Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 285

“Đó là ai a? Đến trường mà còn có xe con đưa đón, thiết, muốn tới đây để vui chơi sao?”

“Nghe thầy nói, hình như là học sinh mới nhảy cóc lớp từ tiểu học lên thẳng trung học, ha ha, coi trường chúng ta là nhà trẻ à? Thực nực cười.”

Mấy nam sinh vừa lên năm hai ngồi túm tụm bên bàn nhao nhao phát ra những tiếng khinh thường, thỉnh thoảng ngắm những bạn học khác chen chúc bâu đầy bên bậu cửa sổ, trong mắt có chút không vui và đố kị, không phải chỉ là một thằng nhóc con học nhảy lớp thôi sao, có đáng để nhiều người bon chen người sau tiếp nối người trước như gặp được minh tinh thế không?

“Xe dừng lại rồi, di, người vừa bước ra kia sao nhìn quen mắt vậy? Oa, kia không phải là Trương Nhất Bình sao, sao Trương Nhất Bình lại từ trong xe bước ra?”

“Thật xinh đẹp, thật đáng yêu a! Thật là tiểu nam sinh sao? Thế nhưng mái tóc rõ ràng còn dài hơn cả mình, trường học thật không công bằng, không phải nói là học sinh không được để tóc dài sao!”

“Bộ dáng nhìn như búp bê ý, có đúng là người thật không vậy?”

Ngày đầu tiên của học kì mới, trong một khu nhà trung học thường thường đột nhiên xuất hiện một học sinh mới đặc biệt, chiếc xe limousine quá nổi bật từ từ rẽ vào sân vận động trong trường học rồi ngừng lại.

Lâm An Chi là một gia hoả có chút tuỳ hứng, điểm này có phần giống Lâm Cửu, đồng thời lại là một tên hỗn đản cao ngạo, điểm này thì hơi giống Diệt Thiên.

Vì vậy một hài tử tám tuổi tuỳ hứng mà cao ngạo tuyệt không muốn đi bộ tới trường như những người khác, cũng không muốn để Trương Nhất Bình đến trường một mình, yêu cầu tuỳ hứng mà độc đoán bắt Trương Nhất Bình mỗi ngày phải cùng đi học rồi cùng về với nó, trong suy nghĩ của Lâm An Chi đây là đều là những chuyện hết sức bình thường.

Kết quả ngày đầu tiên đến trường có limousine đưa đón, có Trương Nhất Bình thường ngày ở trường luôn luôn khiêm tốn từ trong xe bước xuống mở cửa xe cho, Lâm An Chi với mái tóc đen bóng mượt mà dài tới tận thắt lưng, giống như con búp bê băng giá xuất hiện giữa sân trường, gương mặt lạnh lùng, trong mắt không hề có sự ngây thơ của trẻ con.

“Nhất Bình, đưa ta lên lớp.” Bàn tay nhỏ bé đưa ra, Lâm An Chi cầm lấy bàn tay to lớn của Trương Nhất Bình, rõ ràng là tiểu hài tử, nhưng không thích cảm giác bị người khác nắm, người này từ nhỏ đã rất giống Diệt Thiên thích nắm cả thế giới này trong tay, mà không muốn bị điểu khiển trong tay người khác, đa số thời gian chỉ cần qua vài chi tiết nhỏ đã có thể thấy rõ cá tính của hài tử này.

“Ân.” Gần như là cảm nhận được tầm nhìn chăm chú đến từ bốn phương tám hướng, Trương Nhất Bình từ trước đến nay đều như người qua đường ở trong trường hơi hơi không được tự nhiên cho lắm, mặc dù cậu biết đại đa số người ở đây kì thực là nhìn thiếu gia Lâm An Chi bên cạnh, Lâm An Chi càng lớn càng đẹp, mặc kệ là xuất hiện ở nơi nào cũng đều trở thành tiêu điểm của mọi tầm mắt.

Mặc dù, từ trước đến giờ Lâm An Chi đều không thèm liếc mắt nhìn người ngoài một cái.

Mà bản thân Trương Nhất Bình cũng rất rõ ràng, cậu đã định trước chỉ có thể trở thành cái người vĩnh viễn bị coi nhẹ bên cạnh Lâm An Chi, có được người khác xem trọng hay không, đối với Trương Nhất Bình mà nói chẳng hề quan trọng, quan trọng là, cậu là người tầm thường duy nhất có thể đứng bên cạnh vị thiếu gia ưu tú này.

Sáng sớm ngày đầu tiên khai giảng, Trương Nhất Bình vẫn lo lắng không biết thiếu gia Lâm An Chi nhà cậu có thể thích ứng được với trường mới và bạn học mới hay không, dù sao bạn học cùng lớp với Lâm An Chi đều là những đại hài tử hơn Lâm An Chi đến sáu, bảy tuổi.

Thiếu gia có thể bị người ta xa lánh hay không? Lại có thể làm quen được bạn mới hay không? Cả một buổi sáng, Trương Nhất Bình gần như không nghe thấy thầy giáo giảng gì trên bảng, đầy đầu đều là thiếu gia, kì thực Trương Nhất Bình càng lo lắng không biết thiếu gia có thể bởi vì bị bạn học khác xa lánh mà phát hoả hay không.

Nói thật, nếu như Lâm An Chi thực sự tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, mà hai người duy nhất có thể kiềm hãm được Lâm An Chi lại không ở đây.

Mang theo một đống suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, rốt cuộc cũng chờ được đến khi tiếng chuông tan học vang lên, lúc Trương Nhất Bình đang muốn nhanh chóng chạy đi xem Lâm An Chi thì phát hiện mình đã bị các bạn cùng lớp vây kín rồi.

“Trương Nhất Bình, sao cậu lại ngồi cùng xe đến trường với học sinh mới kia, lẽ nào hai người là anh em sao?”

“Thằng nhóc tám tuổi kia có phải là em trai cậu không a? Không đúng a, bộ dạng của cậu và nó căn bản không giống nhau… a… chẳng lẽ là con riêng?”

“Trương Nhất Bình, thằng nhóc tên Lâm An Chi kia rốt cuộc là ai a, vì sao nó có thể để tóc dài, là con gái hay con trai a?”

Nghi hoặc và câu hỏi đến từ bốn phương tám hướng như thuỷ triều táp lên người Trương Nhất Bình, mỗi người hỏi một câu, Trương Nhất Bình đã có chút choáng váng, không nghĩ tới xuất hiện của Lâm An Chi mang đến hưng phấn lớn như vậy cho những người bạn học thường ngày do phải học quá nhiều mà trầm lặng này.

“Không, không phải.” Nghe thấy có người hiểu lầm cậu và Lâm An Chi là anh em, Trương Nhất Bình vội vã xua tay giải thích, “Thiếu gia và mình không phải anh em.”

“Thiếu gia?” Mấy tiểu nữ sinh lập tức nâng cao thanh âm, kinh hô, “Quả nhiên là con nhà có tiền, oa! Không nghĩ tới tình tiết trong truyện tranh cư nhiên lại xảy ra ở đời thực!”

“Trương Nhất Bình, sao cậu lại gọi thằng nhóc đó là thiếu gia a? Lẽ nào cậu là nô bộc của thằng nhóc xấu xa đó sao?” Mấy tiểu nam sinh không có hảo ý mà trêu đùa.

Nô bộc sao? Có lẽ ngay đến chính Trương Nhất Bình cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có vai gì, Lâm Cửu luôn coi cậu như người nhà mà đối đãi, Diệt Thiên thì luôn lạnh lùng nhàn nhạt, Lâm An Chi lại luôn kêu đến hét đi với cậu, mà cha cậu cũng thường nói với Trương Nhất Bình, Trương Nhất Bình không thể có quá nhiều vọng tưởng, đừng hi vọng trở thành nghĩa tử của Lâm Cửu, cũng đừng vọng tưởng làm bằng hữu của Lâm An Chi.

Phải kiên định làm việc cho Lâm gia, mới là cách tốt nhất để báo đáp ân tình của Lâm gia với gia đình họ.

Trương Nhất Bình vẫn luôn ghi nhớ lời cha dạy bảo, phải thấy rõ mình là người thế nào, có vị trí gì, không thể quá tham lam.

“Lâm gia đối xử với nhà mình rất tốt, chăm sóc thiếu gia là trách nhiệm của mình.” Trương Nhất Bình chỉ có thể trả lời như vậy, nhận được là đủ loại ánh mắt đến từ các bạn học —— có ngạc nhiên, có nghi hoặc, có khinh thường.

“Hoá ra thực sự là làm trong nhà kẻ có tiền a, nói trắng ra là, kì thực giống nô bộc trong xã hội xưa thôi! Rõ ràng có nhiều công việc có thể kiếm tiền như vậy, hết lần này tới lần khác lại cứ muốn đi làm nô bộc của nhà có tiền, hừ —— thực sự là mất mặt.” Mấy tiểu nam sinh thường ngày luôn thích tìm Trương Nhất Bình gây sự đứng bên cạnh châm chọc khiêu khích.

Mới học cấp ba nhưng Trương Nhất Bình đã phát dục đầy đủ, dáng dấp không tính là quá tốt nhưng cũng không tồi, thành tích thì vô cùng ưu tú, lại không thích chơi đùa giao du với các nam sinh khác, ở trong trường Trương Nhất Bình thường nhận được thư tình của các bạn nữ sinh, cứ như vậy, Trương Nhất Bình có vẻ không được hoà đồng rất dễ bị các nam sinh khác bài xích.

Nhưng có đôi khi không phải là Trương Nhất Bình không muốn kết giao bằng hữu với những người khác, chẳng qua là thời gian của cậu đều đã giao hết cho Lâm An Chi rồi.

Nhưng cậu không hề để bụng những người bạn học này đối đãi với mình thế nào, người cũng không phải vì để ý ánh mắt người khác mà sống, Trương Nhất Bình vẫn luôn hiểu rõ mình sống vì cái gì.

“Nhất Bình.” Thanh âm trẻ con thanh thuý mà mang theo chút lạnh lùng vang lên ngay cửa phòng học ầm ỹ, mặc dù trong phòng chứa đầy tiếng ồn ào nhốn nháo của học sinh tan học, thanh âm trẻ con đó cũng không phải quá lớn nhưng lại truyền rõ ràng vào tai từng người, phòng học nhốn nháo ầm ỹ lập tức trở nên an tĩnh, không ít người nhìn về phía học sinh năm nhất nào đó đang đứng ở giữa cửa.

Quần áo màu đen, mái tóc màu đen dài tới thắt lưng, gương mặt tuyết trắng đến gần như có chút tái nhợt, một đôi mắt sáng ngời lại lộ ra sự đạm mạc, đứa trẻ như vậy càng giống con búp bê cổ điển cao quý được đặt trong tủ kính, trên người khuyết thiếu rất nhiều hơi thở của nhân loại, một đứa trẻ như vậy quả thực là đã hình thành lên sự đối lập rõ nét với những học sinh bình thường khác.

Thật giống như… ở bên trong thân thể này không phải là linh hồn của một đứa trẻ, mà là một linh hồn đã có mấy nghìn năm sinh mệnh.

Nhưng cũng chỉ Trương Nhất Bình mới biết, kì thực Lâm An Chi vẫn chỉ là một đứa trẻ, biết tức giận, biết cười, biết khóc, biết nháo, nhưng lại ham chơi giống như bao đứa trẻ khác.

“Thiếu gia, sao cậu lại qua đây, tôi đang chuẩn bị đi tìm cậu.” Thấy Lâm An Chi, Trương Nhất Bình nhanh chóng chen khỏi đám bạn học đang vây bốn phía chạy tới cửa phòng học nửa ngồi xuống, để Lâm An Chi có thể nhìn thẳng vào mình, vóc dáng Trương Nhất Bình tới kì phát dục đã sắp tới mét tám, mà Lâm An Chi lại vừa vặn tới thắt lưng Trương Nhất Bình mà thôi.

“Ba ——”

Một tiếng tát thanh thuý, khi Trương Nhất Bình vừa ngồi xuống, Lâm An Chi liền vươn tay tát Trương Nhất Bình một cái, tất cả mọi người bên cạnh thấy một thằng nhóc tám tuổi đánh một học sinh năm hai mười sáu tuổi, có lẽ không thầm cười trong lòng, mà càng nhiều là bị doạ.

“Thiếu gia?” Trương Nhất Bình có chút không hiểu nhìn Lâm An Chi vừa tát một một cái, trên thực tế, tuy Lâm An Chi là một đứa trẻ bốc đồng, bình thường cũng hay vừa đánh vừa mắng Trương Nhất Bình, nhưng hầu như không bao giờ nặng tay, cũng không bao giờ ở trước mặt người ngoài mà đánh hay mắng cậu.

Động tác bất ngờ lúc này của Lâm An Chi, khiến Trương Nhất Bình hơi kinh ngạc, có phải cậu đã làm sai chuyện gì chọc Lâm An Chi mất hứng hay không?

“Ngu ngốc.” Lâm An Chi lạnh lùng nhìn Trương Nhất Bình, có chút tính khí trẻ con mắng: “Ngươi là heo sao? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, chỉ có ta có thể mắng, chỉ có ta có thể đánh ngươi, khi dễ ngươi.”

Nói xong, Lâm An Chi lạnh lùng liếc nhìn mấy tiểu nam sinh vừa nói xấu Trương Nhất Bình, ngữ điệu lạnh lùng mà thong thả vang lên: “Nhất Bình là người của ta, ai khi dễ hắn, ta sẽ giết kẻ đó.”

“Thiếu… thiếu gia!” Trương Nhất Bình cũng không cho rằng Lâm An Chi là đang nói chơi, dù sao, cậu đã từng nhìn Lâm An Chi từng chút từng chút lớn lên, Lâm An Chi là người có cá tính thế nào, Trương Nhất Bình rõ ràng hơn bất cứ ai.

“Ầm ỹ cái gì.” Trừng Trương Nhất Bình một cái, sau khi nói một câu tàn hung ác sắc mặt Lâm An Chi đã tốt hơn chút, vươn tay ôm lấy cổ Trương Nhất Bình, ôn nhu nói: “Nhất Bình.”

Trương Nhất Bình lập tức hiểu ý tứ của Lâm An Chi, cậu có chút bất đắc dĩ mà sủng nịch cười, thì ra thiếu gia nhà cậu qua đây tìm cậu, là để cậu ôm đi WC.

“Ân, đã biết.” Mặc kệ người bên cạnh nhìn thế nào về cậu và Lâm An Chi, Trương Nhất Bình ôm Lâm An Chi rời khỏi phòng học, y ôm Lâm An Chi như vậy đã tròn tám năm rồi, giờ đây thiếu gia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng cao, có lẽ qua thêm một, hai năm nữa sẽ không còn cần đến cậu bế nữa ha.

Trương Nhất Bình có chút vui vẻ, cũng có chút tư vị kì quái không biết tên.

Còn nhớ lời thiếu gia vừa nói ban nãy “Trương Nhất Bình là người của ta”, mỗi khi nhớ tới Trương Nhất Bình lại thấy vui vui, cậu cũng không hiểu mình đang vui vẻ cái gì, cũng chỉ là vui vẻ mà thôi.

Giống như vừa rồi mặc dù Lâm An Chi đánh cậu, nhưng đứa trẻ này cư nhiên là vì cậu bị người ngoài khi dễ, mặc dù Trương Nhất Bình biết có lẽ Lâm An Chi chỉ coi cậu như món đồ chơi mà thôi, dục vọng chiếm giữ của trẻ nhỏ luôn như vậy, món đồ chơi mình yêu thích muốn chơi thế nào thì chơi, thích khi dễ thế nào thì khi dễ, nhưng không có nghĩa là có thể cho những người khác cũng chạm vào.





Nếu như muốn nói mới đó không lâu, Trương Nhất Bình còn lo lắng Lâm An Chi không thể thích ứng được với cuộc sống ở trường trung học, thì hiện tại Trương Nhất Bình có thể hoàn toàn yên tâm rồi, Lâm An Chi không chỉ thích ứng rất tốt, hơn nữa còn nghiễm nhiên trở thành lão đại trong trường, ngay đến mấy học sinh trước đây từng khi dễ Trương Nhất Bình cũng không dám lộn xộn nữa.

Mặc dù trong trường thường phát sinh vài chuyện kì quái, tỷ như những nam sinh trước đây từng mắng chửi Trương Nhất Bình ngay trên hành lang có ý đồ “cường bạo” thầy giáo, kết quả sau đó bị phạt cảnh cáo nghiêm trọng; lại tỷ như nữ sinh đã từng được Trương Nhất Bình khen ngợi có một ngày đang tập thể dục lại ở ngay trước mặt mọi người nhảy múa…

Đủ loại chuyện kì quái như thế…

Trương Nhất Bình không biết sự xuất hiện của Lâm An Chi là tốt hay xấu, từ khi Lâm An Chi nói không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ cậu, liền thực sự không còn ai khi dễ Trương Nhất Bình nữa, bởi vì gần như tất cả mọi người trong trường đều biết, chỉ cần nói xấu Trương Nhất Bình cái gì đó thì nhất định sẽ gặp tai hoạ, ngay trước công chúng làm ra động tác kì quái cũng chỉ là chuyện nhỏ, đã từng có người thiếu chút nữa nhảy lầu, hơn nữa người thiếu chút nữa nhảy lầu kia còn vừa hô người cứu mạng, còn van xin Trương Nhất Bình tha cho hắn.

Trương Nhất Bình rất vô tội, bởi vì việc này rõ ràng đều do Lâm An Chi gây ra, mặc dù rất nhiều người đều biết việc này, nhưng hiện tại hầu như ai cũng không dám tới gần Trương Nhất Bình, bao gồm cả ông chủ quán cũng vậy.

Trương Nhất Bình đã triệt để trở thành cô nhân trong trường, dám tiếp cận cậu cũng chỉ có người đã khởi xướng ra chuyện này – Lâm An Chi mà thôi, tiếp sau đó, Lâm An Chi lại học nhảy lớp vào năm hai, thành bạn cùng lớp cộng thêm bạn cùng bàn với Trương Nhất Bình, hai người ngày ngày cùng nhau lên lớp cùng nhau về nhà, dần dần Trương Nhất Bình cũng cảm thấy cho dù không có bạn bè cũng chẳng có vấn đề gì.

Ngay từ hồi tám tuổi quen biết với Lâm An Chi, tiểu tử tà ác kia vấn luôn thích bám dính lấy Trương Nhất Bình không buông, có lẽ là tuỳ hứng của trẻ nhỏ, cũng có thể là từ trong bản năng đã cho rằng Trương Nhất Bình chỉ có thể là của riêng mình mình, Lâm An Chi luôn bất tri bất giác mà cắt đứt mọi mối liên hệ của Trương Nhất Bình với người khác.

Hàng ngay sau khi tan học trở về, Trương Nhất Bình đều phải làm cơm cho Lâm An Chi, Lâm An Chi cơm nước xong xuôi sẽ chạy về phòng mình chơi, đợi Trương Nhất Bình thu dọn bát đĩa xong, Trương Nhất Bình sẽ đến phòng giúp Lâm An Chi chuẩn bị nước tắm, lần nào cũng kèm theo Trương Nhất Bình phải cởi quần áo tắm cùng Lâm An Chi.

Tới thời kì trưởng thành thân thể phát dục rất nhanh, Trương Nhất Bình thường có chút xấu hổ khi trần truồng đối mặt với Lâm An Chi, nhưng Lâm An Chi cũng không ngại, trái lại còn rất hiếu kì với biến hoá thân thể của Trương Nhất Bình.

Sau khi lau khô thân thể vừa tắm xong cho Lâm An Chi, Lâm An Chi tự mình mặc dục bào chạy ra ngoài phòng trước, Trương Nhất Bình còn đang lau rửa nhà tắm, tuy trong nhà cũng có vài người hầu khác, chẳng qua Lâm An Chi chưa bao giờ cho phép người nào ngoài Trương Nhất Bình được ra vào phòng nó.

Khi Trương Nhất Bình thu dọn xong mọi thứ, mặc áo ngủ trở lại phòng Lâm An Chi, Lâm An Chi đã ngồi trên giường, nhưng bất đồng với dĩ vãng chính là, hôm nay Lâm An Chi không phải chơi điện tử hay xem mấy bộ phim điện ảnh kì quái hay phim tài liệu, mà là cực kì hiếm thấy đang đọc sách.

“Thiếu gia, muốn uống nước không?” Trương Nhất Bình đi qua nhẹ giọng hỏi.

Đặt quyển sách trong tay xuống, Lâm An Chi trừng đôi mắt to sáng ngời sáng người nhìn về phía Trương Nhất Bình, nhìn đến mức khiến Trương Nhất Bình có chút sợ hãi.

“Thiếu gia, sao vậy?” Trương Nhất Bình thầm kiểm điểm, có phải cậu đã gây chuyện gì chọc thiếu gia mất hứng không, Lâm An Chi nhìn cậu như vậy, nếu không thì là vì…

“Nhất Bình lên đây, mở chân ra cho ta xem.” Mặt không đổi sắc, Lâm An Chi dùng ngữ khí bình thường như vậy để nói ra lời khiến Trương Nhất Bình thiếu chút nữa không còn phản ứng.

“Thiếu… thiếu gia…” Mặt Trương Nhất Bình lập tức đỏ hơn cả gan heo, cậu lặng lẽ liếc nhìn quyển sách Lâm An Chi đặt bên giường —— «Y học cơ thể người» Trương Nhất Bình lập tức hiểu rõ, Lâm An Chi đây là định lấy cậu làm người mẫu sống để học về kết cấu cơ thể người.

“Mau lên.” Nhịn không được vỗ vỗ giường, Lâm An Chi thúc dục nói.

Do dự một hồi, Trương Nhất Bình có chút không tình nguyện bò lên giường, dưới sự chỉ đạo của Lâm An Chi nằm thẳng đơ trên giường, Trương Nhất Bình lặng lẽ liếc nhìn, Lâm An Chi lại cầm quyển sách vừa rồi lên, nhìn vài lần liền ném qua một bên, quay đầu nhìn Trương Nhất Bình.

Bàn tay nhỏ bé đặt lên cúc áo ngủ của Trương Nhất Bình, nhẹ nhàng vạch qua, nút áo Trương Nhất Bình lập tức lỏng ra, Trương Nhất Bình thầm thở dài, ngày mai lại phải khâu lại cúc.

Cởi áo trên ra, thân thể nam tử trẻ tuổi phát dục tương đối đầy đủ khiến Lâm An Chi trông mà thèm, cắn cắn môi sau khi âm thầm phát thệ tương lai nhất định phải cao hơn rắn chắc hơn Trương Nhất Bình, tay Lâm An Chi đặt lên thân Trương Nhất Bình, mặc kệ là vai, xương quai xanh hay bờ ngực rắn chắc và tiểu phúc đều sờ soạng một lần.

Khi Lâm An Chi mơn trớn điểm nào đó ở trước ngực của Trương Nhất Bình, Trương Nhất Bình còn đang trong thời kì trường thành đâu chịu được sự xoa bóp như vậy, lập tức có chút khó chịu uốn éo thân thể.

“An tĩnh, đừng lộn xộn.” Nhẹ nhàng quát một tiếng, Lâm An Chi thẳng thắn vỗ vỗ ngực Trương Nhất Bình để nam tử trẻ tuổi này hoàn toàn không còn cách nào nhúc nhích nữa.

Xem xong sờ xong nửa người trên, Lâm An Chi với lòng hiếu kì sâu sắc liền nhắm ngay quần ngủ của Trương Nhất Bình, khi Lâm An Chi động thủ kéo quần Trương Nhất Bình, Trương Nhất Bình liền luống ca luống cuống.

“Thiếu gia, thiếu gia… đừng…” Thân thể không thể động đậy, Trương Nhất Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm An Chi cởi sạch đồ mình ra, thậm chí đến chiếc quần tứ giác cũng cởi, thấy Lâm An Chi nhìn chằm chằm vào địa phương nào đó của mình, Trương Nhất Bình mắc cỡ đến không chịu được, cả người đỏ lừ như con tôm luộc.

Chuyện càng khiến cho Trương Nhất Bình tan vỡ còn ở phía sau, Lâm An Chi cư nhiên lấy tay kéo chân Trương Nhất Bình ra, nam tử trẻ tuổi cứ như vậy không chút bảo lưu mà đem chính mình bại lộ hoàn toàn trước mặt một đứa trẻ tám tuổi, tuỳ ý cho Lâm An Chi nhìn đến nhìn đi cũng bất lực không có cách nào, người đang trải qua gian đoạn trưởng thành thường có chút mẫn cảm, Trương Nhất Bình lập tức bị Lâm An Chi làm cho suýt muốn khóc.

“Thiếu gia, đừng nhìn nữa… van cầu cậu đừng nhìn…” Cùng lúc với tiếng van nài của Trương Nhất Bình, Lâm An Chi đã vươn tay nắm lấy nơi nào đó của Trương Nhất Bình, một nơi mẫn cảm mà đến ngay cả Trương Nhất Bình cũng hiếm khi nào chạm qua.

Lâm An Chi đột nhiên như nhớ tới cái gì, khoé miệng hơi cong lên, lại cố ý nhẹ nhàng xoa xoa Trương Nhất Bình, Trương Nhất Bình lập tức cắn chặt môi, đôi mắt đen nhánh chan chứa lệ quang thẹn thùng mà lại uỷ khuất khó chịu, van xin: “Thiếu gia, đừng chơi nữa, đừng chơi nữa có được không?”

“Sao ngươi rườm rà thế, câm miệng.” Nhìn vào mắt Trương Nhất Bình, ngoạn tính của Lâm An Chi nổi lên, lại nghĩ tới nó đã từng nhìn lén một chút về chuyện bí mật giữa Lâm Cửu và Diệt Thiên, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, liền thẳng thắn giúp Nhất Bình lộng lên.

Trương Nhất Bình làm sao mà chịu được Lâm An Chi lộng như thế, chỉ chốc lát sau ngay trước mắt Lâm An Chi từ mềm mại thành lửa nóng, rồi sau đó không có cách nào đỉnh chỉ, hơi một tí liền cái kia rồi, lần đầu tiên phát sinh ra chuyện như vậy, kết quả là thứ phọt ra kia liền bắn tung toé lên thân Lâm An Chi, khiến vài ý nghĩ trong lòng Lâm An Chi lập tức bay biến.

“Trương Nhất Bình!” Lâm An Chi hơi bực tức bại hoại một cước đá văng Trương Nhất Bình đang không thể nhúc nhích xuống phía dưới.

Kết quả cuối cùng còn phải để Trương Nhất Bình vừa bị doạ một lần nữa giúp Lâm An Chi tắm, đổi quần áo, thay chăn… lần đầu tiên của Trương Nhất Bình, cứ như vậy mà bị huỷ trong trò đùa của Lâm An Chi, nhưng may mắn là từ đó trở đi Lâm An Chi không còn bắt Trương Nhất Bình làm mô hình cho mình chơi nữa.

Chỉ là ngay lúc đó trong lòng Trương Nhất Bình, cũng không còn cách nào coi Lâm An Chi như một đứa trẻ bình thường, một vị thiếu gia cần đối đãi bình thường, rốt cuộc là vấn đề từ đâu a?

Mãi đến tận tám năm sau, cũng là khi Lâm An Chi mười sáu tuổi, Trương Nhất Bình hai mươi tư tuổi, Trương Nhất Bình mới biết rốt cuộc là vấn đề ở đâu, một vấn đề rất lớn rất lớn…
Bình Luận (0)
Comment