Ngươi làm sao nhận được liên hoa ấn ký?” Diệt Thiên híp mắt hỏi.
Lâm Cửu trả lời chi tiết, đem chuyện liên hoa ngọc bội nói ra, cùng với chuyện sau khi y rơi xuống huyền nhai thì có được liên hoa ấn ký nhất nhất đều nói hết cho Diệt Thiên, y biết nếu muốn biết chân tướng, thì một số chỗ quan trọng không thể che giấu, chẳng qua chuyện y xuyên qua thì đã được y lược bỏ bớt đi rồi.
Diệt Thiên mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Cửu, một bên gật đầu, một bên lẩm nhẩm nói: “Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy…”
Hoá ra là như vậy? Cái gì là như vậy, ngươi có nói không a!
Đáp án tựa hồ ở ngay trước mắt, Lâm Cửu vội vàng hỏi: “Là cái gì, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, cũng chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Trong tử mà sinh, tự thanh liên mà sinh, không phải tử kiếp, sẽ có sinh cơ.
Khối ngọc bội kia có lẽ là thần vật nào đó, thế nhưng cho Lâm Cửu cơ hội sống lại mà xuyên qua.
Lâm Cửu mười sáu tuổi nhảy vào hồ sen hương tiêu ngọc vẫn, nhưng cũng nghênh đón một linh hồn từ thế giới khác trở thành Lâm Cửu trên trán có thêm một liên hoa ấn kí hiện tại.
Lâm Cửu thực sự kì thật đã bỏ mạng từ hai năm trước, không chỉ linh hồn tiêu tán, kỳ thực ngay cả thân thể cũng chết đi, chính là liên hoa nhập thể, thân thể được nhào nặn lại, Lâm Cửu hiện tại, là một lữ khách hoàn toàn mới đến từ thế giới khác.
“Cực thánh chi thể.” Cuối cùng Diệt Thiên cho Lâm Cửu bốn chữ đáp án, thân thể được nhào nặn lại mà Lâm Cửu có được sau đó không còn là thân thể của phàm nhân, mà là cực thánh chi thể.
Cực thánh chi thể là gì? Là thân thể thuần tuý như hoa sen, có thể sống lâu hơn thường nhân, năng lực khép miệng vết thương cũng nhanh hơn so với thường nhân, bách độc bất xâm nước lửa bất hại, cực vi cực thánh chi thể.
Nhưng nếu là cực thánh chi thể, vì sao không thể tu hành, ngay cả một chút pháp thuật cũng không có?
Lâm Cửu thất vọng nói: “Ta tư chất bình thường, cốt cách bình thường, căn bản chẳng khác gì phàm nhân, là người không có thiên tư tập võ hay tu hành, bằng không sao ta ở Tiên Hiệp Điện hai năm vẫn chỉ là một phế nhân a?” Cực thánh chi thể này nghe thì có vẻ thực oai, nhưng mà hình như cũng không có nhiều tác dụng lắm.
“Chính xác.” Lâm Cửu ăn ngay nói thật, không thể ngờ được Diệt Thiên cũng không chút khách khí đáp lại.
Lâm Cửu khó chịu nói: “Trên trán ngươi cũng có liên hoa ấn kí, ngươi chẳng phải cũng là cực thánh chi thể sao?” Đại ma đầu cùng y trên trán đều có liên hoa ấn kí, nhưng đối phương lại có một thân võ công bí hiểm, Lâm Cửu đoán rằng Diệt Thiên này khẳng định có biện pháp tu luyện nào đó.
Thân là nam nhân, ai không muốn ngự kiếm thiên hạ, ai không muốn xông pha giang hồ, ai không muốn cùng thiên địa tranh huy giãi bày khí thế hào hùng trong lòng. Nếu Diệt Thiên có biện pháp dùng thân thể cực thánh tu luyện, vậy nhất định y cũng có thể.
Diệt Thiên tựa hồ nhìn thấu phép khích tướng của Lâm Cửu, khoé môi dẫn ra một mạt cười nhạt, nói: “Không, ta tu luyện không phải cực thánh chi thể, mà là cực ma. Cực thánh chi thể tự nhiên có được lực phòng ngự cường đại nhất thế gian, nước lửa bất xâm, đao kiếm bất hại, tựa như một cái khiên cứng rắn nhất thế gian có thể ngăn chặn thương tổn, mà cực ma thì tương phản với cực thánh, có được sức mạnh cường đại nhất.”
Tuy rằng Diệt Thiên không nói rõ, nhưng Lâm Cửu dù có ngốc cũng hiểu được cực ma và cực thánh mà Diệt Thiên nhắc đến.
Cực ma và cực thánh giống như thanh kiếm sắc bén nhất cùng tấm khiên rắn chắc nhất thiên hạ, một thứ có được lực công kích cường đại nhất, một thứ có được lực phòng ngự cường đại nhất, vì thế Lâm Cửu chính là tấm khiên kia, chẳng trách ở Vọng Nguyệt Sơn hơn hai năm vẫn thường xuyên trên nhảy dưới chạy cũng không chịu chút xíu vết thương nào.
Mà Diệt Thiên là một thanh kiếm, có được lực sát thương đáng sợ nhất.
Nếu để thanh kiếm sắc bén nhất chống lại tấm khiên rắn chắc nhất, kết quả sẽ là gì?
Lưỡng bại câu thương, hoặc là tấm khiên chưa hoàn thiện bị thanh kiếm sắc bén chém thành mảnh nhỏ, Lâm Cửu rất biết mình biết người, y biết y tuy rằng có được cái gì mà cực thánh chi thể, nhưng cũng chưa thể mang ưu thế của nó phát huy đến tận cùng.
Ánh trăng như nước, ánh sáng mông lung mà lại oánh lượng vẩy khắp mặt hồ, phảng phất như một tấm gương, chiếu rọi thiên địa, không biết là hư hay thực.
Lâm Cửu từ trong mộng tỉnh lại có chút mờ mịt nhìn trời nước một màu bên ngoài cửa sổ, trong đầu vọng lại lời nói của đại ma đầu với y, muốn tu luyện cực thánh hoặc cực ma chi thể đều cực kỳ khó khăn, ít nhất như đại ma đầu đã phải ăn không ít khổ, thừa nhận những đau khổ mà thường nhân không thể nhận.
Tuy rằng Diệt Thiên không nói với y rốt cuộc phải chịu khổ thế nào mới tu luyện được cực ma chi thể, nhưng từ chuyện Lâm Cửu nhảy huyền nhai từ tử mà sinh cũng có thể đoán được đau khổ này chính là sẽ muốn mạng người.
Chịu đựng tất cả những khổ đau mà thường nhân không thể thừa nhận, tu luyện một môn công pháp không biết thực hư trong truyền thuyết, theo Lâm Cửu người như vậy đã không thể xưng là người, phải có ý chí, nghị lực cùng dũng khí kiên định như thế nào mới có thể làm được? Lâm Cửu nhịn không được ở trong lòng âm thầm kính nể đại ma đầu này.
Mà hiện tại, đại ma đầu cũng đang nhìn người có được cực thánh chi thể – Lâm Cửu bắt đầu nóng lòng muốn thử nghiệm, chỉ cần tu luyện cực thánh hay cực ma là có thể có được sức mạnh cường đại như thế, nếu hai người đồng tu thì sao? Có phải sẽ có được sức mạnh của nhau không?
Không thể không thừa nhận, phương pháp tu luyện của đại ma đầu thật khiến Lâm Cửu rất động tâm. Nhưng Lâm Cửu lại không có sự kiên nghị cùng cố chấp như đại ma đầu, tu luyện môn công pháp người khác chưa từng thử nghiệm, tựa như đi ở bên rìa huyền nhai, hoặc là sinh, hoặc là tử, điều này khiến cho người vừa mới tử mà phục sinh vẫn còn muốn trở lại hồng trần như Lâm Cửu cảm thấy vô cùng do dự.
Còn hơn quyền khuynh thiên hạ, còn hơn có được võ công đứng đầu thế gian, y càng muốn trở về Lâm gia thăm phụ mẫu huynh đệ, thú thê, bình bình đạm đạm vô ưu vô lự mà sống cả cuộc đời.
Đã sống ở cả hai thế giới, có được trí nhớ kiếp trước, Lâm Cửu đã chết một lần tựa hồ cũng có được sự đạm bạc cùng yên tĩnh mà tuổi này chưa nên có, muốn nói khuyết điểm duy nhất của y, thì chính là y còn muốn vì Lâm Cửu đã chết báo thù.
Tuy rằng Diệt Thiên đã nói với y, thân thể hiện tại này của y là từ trong sen mà đến, sớm không phải thân thể phàm nhân, nhưng trong lòng Lâm Cửu vẫn có chút băn khoăn, dù sao y cũng tiếp nhận trí nhớ cùng thân phận của người ta.
Có lẽ, do y đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Cuộc sống làm sao có thể dễ dàng trôi qua như vậy, muốn vì Lâm Cửu báo thù, cũng không biết cừu nhân là ai, có thể nguy hại đến Lâm gia hay không, hoàng đế mới đăng cơ có thể gây khó dễ cho Lâm gia hay không…
Suy nghĩ kỹ càng, Lâm Cửu đột nhiên phát hiện hoá ra ngay cả cuộc sống hy vọng xa vời của y cũng cần có sức mạnh cường đại để chống đỡ.
Tu luyện thì tu luyện, phương pháp song tu mặc dù có nguy hại thế nào đại ma đầu cũng không biết, nhưng y cũng không để ý việc mình làm người đầu tiên ăn cà chua a.
Uy danh của đại ma đầu Diệt Thiên bắt đầu nổi lên từ mười năm trở lại đây, không ai biết hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn là sư phụ Ma Tăng, tuy rằng mới chỉ ngắn ngủi có mười năm, nhưng bởi vì Diệt Thiên gây nên vài sự kiện kinh thế hãi tục, tức khắc khiến hắn lấy được uy danh ma đầu này.
Thứ nhất, mười năm trước Ma Tăng bị vây kín mọi phương, đang đứng giữa ranh giới với cái chết, một người thần bí khoác áo choàng đen xuất hiện, lúc ấy những người tham dự vây bắt tiêu diệt Ma Tăng không người nào còn sống sót, cái tên Diệt Thiên sư phụ Ma Tăng chỉ trong một đêm đã vang vọng khắp chín châu;
Thứ hai, Diệt Thiên không hiểu phong tình, biến hoa khôi Thiên Hương Các xinh đẹp tựa thiên tiên trở nên vừa già lại xấu, từ đó về sau Diệt Thiên giành được danh hiệu đại ma đầu;
Thứ ba, vô số đội ngũ coi hoa khôi là tình nhân trong mộng, hơn nữa độc thủ của Quốc Sắc Thiên Hương Các cùng khởi xướng đồ ma lệnh bao vây đại ma đầu Diệt Thiên, không một ai trở về, rồi sau đó danh hiệu đại ma đầu càng thêm vững chắc.
Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng suy ngẫm kỹ càng lại khiến Lâm Cửu khẽ run lên, thế lực sau lưng Quốc Sắc Thiên Hương Các y đã nghe qua, đi nhiều người như vậy nhưng không một người sống sót trở về, thực lực của Diệt Thiên không khỏi có chút đáng sợ, nhưng từ đó về sau cũng không có ai dám đi trêu trọc nam nhân tính cách quái dị kia nữa.
Vừa càn quét đồ ăn, Lâm Cửu vừa nhìn ra cửa sổ, đại ma đầu Diệt Thiên ngay tại bên ngoài, ngồi trên một đài sen đen kỳ quái, nghe người nơi này nói, đài sen kia hình như được gọi là cái gì mà Thập Nhị Phẩm Liên Thai.
Vỗ vỗ cái bụng hơi phình ra, Lâm Cửu mở cửa phòng đi về phía Diệt Thiên, nếu cứ tiếp tục ăn uống lại ngủ, thế nào y cũng sẽ biến thành heo mất, đại ma đầu sẽ không vô duyên vô cớ mà mang y đến đây, dù sao sớm muộn cũng phải biết, không bằng chính mình tự đi hỏi.
Như là cảm nhận được Lâm Cửu tiến đến, Diệt Thiên ngồi trên Thập Nhị Phẩm Liên Thai nhẹ nhàng nhảy xuống, trong nháy mắt đã đứng lên cây cầu bằng gỗ bắc ngang hồ, ánh mắt thản nhiên nhìn người nam nhân đang đi tới gần hắn.
Từ lúc tới đây, Diệt Thiên đã không khoác tấm áo choàng kia nữa, bên dưới huyền nhai, cây cối um tùm, u ám yên tĩnh, dường như thật thích hợp khẩu vị của đại ma đầu.
Nói ra có vẻ hơi khó tin, đại ma đầu xuất môn nhất định phải khoắc một cái áo choàng đen lớn, hoá ra chỉ do chán ghét ánh mặt trời mà thôi. Lâm Cửu vốn còn đoán rằng đại ma đầu có phải giống như quỷ hút máu sợ hãi ánh mắt trời, hay là nếu ở dưới ánh mặt trời sẽ hôi phi yên diệt hay đại loại như thế, không nghĩ tới lại vẻn vẹn chỉ là do chán ghét ánh mặt trời, Lâm Cửu cảm thấy hơi thất vọng.
“Quyết định rồi?” Hai tay chắp ra phía sau, Diệt Thiên lẳng lặng nhìn Lâm Cửu.
Lâm Cửu nghiêm túc gật gật đầu, nói đùa: “Mệnh này của ta liền giao cho ngươi.”
Diệt Thiên có chút kỳ quái nhìn mắt Lâm Cửu, tựa hồ hiểu được cái gì, mỉm cười nói: “Sẽ không chết, chẳng qua sẽ có một vài tác dụng phụ thôi, nhưng tác dụng phụ này cũng không đến mức muốn mạng cả ta và ngươi.”
Lâm Cửu vui vẻ, lộ ra nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, sẽ không chết là tốt rồi.
“Vậy phải song tu như thế nào a?” Đi theo Diệt Thiên tới một gian phòng bình thường, Lâm Cửu hỏi.
“Hợp thể.”
“Hợp thể? Hợp như thế nào?”
“Thoát y phục.” Diệt Thiên bắt đầu cởi khấu tử*
(nút thắt) trên người mình.
“A?” Mí mắt Lâm Cửu chớp chớp liên tục. Thấy tiểu long nữ cùng Dương quá luyện võ đều phải đem y phục thoát – sạch sẽ, nhất định là do mặc y phục sẽ ngăn trở tu luyện, cho nên hiện tại mới muốn thoát y, dù sao đều là nam nhân, ngươi có ta cũng có, thẹn thùng cái rắm a! Thoát thì thoát!
Xoay người, cắn răng một cái, hai ba nhát đem mình thoát sạch banh.
Sau khi thoát xong, Lâm Cửu quay đầu lại, thì thấy Diệt Thiên hơi ngạc nhiên, vẻ mặt thú vị mà nhìn mình, y đích thật là thoát hết sạch một kiện cũng không để lại, nhưng mà đại ma đầu vẫn còn mặc quần nha.
Lâm Cửu nhất thời túng quẫn, ai oán nói: “Không phải nói thoát hết sao?” Ngụ ý, ngươi như thế nào còn mặc quần.
Lời nói Diệt Thiên cũng không sai, hắn là nói thoát y phục, nhưng cũng không có nói thoát quần, ai ngờ đến người này lại thoát hết một kiện cũng không thừa lại, Diệt Thiên cố nén ý cười, thản nhiên nói: “Thoát – hết cũng được.”
Quét mắt nhìn từ trên xuống dưới Lâm Cửu cả người trần truồng, Diệt Thiên bổ sung thêm: “Dáng người không tồi.”
Lâm Cửu cực quẫn, xoay người nhanh chóng cầm lấy quần mặc vào, thầm nghĩ trong lòng, đại ma đầu này chẳng lẽ là một tên đoạn tụ sao?
Sau khi thoát y phục, hai người mặt đối mặt ngồi xếp bằng, đại ma đầu mấy ngày hôm trước còn trùm kín người, hiện tại nửa thân trên xích – loả ngồi đối diện y, không thể không thừa nhận, đại ma đầu là một anh tuấn nam tử phi thường đẹp mắt, khiến y cũng nhịn không được mà phải ném cho đối phương một ánh mắt, pha trộn phức tạp giữa hâm mộ, ghen tị và oán hận.
Dáng người đại ma đầu cũng rất tốt…
“Kế tiếp phải làm như thế nào?” Lâm Cửu mở miệng nói chuyện, ý đồ phá vỡ bầu không khí hơi xấu hổ này, làm cho mình tự nhiên thêm một chút.
“Ngưng thần, nhìn vào mắt ta.”
Lâm Cửu chiếu theo lời nói của Diệt Thiên mà làm, trong phút chốc, Lâm Cửu cảm giác mình như bị hai đạo xỏ xuyên qua toàn thân, tê dại và khó chịu nói không nên lời, giống như rơi vào một hàng rào điện, không thể đào thoát, mà kế tiếp y phát hiện mình không tài nào động đậy được dù chỉ một chút, hai mắt tức thì bị khoá lại, giống như ngã vào một cái hồ sâu, càng lún càng sâu.
Mà chuyện kế tiếp xảy ra thiếu chút nữa khiến Lâm Cửu vỡ vụn.
Trong thiên địa tựa như có một bàn tay vô hình mơn trớn toàn thân y, thậm chí ngay cả một số địa phương không thể mở miệng đều không tránh được loại khẽ vuốt hư hư thực thực khó dò này, cả người rã rời khó chịu, tựa như có ngàn vạn con kiến đồng thời đi qua, theo ánh mắt chăm chú của đối phương, Lâm Cửu càng lúc càng cảm thấy trong miệng khô khát, nhiệt độ thân thể đột nhiên tăng, giống như lọt vào hố lửa.
Thứ này nó là hợp – thể cái – mịa – gì a?
Trong hư không Lâm Cửu cảm giác mình như rơi vào một hồ sâu đen ngòm vô biên vô tận, toàn thân đều bị nước hồ vây lấy.
Nước hồ tựa như là thần thức của Diệt Thiên, y hoàn toàn không có cách nào giãy ra mà chỉ có thể mặc cho sóng nước quấn quanh toàn thân, từng đợt từng đợt đập vào người mình, tâm thần nhộn nhạo, khó mà kiềm chế, trong biển thần thức cuồn cuộn vô cùng của Diệt Thiên, y chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, tuỳ sóng xô ngã, tuỳ sóng nâng cao, lần lượt bị sóng biển đẩy lên đến đỉnh, lại lần lượt bị đánh vào tận đáy cốc…
Lúc Lâm Cửu tỉnh lại trên người y đã vã đầy mồ hôi, cả người khô nóng, bủn rủn vô lực, thở hồng hộc, mặt đỏ ửng, thậm chí khoé mắt cũng ươn ướt, cảm giác kia, bộ dáng này, hoàn toàn giống như vừa mới tiến hành loại vận động nào đó.
Nhìn người trước mắt cũng mặt mày hồng hào giống mình, nhưng hơn y ở chỗ không có chật vật như y, trong lòng Lâm Cửu thật sự là ngũ vị tạp trần, khó có thể nói rõ.
“Đây là… chuyện gì xảy ra?” Lâm Cửu chần chờ hỏi.
Diệt Thiên mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Cửu, nghĩ nghĩ như là tìm kiếm đáp án, bình tĩnh nói: “Tác dụng phụ.”
Lâm Cửu không nói gì, thầm nghĩ, loại tác dụng phụ kiểu này thật đúng là như là cõng quả núi vậy.
Bọn họ làm? Bọn họ không làm ——
Bọn họ không làm? Bọn họ làm ——
Lâm Cửu ngồi ngẩn người ngoài phòng, tuy rằng y với Diệt Thiên hoàn toàn không có tiếp xúc thân thể, nhưng ở sâu trong nội tâm Lâm Cửu vẫn cảm giác việc hợp thể gì đấy vào ngày đó, bản thân giống như làm một hồi xuân – mộng kịch liệt, hơn nữa là làm cùng một người nam nhân, một đại ma đầu không biết động tình.
Không phải hẳn là nên cảm thấy chán ghét sao? Nhưng mà vì sao một chút cũng không bài xích, thậm chí còn không ngừng suy nghĩ trong đầu. Có đôi khi y lại còn có thể nhớ tới sự tình trước kia Lâm Cửu cùng Hoàng Phủ Thiên Niên trên giường nữa, rất kinh hãi rồi.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Cửu quyết định tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Lâm Cửu thử nhắm mắt điều tức, không thể không thừa nhận cái gọi là hợp thể tu luyện của Diệt Thiên mang đến cho y thành quả rất lớn, mới một lần thôi mà y cũng đã cảm giác được trong cơ thể có một dòng khí kỳ diệu lưu chuyển khắp toàn thân, tứ chi cốt cách so với trước kia lại càng có biến hoá kỳ lạ.
Ngực tê dại từng cơn, cảm giác quá sâu sắc, mặc dù vô hình, nhưng so với hữu hình càng có tính đánh sâu, tinh thần trực tiếp kết hợp, toàn bộ giấu vết đều ở trong đầu y.
Xưa có Trang Chu mộng điệp*, ngay cả Lâm Cửu cũng không rõ ràng một lần kia cùng Diệt Thiên suy cho cùng là chân thật, hay là hư ảo, bọn họ rốt cuộc là người, hay là hồ điệp a?
Lâm Cửu muốn hỏi thử Diệt Thiên, nhưng đối phương vẫn đạm mạc như trước, giống như một chút cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ một lòng tu luyện, Lâm Cửu cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, tác dụng phụ mà thôi, không cần lo lắng!
Sau khi thấy hiệu quả, bọn họ tiến hành lần tu luyện thứ hai, cũng giống lần đầu tiên, trong cả quá trình Lâm Cửu hoàn toàn ngã vào biển thần thức của đối phương, sau khi thanh tỉnh thì toàn thân thoát lực, sợi tóc ẩm ướt dán tại bờ lưng xích – loả cùng trước ngực, hoàn hảo là lần này y còn một tia khí lực chống đỡ thân thể không bị ngã xuống, không như lần trước vừa mở mắt ra không bao lâu đã té xỉu.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Cửu nghe thấy một tiếng đàn du dương, xuyên qua khung cửa sổ, y thấy Diệt Thiên đang đánh đàn cách đó không xa, ánh trăng bao trùm toàn thân nam nhân, phong hoa tuyệt đại, rồi lại có chút lạnh lẽo khó có thể tiếp cận.
Hoá ra đây là hợp tu, không biết tên đại ma đầu kia lúc hợp tu có phải cũng có cảm giác kỳ quái như y không, mở tứ chi ra nằm thẳng đơ trên giường, Lâm Cửu nhìn trần nhà ngẩn người, ông nội nó tác dụng phụ này cũng quá mãnh liệt đi.