Cũng ngay vào lúc trong lòng Phương Quý đang suy nghĩ, ở bên ngoài thuyền pháp, trận chiến của Tức đại công tử cùng với Giang Liễu Tử đã đến thời điểm mấu chốt, tu vi của Giang Liễu Tử chính là Kim Đan trung giai, đan phẩm cũng không quá xuất sắc, chỉ là bởi vì tu luyện Yêu Cổ chi thuật, rất là khó chơi, chỉ bất quá, Tức đại công tử vốn là xuất thân từ thế gia, có tu vi phi phàm, lúc này lại muốn chiến thắng xinh đẹp, vào thời điểm xuất thủ, càng không có nửa phần khoan dung.
Hai người đấu mười hiệp, Giang Liễu Tử liền bị Tức đại công tử bắt được sơ hở, chung quanh bỗng nhiên có bốn tấm thần phù màu tím nở rộ, bay ở trong không trung, định trụ một mảnh hư không, Yêu Cổ của Giang Liễu Tử mặc dù lợi hại, cũng nhất thời bị nhốt, không thể động đậy, mà Tức đại công tử thì thừa cơ tiến tới, trong chốc lát liền đi tới phía trước mây xám, lực lượng thần phù bản mệnh tuôn trào ra.
"Phốc..." Giang Liễu Tử miệng phun máu tươi, té ra ngoài từ trong mây xám, sắc mặt trở nên xám xịt.
"Xem ra ngươi muốn đoạt danh hào Tiểu Thánh, vẫn còn kém xa, nhanh chóng cút đi!" Tức đại công tử phất ống tay áo một cái, chắp tay ở sau lưng, lạnh lùng trách mắng Giang Liễu Tử.
"Được...tốt cho một vị Tức Châu Thần Phù công tử..." Giang Liễu Tử lộ ra thần sắc chán nản, một lúc sau mới giãy dụa bò lên, nuốt một viên linh đan chữa thương, điềm nhiên nói: "Hôm nay Giang Liễu Tử ta thua ở trong tay của ngươi, không đoạt được danh hào Tiểu Thánh, nhưng cũng không có nghĩa việc ta đến đoạt danh hào Tiểu Thánh là sai!"
Tức đại công tử lộ ra thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nhưng ta lại cho rằng ngươi sai, bị đánh một trận là không oan!"
Sắc mặt của Giang Liễu Tử xám xịt, lại lộ ra một tia giễu cợt.
"Ha ha, Giang Liễu Tử không phải là đối thủ của Tức đại công tử, nhưng ta cũng muốn thử một chút!"
"Không sai, đã là danh hào Tiểu Thánh Bắc Vực, vậy thì tu sĩ Bắc Vực, tự nhiên ai cũng có thể tranh một phen!"
"Đã là Tiểu Thánh, liền dùng một thân bản sự để nói chuyện, thiên kinh địa nghĩa!"
Thấy Giang Liễu Tử thua ở trong tay của Tức đại công tử, đám tu sĩ liền muốn khởi hành một lần nữa.
Lại không nghĩ rằng, đột nhiên lại có tiếng người vang lên, chúng tu sĩ vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy ở trên vài ngọn núi chung quanh, lộ ra những người đang nói chuyện kia, trên đỉnh núi bên trái có một người, mặc áo bào vàng nhạt, trên đầu đội kim quan, trên đỉnh núi bên phải, là một nam tử trung niên có vóc người cao gầy, lộ ra thần sắc lạnh lùng, vác trên lưng một cái hồ lô màu đen cực lớn.
Mà ở trong một tòa sơn cốc khác, có một chiếc kiệu dừng ở đó, màn kiệu xốc lên, bên trong có một lão giả tóc xanh lục.
"Các ngươi cũng muốn tham gia náo nhiệt?" Tức đại công tử thấy được những người này, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi đảo qua, cuối cùng rơi lên trên người lão giả tóc xanh lục, lạnh giọng nói: "Nhất là ngươi, Bích U lão quái, tuổi tác của ngươi so với phụ thân ta còn lớn hơn, lại muốn tới tranh đoạt thanh danh với chúng ta?"
"Người trong tu hành, có người sống ngắn hơn, có người sống lâu hơn, có gì kỳ lạ?" Lão giả tóc xanh lục cười hắc hắc quái dị, phát ra thanh âm khó nghe: "Lão đầu tử ta cảm thấy mình còn trẻ tuổi, muốn tranh một cái danh hào Tiểu Thánh Bắc Vực để chơi đùa, có chỗ nào không hợp đạo lý? Vào thời điểm Long Cung phát thiệp mời, cũng đâu có nói là hạn chế tuổi tác?"
"Vào lúc nên gánh vác trách nhiệm, một người cũng không thấy, gặp được chỗ tốt, ngược lại là xếp hàng chạy đến..." Tức đại công tử khe khẽ thở dài, sau đó mở mắt, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy thì các ngươi hãy tới đây thử một chút?"
"Ha ha..."
"Thằng nhóc phách lối!"
"Coi như là phụ thân ngươi - Tức lão hồ ly, chỉ sợ cũng không dám nói chuyện với lão phu như vậy..."
Mấy người kia nghe được lời nói của Tức đại công tử, đã là liên tục cười lạnh, liền muốn nhao nhao đứng dậy.
Mà Tức đại công tử thì bất động thanh sắc quay đầu, nhìn thoáng qua trong thuyền pháp.
Dụng ý của hắn tất nhiên là rất rõ ràng, cho dù một thân bản lĩnh của chính mình không tầm thường, nhưng Tức đại công tử cũng biết chính mình còn chưa tới trình độ đủ để quét ngang quần hùng, nhất là những người có can đảm đi ra tranh đoạt thanh danh này, chỉ sợ là không có ai là kẻ yếu, mấu chốt nhất là, hắn mặc dù cũng mang theo không ít người Tức gia, thế nhưng bực chiến đấu tranh thanh danh này, lại không thể do những người trong gia tộc đến giúp đỡ...
Nếu không truyền ra ngoài, danh hào Tiểu Thánh của chính mình lại là do gia tộc bảo vệ, lại còn có mặt mũi nào?
Duy nhất có thể xuất thủ, lại danh chính ngôn thuận, chính là những người được xếp trong Thập Nhị Tiểu Thánh.
Xuất thủ để bảo hộ danh hào Tiểu Thánh của chính mình, ai cũng không thể nói được gì.
Trông thấy ánh mắt của Tức đại công tử, ở trong thuyền pháp, hai người Tiêu Tiêu Tử cùng với Việt Thanh, liền đều đã hiểu được.
Bọn hắn liếc nhìn nhau, liền tiến hành chọn lựa đối thủ của mình.
"Nói đến tranh thanh danh, Hứa mỗ cũng có lời muốn nói..."
Nhưng không nghĩ tới chính là, còn chưa đợi bọn hắn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên có một người khác đạp trên phi kiếm lướt tới, chỉ thấy người này mặc áo lam, sau lưng có một nha hoàn mập mạp xấu xí đi theo, cũng không phải là người bên ngoài, chính là Hứa Lưu Hoan cũng được xếp vào Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, nhìn thấy hắn, trong lòng Tức đại công tử lập tức hơi động, biết một thân tu vi của hắn rất bất phàm, có thể giúp đỡ mình.
Mấy người vừa mới chuẩn bị xuất thủ kia, nhìn thấy hắn đến, cũng đều khẽ giật mình.
Lão giả tóc xanh lục trong kiệu điềm nhiên nói: "Lam Bào Ngân Kiếm Hứa công tử, lại có cao kiến gì?"
Hứa Lưu Hoan lộ ra thần sắc lạnh nhạt, quét ánh mắt qua đám người, bỗng nhiên nói: "Theo quan điểm của Hứa mỗ, danh hào Tiểu Thánh Bắc Vực, cũng thực sự không do mình tự phong, đã phong Tiểu Thánh, vậy dĩ nhiên phải chọn người có thực lực xuất chúng, cho nên, chẳng những là những người lúc đầu chưa được xếp vào Thập Nhị Tiểu Thánh, liền xem như là người đã được xếp vào trong Thập Nhị Tiểu Thánh, cũng cần phải điều chỉnh lại thứ hạng..."
"Ngươi..." Tức đại công tử nghe được lời ấy, sắc mặt lập tức đại biến, trừng mắt nhìn Hứa Lưu Hoan.
Ngược lại là những người tranh thanh danh nghe thế không khỏi ngẩn ngơ, sau đó vỗ tay cười nói: "Hứa công tử nói có lý!"
"Ta chỉ muốn công bằng mà thôi!" Hứa Lưu Hoan nở nụ cười xin lỗi với Tức đại công tử, sau đó lại ưỡn ngực lên, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Danh hào Tiểu Thánh, không nên luận gia thế, cũng không nên luận tuổi tác, lại càng không nên luận xuất thân, chỉ dựa vào bản lĩnh tự thân, Hứa mỗ..."
Hắn có một chút dừng lại, mỉm cười nói: "Cũng không cảm thấy mình chỉ xếp ở vị trí thứ tám!"
"Ha ha, ngay cả người một nhà các ngươi cũng đều cảm thấy bất công, vậy thì còn gì để nói?"
Lời nói của Hứa Lưu Hoan khiến cho chúng tu sĩ trong sân sững sờ một hồi, cũng khiến cho Tức đại công tử cảm thấy tức giận, vốn đang không biết phát tác như thế nào, ngược lại là nhóm người Bích U lão quái cố ý tranh thanh danh, đều là cười lớn, khoan khoái đến cực điểm, càng là không cho đám người Tức đại công tử bất luận cơ hội nói chuyện gì, trong tiếng quát chói tai, bọn hắn liền nhao nhao xông về phía trước, thần thông pháp bảo, rơi xuống như mưa.