Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1069 - Chương 1069:

Chương 1069: - Chương 1069: -

"Vương bát đản, mau nói, ngươi đến tột đã làm gì đối với thần thông của ta?" Vào thời điểm quan trọng, Phương Quý cũng không đoái hoài đến chuyện khác, nhìn thấy Thiên Linh Ngọc Triện bị nuốt, uy hiếp ở chung quanh đã không còn, liền dùng một cước đá con cóc không rõ địch ta kia ra ngoài, sau đó chính mình thì sải bước lao về phía Đoan Mộc Thần Linh, lúc này hắn cũng mặc kệ tất cả, cho dù chuyện có lớn hơn nữa, nào có thể trọng yếu hơn việc tìm tám loại dị tượng kia?

"Ta...ta liều mạng với ngươi..." Đoan Mộc Thần Linh nhìn thấy Phương Quý hung hăng lao tới, ngay cả cầu nguyện cũng không kịp.

Hắn liều mạng hô to, thân hình lui về phía sau, phát động vô tận trận lực, đánh về phía Phương Quý.

Nhưng lúc này mặt mũi của Phương Quý cũng đỏ lên vì tức giận, đâu có để ý đến cái gì là trận lực hay không trận lực, ở dưới một tiếng quát to, liền đánh song quyền về phía trước, cứng rắn đánh ra một con đường từ trong trận lực, nhanh chân đi tới trước người Đoan Mộc Thần Linh, liền muốn dùng một tay bắt đối phương lại, ép hỏi đối phương đến tột cùng là đã thi triển tà pháp âm hiểm ác độc gì đối với chính mình, mới khiến cho thần thông vốn nên là uy phong nhất bá khí nhất của chính mình biến thành một con cóc...

Nhưng Đoan Mộc Thần Linh nhìn khí thế hung hãn của Phương Quý, nào dám nói quá nhiều, sắc mặt tái xanh, nhanh chóng vọt vào sâu trong đại trận, vội vã tế trân châu trong tay lên, dung nhập một thân pháp lực vào bên trong.

Trên mặt của hắn, lúc này hiện ra biểu lộ hung hãn không sợ chết phảng phất như muốn liều mạng cùng với Phương Quý.

Mà nhục thể của hắn, cũng nhanh chóng khô quắt vào lúc này, giống như là vô tận huyết nhục tinh khí, đều tràn vào trong khoả trân châu kia!

Trên trân châu, bỗng nhiên có thần quang nở rộ, sau đó hóa thành suối chảy, chảy vào trong cái vỏ sò lớn kia.

Cũng ở trong một cái chớp mắt này, trong vỏ sò lớn, có tung tích yêu vật hiển lộ, sau đó phù một tiếng, phun ra vô cùng vô tận sương mù.

Phương Quý nghênh đón mảnh sương mù này, lập tức có cảm giác mình giống như là ngã vào một cái thế giới mông lung.

Ở chung quanh đều là mây mù mềm nhũn, làm cho hắn có một chút bó tay bó chân, không thể phát huy ra một thân lực lượng.

Mảnh sương mù nồng đậm này vốn đã cực kỳ cổ quái, hơn nữa càng áp súc, liền càng lợi hại, bây giờ hắn đứng mũi chịu sào, vừa lúc bị mảnh sương mù nồng đậm vô tận này bao phủ, giống như là ngã vào trong nước vậy, mặc cho nhục thân của hắn bây giờ đã trải qua sự rèn luyện của con mắt quái dị Ma Sơn, cường hoành vô biên, nhưng giống như là lực sĩ ngã vào biển cả vô tận, cho dù ngươi đánh ra thủy triều ngập trời, nhấc lên biển động, cũng chính là không thể trốn thoát.

"Thứ đồ chơi này là một kiện bảo bối..." Trong lòng Phương Quý bỗng nhiên có chủ ý, thậm chí còn có một chút kích động: "Đại bảo bối!"

Lúc nghĩ như vậy, hắn đã vội vã lấy ra một vật, đúng là túi vải màu đen của hắn, chuyên dùng để thu pháp bảo của người khác.

Đoan Mộc Thần Linh cũng không may mắn.

Đoán chừng lúc hắn tiếp nhận việc này, vào trước khi tới đối phó Phương Quý, làm sao cũng không nghĩ tới, các loại bố trí của hắn, Phương Quý cũng đều có thể đối phó.

Đương nhiên, Phương Quý cũng không nghĩ tới...

Ngay vào lúc hắn tế khởi túi vải màu đen, nhắm ngay vào cái vỏ sò lớn kia, dự định thu nó vào, bỗng nhiên ở bên cạnh hắn, bảo quang lóe lên, chỉ thấy con cóc mới vừa rồi bị chính mình đá bay kia, không biết từ nơi nào lại nhảy ra, sau đó nhắm vào cái vỏ sò lớn kia, "Oạp" một tiếng, dường như có một vệt ánh vàng hiện lên, cái vỏ sò lớn kia, đã trực tiếp bị nó nuốt vào...

Đoan Mộc Thần Linh nhục thân khô kiệt, đang muốn đánh nhau chết sống cùng với Phương Quý, lập tức lại ngây ngẩn cả người!

Phương Quý đang cầm túi vải màu đen nhắm ngay vào cái vỏ sò lớn kia cũng ngây ngẩn cả người, ngây ngốc quay đầu nhìn về hướng con cóc kia...

Đây là chuyện gì?

Vào lúc Phương Quý nhìn về hướng con cóc kia, con cóc kia cũng đang đờ đẫn nhìn hắn.

"Con cóc này giống như là đang giúp ta..." Phương Quý suy nghĩ trong lòng, đang nghĩ xem có cần nói gì hay không, con cóc kia bỗng nhiên lại là "Oạp" một tiếng, há to miệng.

Trong tay trống không, túi vải màu đen của Phương Quý thế mà cũng không thấy...

"Ta đánh chết ngươi..." Phương Quý nổi điên, liều mạng vọt về phía con cóc.

Vỏ sò bị con cóc nuốt, sương mù nồng đậm đầy trời liền giống như là không còn điểm tựa, bắt đầu bị cuồng phong thổi bay.

Thế là, vào ngay lúc này, các tu sĩ Nam Thập Châu đang triển khai một trận đại chiến với tu sĩ Bắc Cửu Châu ở giữa không trung, trong lòng tất cả đều giật mình, quay đầu nhìn vào trong sương mù dày đặc, bọn hắn cũng đều biết, trận đại chiến ở trong mảnh sương mù nồng đậm kia, mới là mấu chốt quyết định thắng bại của phen đấu pháp này, thế là trái tim đập bình bịch, cũng không biết cuối cùng ở trong sương mù dày đặc nhìn thấy chính là Đoan Mộc Thần Linh hay là...

Mà cảnh tượng bọn hắn nhìn thấy, chính là cảnh tượng bọn hắn cả một đời cũng không nghĩ tới.

"Phun ra..." Ở trong sương mù dày đặc, lại là Phương Quý tức hổn hển, đang cầm hai cái chân sau của một con cóc, dùng sức rẩy xuống dưới.

Vừa rẩy còn vừa hô to: "Ngươi mau phun bảo bối của ta ra..."

"Đây là tình huống như thế nào..."

"Không trọng yếu, trọng yếu là, còn sống sót ở trong Loạn Thiên Trận lại là hắn..."

Sau khi nhìn thấy mảnh sương mù nồng đậm kia tán đi, cảnh tượng lộ ra ngoài, tối thiểu có trên trăm tu sĩ ở trên chiến trường, vào lúc này cũng không khỏi trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn ở trong sương mù phiêu tán kia, Phương Quý đang cầm hai chân sau của một con cóc dùng sức rẩy xuống, cùng với ở bên người Phương Quý cách đó không xa, Bái Nguyệt Tông Đoan Mộc Thần Linh còn cầm một khoả hạt châu ảm đạm trong tay, nhưng nhục thân đã héo hon đến mức gần như khô kiệt, gầy như là một cỗ thây khô, trong đáy mắt còn sót lại một sợi quỷ hỏa, cũng đang từ từ tán đi...

Đoan Mộc Thần Linh, thế mà đã chết rồi?

Trong lúc nhất thời, tu sĩ Nam Thập Châu, kẹt ở trong cổ họng, cũng chỉ có câu nói này.

Bọn hắn nhất thời khó có thể tưởng tượng được, Loạn Thiên Trận thế nhưng là dùng để đối phó với Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, ở trong mưu tính của tu sĩ Nam Thập Châu, coi như là Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực đều tới, tiến vào trong Loạn Thiên Trận, cũng chỉ có con đường chết, nhưng hiện tại, đại trận cùng với đại sát khí ẩn tàng bên trong nguyên bản dùng để đối phó với mười hai người, bây giờ chỉ dùng ở trên người một người, kết quả lại là không ngờ được!

Kẻ sống sót lại là vị đệ tử Thái Bạch Tông kia...

Kẻ chết thì là Đoan Mộc Thần Linh...

Liền ngay cả sương mù cũng đều đang tán đi, điều này nói rõ ngay cả đại trận cũng bị phá?

Chuyện này...chuyện này làm sao có thể khiến cho người ta tiếp nhận?

"Vương bát đản, ngươi đừng có chết, trước tiên hãy nói cho ta biết ngươi đã thi triển tà pháp gì với ta?"

Bình Luận (0)
Comment