Đây quả thực chẳng khác nào là một mình hắn hoàn thành hai đạo phù chiếu!
Mấu chốt nhất là hắn mới bao nhiêu tuổi?
Theo những lời đồn đãi này truyền ra, Phương Quý nhất thời danh chấn Thái Bạch Tông, được thổi phồng lên tận trên mây.
"Bọn hắn thật sự nói như vậy?"
Phương Quý cùng nhau đi về núi với đoàn người Nhan Chi Thanh, mặc dù không có thụ thương, nhưng hắn thấy đãi ngộ ở trong u cốc rất phong phú, tùy ý hưởng dụng các loại linh đan diệu dược mỹ thực rượu ngon, trái lại là không cần đi gấp, giả bộ là bệnh nhân ở lại chỗ này mấy ngày.
"Không sai, ở trong môn đều đang bàn luận về sự tích anh hùng của Phương Quý sư đệ..." Trương Kinh nở một nụ cười, khách khách khí khí nói với Phương Quý.
Lúc trước hắn cũng không quá coi trọng đối với Phương Quý, nhưng bây giờ được Phương Quý cứu mạng, thái độ cũng đã thay đổi rất lớn.
"Lời đồn ở trong tiên môn cũng không phải là không có lý!" Nhan sư tỷ chậm rãi đi tới từ một bên khác, bây giờ đã tu dưỡng mấy ngày, thương thế của nàng đã tốt hơn, khí sắc cũng khá hơn rất nhiều, đi tới trước người của Phương Quý, cười nhẹ nhàng với hắn, nói: "Ta đã hỏi được rõ ràng, Lữ Phi Nham vốn là đã trở lại tiên môn, bẩm báo rằng yêu thú rất lợi hại, Phương Quý sư đệ ngươi cùng với mấy vị sư đệ khác đều đã táng thân trong miệng của yêu thú, chỉ có hắn cùng với Diệp Chân trốn thoát, nhưng Phương Quý sư đệ nếu dựa vào sức một mình hàng phục yêu thú Anh Đề, vậy thì đạo phù chiếu này cũng tương đương với việc một mình ngươi hoàn thành, 3000 điểm công đức thuộc về ngươi!"
Nói đến chỗ này, nàng nhìn đôi mắt dần dần tỏa sáng của Phương Quý, lại là thấp giọng thở dài, nói: "Mà chúng ta bị ma yêu vây khốn, suýt chút nữa bị diệt toàn quân, nhờ ngươi mang yêu thú Anh Đề tới giải vây mới giữ được tính mệnh, mặc dù chém ma yêu cũng coi như là hoàn thành phù chiếu, nhưng 3000 điểm công đức này chúng ta làm sao có thể nhận, ta đã bẩm báo với trưởng lão tiên môn, cũng chuyển 3000 điểm công đức này cho ngươi!"
"Đây chẳng phải là...6000 điểm công đức?" Phương Quý nghe thế chính là cười như hoa, con mắt tỏa ra ánh sáng.
Nhưng hắn đột nhiên phản ứng lại, ngượng ngùng nói: "Vậy thì các ngươi chẳng phải là một chút công đức cũng không có?"
Hứa Nguyệt Nhi ở bên cạnh cười hì hì nói: "Sống sót được là cũng đã không tệ rồi, huống hồ chúng ta cũng chướng mắt với bằng ấy điểm công đức..."
Phương Quý lập tức yên lặng, trừng mắt nhìn Hứa Nguyệt Nhi, nói: "Phương lão gia ta cũng rất giàu có..."
...
Công đức tiên môn trọng yếu cỡ nào?
Một điểm công đức liền có thể bù đắp được một phần tiền tài!
Trước đó, Phương Quý đi theo đám người Lữ Phi Nham ra ngoài liều mạng cũng bất quá chỉ là vì 300 điểm công đức mà thôi, mà số điểm công đức đó ở trên danh nghĩa còn là do Lữ Phi Nham bố thí đi ra từ giữa kẽ tay, bây giờ một hơi kiếm lời được 6000 điểm công đức, há không khiến cho Phương Quý mừng rỡ?
Trước đó vừa trở về tiên môn, hắn còn muốn thừa cơ chạy trốn để trốn tránh kiện cáo nhân mạng, chỉ là mỗi ngày đều bị người nhìn chằm chằm nên không có cơ hội mà thôi, nhưng bây giờ biết được chính mình sắp có 6000 điểm công đức, hắn cũng không sốt ruột, dùng đầu ngón tay nhẩm tính một chút, coi như giết chết một vị đồng môn, nhưng hắn lại cứu được tám vị đồng môn khác, thật sự muốn tính toán, tiên môn còn phải trả lại hắn bảy cái mạng mới đúng...
Trong lòng có suy nghĩ, lại ném đồng tiền một lần, Phương Quý rốt cục cũng có chủ ý, an tâm ở lại trong tiên môn, chờ đợi tiên môn cấp điểm công đức, bất quá ở trong lòng cũng không phải là kê cao gối ngủ không lo, mà là suy nghĩ mấy lần về cục diện có khả năng xuất hiện!
Chính hắn bây giờ cũng đã trở về mấy ngày, tiên môn cũng từ đầu đến cuối không có tìm hắn tra hỏi, còn coi hắn như là công thần để đối đãi, điều này nói rõ là Lữ Phi Nham cùng với Diệp Chân không có nói ra sự tình hắn giết chết Trương Xung Sơn, nói không chừng bọn hắn là vì trước đây muốn tính kế hắn, ở trong lòng có quỷ, lúc này mới không dám để lộ ra việc này, dù sao thì lúc bọn hắn mới trở về núi cũng nói là yêu thú đột phá, lấy đi tính mệnh của mấy vị đồng môn, bao quát cả Phương Quý ở bên trong, mà không có nói ra chuyện hắn giết chết Trương Xung Sơn, đã nói rằng là bọn hắn cũng muốn che đậy việc này.
Bất quá Phương Quý vẫn ẩn ẩn cảm thấy, Lữ Phi Nham hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy...
Ngẫm lại còn có một chút chờ mong nhỏ!
Bàn về cãi nhau, thế nhưng là ngay cả đàn bà ở thôn Ngưu Đầu cũng đều không thể cãi thắng hắn!
Còn về đàn ông?
Ha ha!
...
...
Mấy ngày cứ trôi qua như vậy, các trưởng lão tiên môn đi ra ngoài điều tra cũng đều đã trở về núi, trên dưới cả môn vào lúc này đều có vẻ hơi khẩn trương, dù sao thì các trưởng lão cũng đã khảo sát mấy ngày ở bên ngoài, cũng không biết đã tra ra được kết quả gì, lại càng không biết là sẽ có ảnh hưởng đến chính mình hay không.
Bất quá khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là, sau khi các trưởng lão về núi cũng không có hành động lớn gì, hết thảy đều như cũ.
Đệ tử cả môn không thấy có gì động tĩnh, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Tiên môn không có phản ứng đặc biệt gì, chắc hẳn là sau khi điều tra ra cũng chỉ là việc nhỏ, cũng không cần phải để ở trong lòng.
Ánh mắt của mọi người vẫn là tập trung vào Công Đức Điện.
Nếu các trưởng lão đã trở về, vậy thì cũng đã đến thời điểm phân phát điểm công đức, xem ra là sẽ có một trận náo nhiệt để xem.
Ở dưới tình huống bình thường, tiên môn cấp cho phù chiếu, các đệ tử chỉ cần đi ra ngoài lịch luyện và trở về giao nộp, trực tiếp tính toán điểm công đức là được, cũng không có nghi thức gì, cũng không cần phải biểu thị công khai, thứ đám đệ tử chú ý cũng chỉ là bia đá Công Đức ở bên ngoài Công Đức Điện, ở phía trên có số lượng công đức của đệ tử trong môn, có tên ở trên bia đá Công Đức, không có người nào mà không phải là người nổi bật đoạt hào quang ở trong tiên môn.
Nhưng lần này, bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, lại đưa tới sự chú ý của các đệ tử trong môn, biến thành một việc đại sự, đợi đến ngày Công Đức Điện triệu hoán đám người Phương Quý tiến đến, có không biết bao nhiêu người nghe tin lập tức hành động, chạy tới xem náo nhiệt.
Ở cửa ra vào Công Đức Điện, Phương Quý cùng với đám người Nhan Chi Thanh sư tỷ, Hứa Nguyệt Nhi, Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn đã đi đến, ở phía đối diện có một vị nam tử mặc áo bào màu đen đi đến, có khuôn mặt anh tuấn, mày rậm mắt to, trầm mặc ít nói, đi tới từ phía xa đã có thật nhiều người chắp tay vấn an, hắn đáp lễ với từng người, ngược lại là rất khách khí, chỉ là ở trên mặt vẫn thủy chung không có biểu lộ tươi cười.
Phương Quý quan sát vị nam tử này, biết hắn chính là Triệu Thái Hợp.