"Ồ?" Phương Quý không nghĩ tới đối phương có thể tiếp đỡ được Ma Sơn của chính mình, cũng cảm thấy nao nao, sau đó pháp lực tuôn ra, đánh xuống một lần nữa.
Đoan Mộc Thần Linh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có lực lượng giống như trời sập ép xuống, toàn thân xương cốt đều rung động đùng đùng, như muốn vỡ nát, hắn cũng vội vã cắn răng, khí huyết chung quanh vội vã dâng lên, trên mặt cũng đều có một tầng tử khí bao phủ, mới lại khó khăn lắm chống được cỗ lực lượng thứ hai này.
"Thật đúng là có một chút bản lãnh?" Phương Quý lại càng cảm thấy giật mình, tiếp tục thúc giục lực lượng Ma Sơn thêm một lần nữa.
Bây giờ hắn mượn ba kiện đại địa bảo tu luyện, một thân pháp lực bành trướng, cơ hồ là vô cùng vô tận, thần thông thi triển ra, liền có cảm giác thuận buồm xuôi gió, không gì không làm được, mà vừa rồi Đoan Mộc Thần Linh giả thần giả quỷ, vừa đánh đàn vừa cười lạnh, kỳ thật là không chịu nổi một kích, ngược lại là không nghĩ tới, bây giờ tới gần thân cầm Ma Sơn nện hắn, hắn ngược lại là chống được hai lần, xem ra một thân căn cơ cũng rất không tệ...
Thật tình không biết, hắn đang tán thưởng, Đoan Mộc Thần Linh lúc này hay cả lòng muốn chết cũng đều có.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt của hắn đỏ tía, đã sắp chảy ra máu, con mắt đều đã tràn ngập máu tươi, giống như là sắp muốn nổ tung.
Càng làm cho hắn cảm thấy hoang đường chính là, Yêu Cầm của chính mình không thể ảnh hưởng đến đối phương, ngược lại là một thân căn cơ này, ngược lại đã giúp mình chống đỡ hai lần...
Nhưng tối đa cũng chỉ là hai lần, không có khả năng lại cứng rắn chống đỡ, nếu không thì sẽ phát nổ...
Thế là hắn cũng chỉ có thể nổi lòng hung ác, đột nhiên cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.
Máu tươi này rất là cổ quái, phun ra một cái, liền biến hóa trong nháy mắt, căng phồng lên, thế mà biến thành bóng người giống Đoan Mộc Thần Linh như đúc, nhưng lại có màu đỏ ngòm cực kỳ cổ quái, trong chốc lát liền giúp đỡ hắn chống đỡ Ma Sơn giáng xuống, mà hắn thì thừa cơ hội này, vội vã bay về phía sau, thân hình đã có một chút chật vật hoảng hốt...
"Phốc..." Bóng người màu đỏ ngòm kia cũng chỉ chống được nửa hơi, liền bị Ma Sơn đè nát, hóa thành huyết vụ một lần nữa, thần ý trong đó mất hết.
Nhưng tốt xấu gì thì mượn cơ hội này, Đoan Mộc Thần Linh cũng trốn thoát khỏi sự trấn áp của Ma Sơn, giống như lưu tinh lui về phía sau.
Chỉ là sau khi phun ra ngụm tinh huyết này, một thân khí tức cũng ẩn ẩn trở nên uể oải rất nhiều.
"Mau tới giúp ta..." Cùng lúc đó, hắn đã truyền một đạo tâm niệm ra ngoài, đồng thời còn hung ác hạ quyết tâm, cắn chót lưỡi một lần nữa, một đoàn máu tươi màu tím bay ra, hắn đưa tay quờ lấy, liền thấy đoàn máu tươi kia thế mà ở trong bàn tay hắn, hóa thành một thanh trường mâu màu tím, sau khi liên tục phun ra hai ngụm máu, khí tức tự thân của hắn đã héo hon không ít, nhưng thanh trường mâu màu tím này, lại bạo phát ra vô tận hung uy.
"Sưu!" Hắn không do dự một chút nào, trực tiếp ném thanh trường mâu vào người của Phương Quý.
Trong hư không xuất hiện một cái động yêu dị trong nháy mắt, phảng phất như ngay cả hư không cũng đều bị một thương này xuyên thủng.
"Kẻ này muốn liều mạng sao?"
Mà đạt được lời truyền âm của Đoan Mộc Thần Linh, hai vị tu sĩ Nam Thập Châu đang cùng nhau vây giết Phương Quý, trên mặt cũng lộ ra biểu lộ hoảng sợ, dường như không nghĩ tới lấy thân phận cùng với thực lực của bọn hắn, thế mà trong chốc lát liền bị dồn đến một bước này...
Chỉ bất quá, nhìn thấy Đoan Mộc Thần Linh cũng đều đã trở nên chật vật như thế, bọn hắn cũng hạ quyết tâm, Huyết Vu Tử một thân vằn đen kia, vào lúc Đoan Mộc Thần Linh bị Ma Sơn đè ép, mắt liền đã lộ ra hung quang, cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên lấy một thanh Bạch Cốt Nhận bén nhọn ra, sau đó nhanh chóng vạch lên trên người mình, từng vết máu xuất hiện, rắc rối phức tạp, xen lẫn mà thành một bộ hoa văn huyết sắc.
Trong hoa văn huyết sắc này, rịn ra đạo đạo máu tươi, hóa thành huyết phù, quấn ở trên người hắn.
Sau đó hắn hung hăng quát khẽ, chợt kết thành một đạo tà ấn.
Lại sau một khắc, tất cả huyết khí đằng không mà lên, hóa thành một tấm lưới lớn màu đỏ ngòm quỷ dị, bao phủ xuống từ giữa không trung.
Mà một bên ở khác, vị Tý Yêu Chủ thúc đẩy hung thú kia, cũng giống như là âm thầm trở nên hung ác.
Ngón giữa và ngón trỏ tay phải cùng nổi lên, lướt qua trán của mình, liền lấy ra một chút tinh huyết bản mệnh, sau đó bôi tinh huyết bản mệnh lên trên cờ da thú màu đen, chỉ thấy ở trên lá cờ lập tức có từng ánh đen sáng lên, lá cờ bay phần phần trong gió, khói đen phiêu đãng.
Rống! Trong sương mù dày đặc, lại có thanh âm kinh người vang lên, bỗng nhiên có ba con hung thú khổng lồ vọt ra từ trong đó, rõ ràng là một con Cự Ngạc, một con Man Ngưu, một con Mãnh Hổ, thân hình của mỗi một con đều to bằng núi nhỏ, đạp trên hư không, mắt lộ ra hung quang, lực lượng huyết khí trên người càng là ngưng tụ ra đạo đạo thần quang, hư không chấn động ầm ầm, lao thẳng về phía Phương Quý.
Ba con hung thú này, đều là dị thú ẩn chứa huyết mạch thế gian khó gặp, hơn nữa cảnh giới đều là Thần Thú.
Nhìn hung thế của bọn nó, chỉ sợ mỗi một con đều có lực lượng địch lại Kim Đan cao giai.
Ở phía trước có trường mâu màu tím hung hãn, trái có lưới máu quỷ dị, bên phải lại có ba con Thần Thú hung ác dữ tợn nhào tới, thanh thế kinh thiên động địa.
Liền ngay cả đám người Tức đại công tử cùng với đám tu sĩ Nam Thập Châu đang triển khai ác đấu với địch nhân ở chung quanh, cũng đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Tức đại công tử nhìn thấy thần thông đáng sợ của đối phương, thanh thế đáng sợ, trong lòng đã không khỏi sinh ra lo lắng.
Mà đám tu sĩ Nam Thập Châu lại có một chút không hiểu, ba người Đoan Mộc Thần Linh, Tý Yêu Chủ đến từ Trần Châu, cùng với Huyết Vu Tử đến từ Tĩnh Châu, một thân thực lực vốn là đều cực kỳ cường hãn, ba người bọn hắn liên thủ đối phó vị đệ tử Thái Bạch Tông kia, lấy nhiều địch ít, vốn có phần thắng lớn nhất, nhưng bây giờ, không những không thủ thắng, ngược lại còn chưa qua mấy hơi thở, liền đều xuất ra thủ đoạn cuối cùng của mình, chuyện này không khỏi...
Quá không có tự trọng đi?
"Còn mẹ hắn còn muốn chạy trốn?"
Mà ở trong sự kinh ngạc của đám người, Phương Quý cũng đã nổi trận lôi đình.
Lần này hắn xông tới, chính là muốn giết Đoan Mộc Thần Linh, nhưng lại không nghĩ tới, người này dĩ nhiên lại trơn trượt như thế, ngay cả vừa rồi nện Ma Sơn vào hắn, hắn cũng đều có thể chạy thoát được, không những có thể trốn, thậm chí còn dám phản kích...
Ta đánh ngươi, ngươi thế mà còn dám hoàn thủ?
Hắn cảm thấy danh hào vô địch của mình, đã bị khiêu khích!
Lửa giận trong lòng bốc lên, cũng sinh ra sát ý kinh thiên động địa, sải bước vọt về phía trước.
"Xoạt!" Đón trường thương màu tím của Đoan Mộc Thần Linh ném tới, hắn cắn chặt răng, đón đỡ trường thương, thế mà trực tiếp ôm chặt trường thương, có thể nhìn thấy sát khí trên trường thương bộc phát, thôn phệ về bản thân hắn, thế nhưng pháp lực quanh người hắn điên cuồng khuấy động, thế mà đều tách sát khí ra, không ảnh hưởng đến nửa phần tốc độ của hắn, ngược lại còn trực tiếp nắm chặt trường thương.