Sinh sôi không ngừng, tuần hoàn vô tận...
Mà ở trong sự tuần hoàn này, Phương Quý đã rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu không có cách nào hình dung.
Không chỉ có hắn, liền ngay cả Anh Đề nằm ngáy o o ở bên cạnh hắn, cũng đều trong lúc bất tri bất giác phun ra nuốt vào vô tận khí tức huyền diệu...
"Phù..." Phương Quý bỗng nhiên thanh tỉnh trở lại, cảm thụ được đạo uẩn biến hóa chung quanh, thần sắc hãi nhiên.
Theo thời gian dần trôi qua, thần sắc hãi nhiên này, lại biến thành kinh hỉ.
"Nguyên lai, nguyên lai..." Hắn không có cách nào ức chế sự cuồng hỉ trong nội tâm, kích động tự nói: "Vị đệ tử Kỳ Cung kia, khen ngợi gốc Tiên Linh này trên trời ít có, dưới đất vô song, vị Dao tiên tử kia, cũng coi nó là bảo bối, dùng lực lượng một nước để cung cấp nuôi dưỡng, thật sự cho rằng đây là bảo bối đệ nhất thiên hạ..."
"Nhưng nguyên lai..." Hắn cũng không nhịn được muốn cất tiếng cười to, vô cùng vui vẻ: "Bảo bối như vậy, ta có tối thiểu ba kiện!"
"Hắn đang làm gì thế?"
"Phương đạo hữu quá khí phách, quả nhiên là nhân kiệt..."
"Vì sao hắn vẫn luôn không ra?"
"Phương đạo hữu quá anh hùng khí khái, ta không thể bằng..."
Từ khi Phương Quý ở trước mặt mọi người nói rằng danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực đều do hắn định ra, người ở trên thuyền pháp đều không khỏi lo lắng, nhận phải áp lực cực lớn, đương nhiên, cũng có người bội phục Phương Quý.
Bây giờ ở trong Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, Phương Quý, Tức đại công tử, Tiêu Tiêu Tử, Việt Thanh, Mạnh Đà Tử, Hải Sơn Nhân, Hứa Lưu Hoan, Cầm Giang tán nhân, đều đã được viết lên trên thiệp mới, chỉ bất quá, Hứa Lưu Hoan không phải là đi cùng một đường với mọi người, Cầm Giang tán nhân cũng không thích tụ tập cùng với người khác, thế là lựa chọn đơn độc chạy tới Long Cung, lúc này ở trên thuyền pháp, liền chỉ có sáu người Tức đại công tử, tính tình của bọn hắn hợp nhau, giao tình cũng tốt, cũng ngồi trên thuyền pháp của Tức đại công tử chạy tới Long Cung, cho nên tự nhiên cũng coi sự tình trên đường đi này thành chuyện của mình.
Trước đây Phương Quý nói một câu giữ gìn bọn hắn, nhưng cũng dẫn động không biết bao nhiêu phiền phức, trong lòng bọn hắn tự nhiên cũng có một chút không yên lòng, có lòng muốn thương lượng với Phương Quý một phen, nhưng lại không nghĩ rằng, sau khi Phương Quý lên thuyền pháp, liền một mực ở trong khoang thuyền, chưa từng lộ mặt, lập tức khiến cho bọn hắn càng thêm sầu não, hết lần này tới lần khác cũng không biết hắn đang làm gì, cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy.
"Phương Quý đạo hữu không phải là sợ rồi đó chứ..." Đã có người không nhịn được bắt đầu lo lắng, Việt Thanh đệ tử của Tiêu Kiếm Uyên 49 kiếm không nhịn được nói: "Trước kia sư tôn ta đã từng đề cập về Phương đạo hữu, sư tôn nói ở trong tu sĩ tiểu bối, sư tôn thật sự coi trọng Phương đạo hữu, nhưng lại nói ta nhất định không có khả năng quá tin tưởng hắn..."
Tiêu Tiêu Tử ở bên cạnh có một chút hiếu kỳ hỏi: "Lời này có ý gì?"
Việt Thanh giang tay ra, nói: "Lão nhân gia nói ta quá thành thật, nếu tin tưởng Phương đạo hữu sẽ bị hắn lừa..."
Mọi người chung quanh nghe vậy, lập tức im lặng.
Tức đại công tử nói: "Đừng nói lời này, ta tin tưởng Phương Quý đạo hữu!"
Nói xong nhớ tới khí phách lúc nói chuyện của Phương Quý trước đó, không nhịn được tán thưởng: "Mọi người đều nói Thái Bạch Tông có hai đại Thần Nhân, một người ẩn nhẫn 300 năm, bố cục mưu đồ, một khi xuất thủ, liền bày ra khí phách kinh thiên, hủy căn cơ của Tôn Phủ tại An Châu, một người bế quan trăm năm, hoàn toàn không có thanh danh, kết quả là sau khi khám phá tâm kiếp, liền thành tựu Kiếm Tiên trên trời, so sánh quần hùng Bắc Vực cùng với bọn hắn, đều là u ám không sáng, nhưng ở trong ánh mắt của ta, hai người bọn hắn kinh người, đó là bởi vì người cùng thế hệ với bọn hắn không hiểu rõ bọn hắn, nhưng ta thì không giống, ta thấy Phương đạo hữu..."
Nói xong vung quyền: "Cũng không thể kém hơn bọn hắn!"
Nhìn thấy bộ dáng kích động của Tức đại công tử, chúng tu sĩ đều có một chút ngạc nhiên.
Nghĩ thầm vị Thái Bạch Tông Phương đạo hữu kia sau khi trở về thuyền pháp, đến tột cùng đã nói với hắn cái gì, lại khiến cho hắn thán phục như vậy.
Tiêu Tiêu Tử cau mày nói: "Phương đạo hữu nói như vậy, tất nhiên là vì giữ gìn chúng ta, bởi vì sợ chúng ta bị người mưu hại tranh đoạt thanh danh, lúc này mới nhận hết nhân quả lên trên người, đối với bản sự của hắn, ta đương nhiên không nghi ngờ, thiên kiêu đã từng quét ngang huyết mạch Tôn Phủ tại Tôn Phủ An Châu, bản sự không thể kém được, nhưng muốn một mình cõng nhân quả của Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, chỉ sợ là còn có một chút miễn cưỡng..."
Tức đại công tử nói: "Ta cảm thấy hắn nhất định không có vấn đề!"
Tiêu Tiêu Tử yên lặng, một lát sau, mới cười nói: "Ta đương nhiên cũng tin tưởng, chỉ là cuối cùng cũng phải chuẩn bị một số thứ, hắn muốn cõng nhân quả này, chúng ta cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, thật sự đứng ở một bên xem náo nhiệt, cho nên, vào thời điểm đó chúng ta cũng không tránh được phải xuất thủ!"
Tức đại công tử ngẩn người, đang muốn nói chuyện, Mạnh Đà Tử bỗng ở bên cạnh nhiên cười hắc hắc một tiếng.
Mấy người hơi kinh hãi, đồng thời nhìn về phía Mạnh Đà Tử bỗng nhiên bật cười.
Mạnh Đà Tử nở nụ cười này, trên khuôn mặt xấu xí tràn đầy biểu lộ quỷ dị, khiến cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy người này âm hiểm đáng ghét, nói không chừng sau một khắc liền muốn rút đao chém về phía mình, nhưng không nghĩ tới, hắn mặc dù cười khiến cho người ta không yên lòng, lời nói ra lại rất khí khái: "Vô luận người khác thấy thế nào, trước đây họ Phương giúp người gù ta một lần, ta liền không để cho người khác làm cho hắn bị thương..."
Đám người nghe Mạnh Đà Tử thế mà lại nói lời này, đều có một chút không quen.
Ngược lại là Hải Sơn Nhân từ trước đến nay trầm mặc ít nói ở bên cạnh, cũng gật đầu vào lúc này, nói một chữ: "Tốt!"
Đám người thấy thế, trong lòng càng không quen.
Mạnh Đà Tử cùng với Hải Sơn Nhân, vốn chính là hai kẻ dị loại ở trong giới tu hành.
Một người xuất thân từ phàm tục, cả ngày đấu pháp cùng với người khác, giết người vô số, cũng bị vô số người truy sát, thuộc về một người bình thường người người đều cho rằng hắn không sống được mấy ngày sẽ chết, kết quả sống nhiều năm như vậy mà vẫn một mực không chết, vào ngày bình thường từ trước đến nay đều có bụng dạ hẹp hòi, có thù nhất định phải báo, có ân thì tuỳ vào tâm trạng của mình, người có dáng dấp xấu, tính tình cũng không thể coi là quá tốt...
Kỳ thật trước đó Tức đại công tử đưa hắn vào trong Thập Nhị Tiểu Thánh, chưa hẳn đã không có ý tứ lôi kéo hắn.
Dù sao thì bây giờ Tức Châu đã công khai đại chiến cùng với Tôn Phủ, chính là thời điểm dùng kế sách lôi kéo lòng người.
Bất quá vị Mạnh Đà Tử này làm người cũng cổ quái, ý đồ Tức đại công tử lôi kéo hắn kỳ thật đã rất rõ ràng, nhưng Tức đại công tử xếp hắn vào Thập Nhị Tiểu Thánh, hắn đã đáp ứng, Tức đại công tử mời hắn uống rượu, hắn cũng đáp ứng, nhưng lại không hề đề cập tới chính sự.