Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1031 - Chương 1031: Hãy Tự Lo

Chương 1031: Hãy tự lo Chương 1031: Hãy tự lo

"Nếu như thế, hai người này hôm nay gặp nguy rồi..." Trong lòng hiểu rõ ra, liền cũng có không biết bao nhiêu người sinh ra một chút đồng tình: "Hoặc chính là bị buộc nhận thua trước mặt mọi người, bị đoạt đi danh hào Tiểu Thánh, hoặc là bị người ta đánh cho không đứng dậy được, vô luận là loại nào, tư vị chỉ sợ cũng không dễ chịu, thậm chí về sau sẽ bị kể như một trò đùa trong trận chiến đoạt thanh danh Bắc Vực...ài, cũng không biết mấy vị Tiểu Thánh khác có giúp hai người bọn hắn hay không..."

"Tranh đoạt thanh danh chính là như thế, ai bảo nội tình của bọn hắn không đủ còn cứng rắn muốn tranh đoạt?" Cũng có người lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Lại nói bây giờ cái gọi là Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực này, lúc đầu cũng không có giao tình gì, bất quá chỉ là gặp nhau tại thời điểm trừ ma tại Vĩnh Châu mà thôi, hạng người ngây thơ như Tức đại công tử, dù sao vẫn chỉ là số ít, huống hồ sau khi hắn trải qua lần thua thiệt này, có lẽ cũng sẽ hiểu được, coi như hắn là đại thiếu gia Tức gia, có thể bảo trụ được thanh danh của mình, cũng đã nên thỏa mãn..."

"Người gù kia, nhanh chóng cầu xin tha thứ, ta sẽ không giết ngươi..."

Cũng vào thời điểm người xem náo nhiệt ở chung quanh càng ngày càng nhiều, nhìn trận chiến này như nhìn một vở kịch, hai nơi trọng yếu ở trong sân, cũng đã sắp phân ra thắng bại, vị quốc quân Dạ Phong Quốc kia, kinh nghiệm đấu pháp có lẽ không bằng Mạnh Đà Tử, nhưng căn cơ cùng với công pháp lại cao hơn bực tán tu đông một búa tây một gạch như Mạnh Đà Tử rất nhiều, sau khi hai người giằng co nửa ngày, quốc quân Dạ Phong Quốc liền đã chiếm thế thượng phong...

Thấy Mạnh Đà Tử đã sắp chống đỡ hết nổi, hắn cũng tìm được sơ hở, nghiêm nghị hét lớn, tế khởi một khối đại ấn.

"Hừ, vài ngày trước lão tử còn vừa giúp Vĩnh Châu các ngươi trừ ma, hôm nay các ngươi lại muốn lấn ta?" Hai mắt của Mạnh Đà Tử đỏ bừng, nghiêm nghị hét lớn, quải trượng trong tay đảo ngược, đâm thẳng về phía quốc quân Dạ Phong Quốc, dường như muốn liều mạng.

"Ha ha, bản sự của bản thân không đủ, cần gì phải nói những lời này?" Quốc quân Dạ Phong Quốc thấy Mạnh Đà Tử giống như điên rồi, lại không chịu nhận thua, trong lòng cũng lập tức có một cỗ sát ý nổi lên.

Đại ấn trên đỉnh đầu xoay tròn, thần uy bỗng nhiên nở rộ, trấn áp thẳng xuống đỉnh đầu của Mạnh Đà Tử.

Nhìn một ấn này trấn xuống, coi như không giết người, tối thiểu cũng sẽ đánh cho Mạnh Đà Tử thành trọng thương, thậm chí là trở thành phế nhân.

"Mạnh đạo huynh..." Trong lúc cấp thiết nhìn thấy Mạnh Đà Tử gặp nạn, Hải Sơn Nhân ở cách đó không xa kinh hãi, muốn cầm kiếm tới cứu viện, nhưng vị trung niên nam tử ở phía đối diện hắn thấy thế, lại là cười lạnh một tiếng, tế hồ lô to lớn màu đen lên giữa không trung, nhắm ngay vào hắn.

"Hãy tự lo cho ngươi trước đã!"

Còn chưa nói hết lời, trong miệng hồ lô liền đã phun ra từng mảnh cát đen, giống như một làn sương mù kỳ lạ.

Hải Sơn Nhân vốn đã bị thương, tốc độ tránh né chậm đi, sắp bị cát đen thôn phệ.

Ba người Tiêu Tiêu Tử, Việt Thanh, Tức đại công tử thấy thế cũng đều kinh hãi, muốn tới cứu, nhưng hoặc là khoảng cách hơi xa một chút, hoặc là bị người cuốn lấy, không thể xuất thủ tương trợ, nhất là Tức đại công tử, tức giận đến mức thần phù trên đỉnh đầu đều đã sắp bốc cháy, liều mạng hét to: "Chỉ vì đoạt thanh danh, liền không tiếc ra tay đối với người có công, các ngươi quả nhiên là ngay cả mặt mũi cũng không cần sao?"

"Hắc hắc, vật thanh danh này chính là mặt mũi, ngươi hãy tự lo cho mình trước đi..." Thấy hắn nổi giận, Bích U lão quái cũng không dám chủ quan, vội vã thôi động một mảnh lửa xanh, giống như biển lửa, vây hắn ở bên trong, cho dù thần phù của Tức đại công tử rất kinh người, muốn xông ra ngoài, cũng sẽ bị thương nặng, đồng thời trong lòng Bích U lão quái cũng đang suy nghĩ: "Đoạt được danh hào của một người, chuyện về sau sẽ dễ bàn hơn, ta nên thuận tay đoạt danh hào của Tức gia công tử, hay là đi đoạt của mấy người có bối cảnh không tốt kia?"

Vào lúc đám người đều lòng như lửa đốt hoặc là mang theo tâm tư, thời gian cũng đều phảng phất như dừng lại.

Hư không vắng vẻ, lặng ngắt như tờ.

Sau đó chính là ở trong thuyền pháp, bỗng nhiên vang lên một thanh âm vừa đau khổ, vừa bực bội, lại dường như mang theo một chút ác độc.

"Được rồi được rồi, ta nghe ngươi được chưa?"

Theo thanh âm kia vang lên, chúng tu sĩ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, liền chợt thấy có một bóng người xông ra khỏi thuyền pháp.

Hắn không hiện thân thì thôi, vừa hiện thân, tốc độ lại giống như quỷ mị, trong chốc lát liền đi tới giữa không trung.

Lúc này quốc quân Dạ Phong Quốc đang tế khởi đại ấn, quyết tâm phải trấn áp Mạnh Đà Tử, đột nhiên liền có cảm giác ở phía sau giống như là có nhiều thêm một người, bất ngờ không kịp đề phòng, tâm thần hắn hơi loạn, vội vã quay đầu nhìn lại, liền thấy được quang mang chói mắt, là do người đến mở ra con mắt thứ ba ở giữa trán, đối mặt với quang mang chói mắt, tâm thần của quốc quân Dạ Phong Quốc đều giống như bị đoạt đi.

Mà Phương Quý cũng không khách khí với đối phương, thừa dịp đối phương nhất thời chưa lấy lại tinh thần, bay lên đạp một cước tới, quốc quân Dạ Phong Quốc hét lên một tiếng đau đớn, rơi xuống từ giữa không trung, đại ấn mất đi khống chế, cong vẹo rơi xuống một chỗ khác.

Lúc ngã xuống đất, quốc quân Dạ Phong Quốc mới bỗng nhiên bừng tỉnh, ở dưới sự kinh hãi, liền muốn mắng chửi, nhưng không ngờ, vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí.

Mạnh Đà Tử đã bị đè ép nửa ngày, trong lòng đã sớm tràn đầy sát ý, đưa tay liền vung quải trượng lên.

"Ngươi dám..." Quốc quân Dạ Phong Quốc vô cùng kinh hãi, nghẹn ngào hét to.

Mặc tu vi của hắn cũng không cạn, công pháp cao minh, thế nhưng tâm thần nhất thời bị đoạt, lại bỗng nhiên ngã xuống từ trong không trung, càng là hoàn toàn ngã xuống trước mặt của Mạnh Đà Tử, cũng lập tức kinh hoảng không thôi, không kịp gọi đại ấn trở về, chỉ có thể vội vã thôi động toàn bộ pháp lực...

Mà Mạnh Đà Tử thì là không nói một lời, quải trượng hung hăng gõ xuống.

Trượng thứ nhất rơi xuống, pháp lực hộ thân chung quanh quốc quân Dạ Phong Quốc đều bị gõ nát.

Trượng thứ hai rơi xuống, liền đã gõ cho đầu của quốc quân Dạ Phong Quốc bể ra một cái lỗ lớn.

Trượng thứ ba rơi xuống, đầu của quốc quân Dạ Phong Quốc đã bị đánh nát, máu tươi bắn lên đầy mặt của Mạnh Đà Tử.

"Cái gì?" Đám tu sĩ chung quanh thấy một màn này, mặt mũi liền tràn đầy kinh hãi.

Vừa mới rồi là Mạnh Đà Tử rơi vào trong nguy cơ sớm tối, không nghĩ tới ngay sau đó chính là kết cục quốc quân Dạ Phong Quốc bị đánh chết tươi, loại biến hóa đột ngột này khiến cho bọn hắn đều cảm thấy có một chút không kịp dự kiến, suy nghĩ trong lòng còn chưa kịp chuyển biến, nghẹn một hơi ở trong đáy lòng.

Nhưng còn chưa đợi bọn hắn nói gì, Mạnh Đà Tử dùng ba trượng đánh chết quốc quân Dạ Phong Quốc, lạnh lùng nhìn bốn phía, thân hình bỗng nhiên vọt lên, nhảy vào trong đám người, quải trượng như thương, hung hăng đánh tới, trong chốc lát lại có hai cỗ thi thể bay ra, chúng tu sĩ nhìn kỹ, liền thấy đó là hai người đã từng đánh lén Mạnh Đà Tử trong khi hắn đang giao chiến với quốc quân Dạ Phong Quốc, đều đã bị hắn tìm ra sau đó giết chết.

Bình Luận (0)
Comment