Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 267

“Diệt Thiên nào a, cậu đang nói cái gì vậy?” Người đàn ông sững sờ nhìn Lâm Cửu, không hiểu lời Lâm Cửu nói, chỉ có thể giải thích, “Vạn Toàn cậu quên rồi sao? Hai ngày trước ở trên núi cậu gặp phải cường đạo ngã từ vách núi xuống, may mà cậu mạng lớn vẫn còn sống đến giờ, sau đó hôn mê hai ngày đến giờ mới tỉnh lại.”

Hai ngày trước? Nam nhân này đang nói gì vậy?

Hai ngày trước y ngã từ trên vách núi xuống, vẫn hôn mê bất tỉnh đến tận hôm nay mới tỉnh lại?

Lâm Cửu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, điều này sao có thể chứ, điều này sao có thể chứ, rõ ràng y đã xuyên qua đến một thế giới khác, tới Xích Thổ Đại Địa tròn năm năm!

Sao lại có thể chỉ mới hai ngày mà thôi?

Lâm Cửu chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, lẽ nào tất cả đều chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Không, không thể nào!

Sao lại chỉ là giấc mộng được, kí ức sâu sắc như vậy, vĩnh viễn y sẽ không quên, hết thảy những gì phát sinh ở Xích Thổ Đại Địa, Vọng Nguyện Sơn, Hoàng Phủ Đế Quốc, Lâm gia… tất cả tất cả, mà quan trọng nhất còn có Diệt Thiên, còn có An Chi của y và Diệt Thiên, sao có thể chỉ là…giấc mộng?

Lâm Cửu như phát điên túm lấy cổ áo nam tử, liên tục lớn tiếng hỏi: “Diệt Thiên đâu? Diệt Thiên ở nơi nào? Còn cả An Chi, An Chi ở nơi nào? Ta phải về… ta phải trở về a! Bọn họ ở nơi nào… ta không muốn trở về! Không muốn một mình trở về!”

“Vạn Toàn cậu bình tĩnh một chút, bác sĩ! Bác sĩ! Bạn tôi có phải ngã từ vách núi xuống hỏng đầu rồi không, mau mau đến kiểm tra một chút a! Cậu ấy làm sao vậy, toàn nói những lời rất kì quái.” Người đàn ông bị doạ sợ, tưởng Lâm Cửu choáng váng, vội vã lớn tiếng gọi bác sĩ.

Mấy vị hộ sĩ và bác sĩ vội vã chạy tới, thật vất vả mới kéo được Lâm Cửu ra, Lâm Cửu lại đột nhiên vùi đầu vào đầu gối khóc nấc lên…

Y không muốn trở về, y không muốn tỉnh lại.

Không thấy nữa, ai cũng không thấy nữa.

Diệt Thiên không thấy nữa, tiểu đoàn tử cũng không thấy nữa, Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoa Tư, Nghiệp Hoả, Tây Sa Thương Hải, Mặc Viêm, Vân Nhiễm… tất cả mọi người đều không thấy nữa, tựa như một giấc mộng kê vàng*, đợi đến khi y tỉnh lại thì mới phát hiện, hoá ra chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Sự thật như vậy, sao y có thể tiếp nhận nổi đây?





Một người bình thường, ngã từ trên vách núi vạn trượng xuống, mới chỉ hôn mê có hai ngày đã tỉnh lại, trên người không hề có một vết thương, quả thực có thể nói là một kì tích trong lịch sử y học.

Kì tích?

Đối với loại kì tích thế này, Lâm Cửu đến cười cũng không cách nào cười nổi.

Sau khi ở lại bệnh viện quan sát hai ngày xác định không có vấn đề gì, Lâm Cửu quyết định trước xuất viện, trong hai ngày này Lâm Cửu đã suy nghĩ rất nhiều, y không tin tất cả những gì mình trải qua ở Xích Thổ Đại Địa đều chỉ là giấc mộng, có lẽ vì y ở Xích Thổ Đại Địa đã chết nên mới lại xuyên quay về hiện đại.

Lâm Cửu khẽ thở dài, mặc kệ thế nào, y cứ về trước rồi từ từ suy nghĩ sau.

Đưa tay vỗ vỗ khối liên hoa ngọc bội vẫn đeo trên cổ mình, Lâm Cửu cúi đầu yên lặng thu thập đồ đạc.

“Đi thôi, mình đưa cậu về nhà trước, bên ngoài có vài kí giả rất phiền phức.” Triệu Hâm, là người bạn ở cô nhi viện trước kia của Lâm Cửu, lúc Lâm Cửu hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, người của bệnh viện tìm được số điện thoại của Triệu Hâm, Lâm Cửu là một cô nhi, vì vậy trong mấy ngày này đều là Triệu Hâm chăm sóc Lâm Cửu.

Lâm Cửu gật đầu, khẽ cười nói: “Mấy ngày này cám ơn cậu, khiến cậu ở bệnh viện bồi mình.”

Triệu Hâm cười vẫy vẫy tay, vươn tay vỗ vỗ vai Lâm Cửu, cười nói: “Đều là bạn lâu năm cậu còn nói những lời này, Vạn Toàn, có muốn tới nhà mình ở tạm hay không, một mình cậu ở nhà không có vấn đề gì chứ?”

Thần sắc Lâm Cửu mấy ngày hôm trước vẫn còn hù doạ Triệu Hâm, tuy rằng hai ngày nay Lâm Cửu bình tĩnh hơn không ít, nhưng Triệu Hâm vẫn cảm thấy lo lắng, không biết có phải gã có ảo giác hay không, luôn cảm thấy Lâm Cửu sau khi tỉnh dậy có chút gì đó không giống với trước đây.

Nếu nói là chỗ nào không giống…

Phải nói Lâm Cửu hiện tại, có một loại mị lực khiến Triệu Hâm không dám nhìn thẳng đi, thực sự là quá kì quái, gã trước đây có cảm thấy Lâm Cửu có cái gì đặc biệt đâu a!

Tin tức Lâm Cửu ngã xuống vách núi không chết đã hấp dẫn rất nhiều kí giả trong thành phố, mấy toà soạn đài truyền hình tranh nhau phỏng vấn, mấy ngày nay Lâm Cửu đều lấy lí do thân thể không khoẻ không tiện tiếp nhận phỏng vấn để cự tuyệt, dù ở trong bệnh viện, Lâm Cửu cũng có thể thông qua ti vi xem được vài tin tức liên quan đến y thường xuyên xuất hiện.

Ngày hôm nay xuất viện, một vài kí giả và văn tấn đã đợi sắn ở ngoài cửa bệnh viện.

Khoác túi trên lưng, Lâm Cửu nhìn thoáng qua giường bệnh lần cuối, quay đầu cùng với Triệu Hâm rời khỏi bệnh viện.

Ngay sau khi Lâm Cửu và Triệu Hâm rời đi, một kí giả đi theo hai người truy hỏi, ti vi trong phòng bệnh vẫn còn bật, một tin tức mới nhất được đưa lên.

[Tất cả mọi người đều biết trong thành phố chúng ta có một ngọn núi vô cùng nổi danh, miếu thờ trên núi hương đèn cũng càng thịnh, thường thường vẫn có khách hành hương lên núi hứa nguyện, vậy hai ngày trước thì sao, có vài vị du khách không hẹn mà cùng nói rằng bọn họ gặp được thần tiên ở trên núi! Thần tiên? Không nghe lầm, mà không phải chỉ một vị du khách, mà mấy vị du khách đều nói rằng bọn họ nhìn thấy thần tiên biết bay, hiện tại xin mời kí giả Tiểu Vân của chúng tôi đến trả lời cho chúng ta.]

Hình ảnh thay đổi, nữ kí giả cầm microphone đứng bên ngoài miếu.

[Chào các bạn, xin các bạn hãy xem, phía sau chúng tôi đây chính là ngôi miếu đang được nhắc đến, vậy mấy tin đồn về thần tiên đang xôn xao gần đây có phải sự thực hay không? Bây giờ Tiểu Vân tôi vì các bạn đến phỏng vấn vị đương sự từng công bố tận mắt thấy tiên nhân này.]

Nữ kí giả cầm microphone hướng về một đôi vợ chồng trung niên bên cạnh [Ông Hứa, bà Hứa, lúc đó hai người thực sự nhìn thấy một người biết bay sao?]

[Không phải nhìn thấy người biết bay! Là thần tiên! Người đâu biết bay a!] Thần sắc bà Hứa lộ vẻ sùng bái, hưng phấn túm lấy micro quay về phía ống kính nói.

[Thực sự, tôi thực sự nhìn thấy, thần tiên tóc màu ngân bạch nha, mặc một bộ quần áo đen, trong lòng còn bồng một tiểu đồng tử, tiểu đồng tử trắng trắng tròn tròn rất xinh đẹp, tôi còn thấy tiểu đồng tử mỉm cười với tôi nha! Tôi nói cho cô biết, vị thần tiên đó bộ dạng cực kì đẹp trai! Thoáng cái liền từ bên này bay sang bên kia, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, vị thần tiên đó đã bay không thấy đâu nữa! Quá ngầu, quá đẹp trai, quả thật là quá đẹp trai!] Bà hứa lại lộ ra bộ dáng mê giai.

[Vậy còn ông Hứa đây, ngài cũng nhìn thấy sao?] Kí giả Tiểu Vân đoạt lại micro từ chỗ bà Hứa đưa cho một vị tiên sinh thoạt nhìn coi như bình thường.

[Lúc đó tôi và vợ đang ở cùng nhau, tôi và bà ấy đều nhìn thấy] Ông hứa nói.

[Có thể miêu tả cho khán giả chúng tôi nghe một chút, người biết bay kia bay thế nào?] Kí giả Tiểu Vân hỏi.

[Chính là từ bên kia…] Ông hứa chỉ vào vách núi cách ngôi miếu không xa, nói [Bên kia là vách núi a, người kia liền thoáng cái từ nơi đó phi ra, giống như một cơn gió bay vút qua, vị tiên nhân kia còn dừng lại một chút nhìn tôi và vợ rồi mới rời đi!]

Căn cứ theo điều tra của kí giả, du khách tận mắt nhìn thấy vị “thần tiên” biết bay không chỉ có ông Hứa và bà Hứa, ngoài ra còn có không ít người cũng tuyên bố bọn họ nhìn thấy tiên nhân.

Như vậy, thiên ngoại phi tiên rốt cuộc có thật không, hay là giả?

Vì thế kí giả chúng ta lại tiếp tục đợt phỏng vấn điều tra với người chứng kiến, khiến người ta kinh ngạc là những người đã thấy “thần tiên” đều miêu tả đặc thù bên ngoài giống nhau: một mái tóc bạc mềm mại, quần áo đen, tướng mạo cực kì tuấn mĩ, nét mặt bất cẩu ngôn tiếu, trong lòng còn ôm một đứa trẻ vô cùng dễ thương.

Đáng nói chính là, kì thực hai ngày trước có người tận mắt thấy thần tiên xuất hiện đồng thời trong thành chúng ta cũng có một vị Vạn tiên sinh được người ta phát hiện ra trong núi, vị Vạn tiên sinh này do gặp phải côn đồ hãm hại mà ngã xuống vách núi, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là vị Vạn tiên sinh không chỉ không chết, mà trên người cũng không có nấy một vết thương!

Lẽ nào Vạn tiên sinh được vị thiên ngoại phi tiên trong miệng du khách kia cứu sao?

Hai chuyện này liệu có liên quan gì với nhau không?

Căn cứ theo bản điều tra của kí giả, có một vị nữ sinh nói rằng tiên nhân đã từng nói chuyện với cô, có điều lúc đó cô nhất thời kích động mà hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn nhớ rõ tiên nhân hỏi cô cái gì.

Theo như lời nữ sinh nói, vị tiên nhân đó vừa mở miệng liền hỏi: Lâm Cửu ở đâu?

Lâm Cửu? Lâm Cửu rốt cuộc là ai?

Vị tiên nhân bí ẩn này có thực sự tồn tại hay không?

Xin mời quý vị khan giả theo dõi kênh XXOO, đài sẽ tiếp tục đưa bản tin về —— Thiên ngoại phi tiên!





Dưới chân núi, một nam tử hắc bào ngân phát ôm một tiểu hài tử đứng trong rừng nhìn mặt đất đờ ra.

“Phụ thân… An Chi đói đói, nhớ cha…” Thanh âm non nớt vang lên, tiểu hài tử trắng trắng tròn tròn chu môi hé cái miệng nhỏ nhắn ra, hai tay ôm cổ nam tử.

“Lập tức là có thể tìm thấy cha.” Diệt Thiên ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng quét qua mặt đất, ở đây… đã từng có khí tức Lâm Cửu, chẳng qua nam nhân kia đi đâu rồi chứ?

Mặc kệ đi đến đâu hắn đều có thể tìm ra Lâm Cửu, Lâm Cửu còn sống, vậy là đủ rồi.

Mặc kệ hiện giờ bọn họ đang ở thế giới nào, rốt cuộc là cái thế giới kì quái gì, chẳng qua chỉ tuỳ tiện hỏi một người trên đường mà thôi, không hiểu sao người kia lại tự dưng té xỉu?

Xem ra mặc kệ là ở thế giới nào, con người đều yếu đuối như vậy…

Diệt Thiên cúi đầu nhìn y phục mình, trong đầu hồi tưởng lại những người hắn từng thấy qua ở thế giới này, có lẽ hắn nên nguỵ trang một chút nhập gia thì phải tuỳ tục.
Bình Luận (0)
Comment