Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1072 - Chương 1072: Ý Niệm

Chương 1072: Ý niệm Chương 1072: Ý niệm

"Ấy?" Nhóm Nguyên Anh lão tổ Nam Thập Châu lúc đầu chỉ tọa trấn ở chân trời, nhưng Câu Trần lão tổ thấy tu sĩ Nam Thập Châu rơi vào trong vòng vây, tử thương thảm trọng, lúc này mới không kiềm nén nổi, xuất thủ giải vây thay cho bọn hắn, lại không ngờ được tu sĩ Nam Thập Châu trái lại còn thừa cơ chém giết tu sĩ Bắc Cửu Châu...

Hắn vốn muốn ngăn cản, nhưng lại do dự: "Dù sao thì cũng đã xuất thủ, để cho tu sĩ Nam Thập Châu chém giết xả giận một chút cũng được..."

Thế là hắn quyết định chờ đợi một chút.

Mà ở trong chiến trường, đám người Phương Quý thấy cảnh ấy, đã bỗng nhiên đỏ mắt.

Nguyên Anh lão tổ xuất thủ, chấn nhiếp tứ phương, tu sĩ Bắc Cửu Châu gan có lớn hơn, lúc này cũng hoàn toàn không có chiến ý, đối mặt với đám tu sĩ Nam Thập Châu đằng đằng sát khí, có không biết bao nhiêu người vào lúc này ngay cả chém giết cũng không dám, vội vội vàng vàng bứt ra lui lại, nhưng khí thế vừa giảm, liền lập tức trở thành cục diện bị đánh, tu sĩ Nam Thập Châu lại có nhân số nhiều hơn, lúc này có không biết bao nhiêu người lao lên, đánh chết đả thương một mảnh tu sĩ Bắc Cửu Châu...

"Con bà nó..." Phương Quý nhìn thấy một màn này, đã không nhịn được cắn chặt hàm răng.

Đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh của đối phương, hắn cũng cảm thấy kiêng kị, không dám thật sự xuất thủ.

"Đệ tử Thái Bạch Tông ở nơi đó..." Nhưng hết lần này tới lần khác, có tu sĩ Nam Thập Châu nhìn thấy được hắn, lập tức hét to, cùng nhau giết về phía hắn.

Dù sao thì bàn về người giết chóc nhiều nhất, vẫn là Phương Quý.

Những tu sĩ Nam Thập Châu này muốn giết ngay từ đầu cũng là hắn, lúc này đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội.

"Cút ngay!" Phương Quý nhìn thấy vô số thần thông đánh tới người, lập tức giận dữ, hắn nhìn thấy Nguyên Anh còn cảm thấy kiêng kị, nhưng cũng sẽ không nhìn thấy thần thông của đối phương đánh tới trước người còn đứng im, cơ hồ trong vô thức liền nhấc chưởng đánh tới, pháp lực cuồn cuộn đánh ra ngoài, trong lúc nhất thời, bảy ~ tám món pháp bảo bị đánh bay trên không trung, có hai ~ ba vị tu sĩ Nam Thập Châu không né tránh kịp, liền trực tiếp bị pháp lực của hắn đánh thành mưa máu!

Một màn đột ngột này khiến cho các tu sĩ Nam Thập Châu chuẩn bị vọt về phía hắn giật nảy cả mình, bước chân hơi chậm lại...

"Hảo tiểu tử, ở ngay trước mặt lão phu còn dám hành hung..." Vị Câu Trần lão tổ ở giữa không trung kia nhìn thấy một màn này, trên khuôn mặt lập tức tràn đầy lãnh ý, hắn tự nhiên nhận ra được Phương Quý, vừa rồi cũng nhìn thấy một màn Phương Quý đại khai sát giới, cũng càng biết được, Phương Quý chính là người đã phá hủy Thập Phương Loạn Thiên Trận, giết Đoan Mộc Thần Linh, nguyên bản dựa vào kế hoạch của bọn hắn, hắn cũng không có ý định tự mình động thủ đối phó với những tu sĩ Bắc Cửu Châu này, nhưng vào lúc này, trong lòng lại tức giận...

"Dù sao thì cũng đã xuất thủ, vậy không bằng dứt khoát giết chết tên tiểu tử này..." Vào thời khắc tâm niệm vừa động, tay áo phất một cái, lập tức có một đạo thần quang bay ra từ trong tay áo của hắn.

Hư không tách ra, cuồng phong khuấy động, trong chốc lát liền bay tới trước mặt Phương Quý!

"Tu sĩ Nguyên Anh thế mà xuất thủ đối với mình?" Phương Quý thấy thế không khỏi kinh hãi.

Phản ứng của hắn vẫn rất nhanh, cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng giáng xuống từ trên trời, dường như muốn trực tiếp ma diệt thể xác và tinh thần của chính mình, nếu đổi thành tu sĩ Kim Đan khác, thì rất có thể ngay cả phản ứng cũng đều phản ứng không kịp, liền trực tiếp bị đạo thần quang kia xuyên thủng đầu lâu, chỉ là vấn đề ở chỗ, coi như hắn kịp phản ứng, lại có thể như thế nào, thủ đoạn của tu sĩ Nguyên Anh làm sao có thể tầm thường?

Vào thời khắc Phương Quý tỉnh táo lại, đạo thần quang kia cũng đã đến trước mắt.

Thần uy khủng bố ở phía trên thần quang, thậm chí còn khiến cho ánh mắt của hắn cũng đều không mở ra được, coi như muốn tránh cũng đều tránh không thoát...

Suy nghĩ tránh né chỉ sợ còn chưa hiện lên, liền đã trực tiếp bị gạt bỏ!

Vào lúc này, Phương Quý chỉ kịp sinh ra một ý niệm...

Đó chính là người này muốn giết ta, ta phải ngăn trở đạo thần quang này...

Bất quá đây chỉ là một ý niệm, cũng không có tác dụng gì.

Ý niệm này, đã không kịp khiến cho thân thể làm ra phản ứng tránh né, cũng không có khả năng dùng nhục thân ngăn cản!

Nhưng ý niệm này, lại làm cho một vật khác động.

Trong lòng Phương Quý, vào thời điểm ý niệm này dâng lên, một loại tâm tư kỳ diệu cũng bỗng nhiên dâng trào, đó chính là liên hệ sinh ra với một vật khác, chính là con cóc được hắn ôm vào trong lòng kia, nó bỗng nhiên chợt nhảy dựng lên, miệng rộng đột nhiên mở ra, nếu nhìn thật kỹ, liền có thể thấy ở trong miệng nó, lại có hai đạo quang mang trắng đen, đang đan xen truy đuổi, xoay tròn...

Cực kỳ giống như đạo uẩn Thái Cực của chiếc đèn Âm Dương!

"Hưu!" Đạo thần quang kia vọt vào trong miệng con cóc, trong khoảnh khắc liền bị ma diệt, sau đó biến mất.

Cho đến lúc này, con cóc mới rơi xuống, lại rơi vào trong tay Phương Quý.

"Cảm giác vừa rồi là gì?" Phương Quý bừng tỉnh, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi, cúi đầu nhìn về con cóc ở trong tay.

"Cái gì?" Câu Trần lão tổ ở trong không trung mặt tràn đầy kinh ngạc, khó có thể tin nhìn xuống phía dưới.

Hắn dường như hoàn toàn không nghĩ tới, đạo thần quang kia của chính mình, thế mà không thể giết tên tiểu tử kia, còn biến mất không hiểu thấu.

Sau khi kinh ngạc, chính là bất mãn.

Chính mình đường đường là Nguyên Anh lão tổ, thế mà lại không thể giết chết một tiểu tu sĩ Kim Đan?

"Dù sao thì cũng đã ra tay một lần, còn sợ gì mà không ra tay lần thứ hai?"

Trong lúc ý niệm này hiện lên, hắn bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay, trực tiếp vồ về phía Phương Quý.

Pháp lực cuồn cuộn, thiên địa biến sắc!

Thấy một màn này, ở trong hư không phía sau hắn, hai vị Nguyên Anh lão tổ khác cũng hơi do dự, dường như cảm thấy có một chút không ổn, nhưng thấy hắn đã xuất thủ, ván đã đóng thuyền, thế là cũng đành nhẫn nại, chỉ bất đắc dĩ liếc nhìn nhau một cái.

"Tính tình của Câu Trần lão đệ thật nóng nảy..."

"Thôi, vị tiểu đệ tử Thái Bạch Tông kia đã làm nhiều chuyện ác, chém đi cũng được..."

"Nguyên Anh...Nguyên Anh lão tổ thế mà xuất thủ đối với Phương đạo hữu..."

"Nam Thập Châu lại có thể vô sỉ như thế, không tiếc lấy lớn hiếp nhỏ?"

Vào thời điểm một chưởng kia chộp tới, những tu sĩ Bắc Cửu Châu kia rốt cục cũng phản ứng lại, sắc mặt của tất cả đều đại biến, nghiêm nghị quát lớn.

Sự phẫn nộ của bọn hắn lúc này cũng không phải là giả, ở trong giới tu hành, lúc đầu cũng có một số người dùng cảnh giới cao giết người, nhưng dù sao chuyện này cũng làm mất thân phận, khiến cho thanh danh bất hảo, cho nên coi như muốn giết, đó cũng là âm thầm bố trí, sai sử tiểu bối đi giết, huống chi, bây giờ càng là thời khắc Long Cung đưa lời mời, tiểu bối tranh đoạt thanh danh, tu sĩ Nam Thập Châu vô luận tới bao nhiêu, bày ra bố trí gì, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho người khác phẫn nộ, khinh thường, nhưng lại sẽ không cảm thấy sự tình bọn hắn tranh đoạt thanh danh là không hợp lý, nhưng lúc này, vị Nguyên Anh lão tổ kia xuất thủ, lại khiến cho người ta cảm thấy đây là hành động trơ trẽn.

Bình Luận (0)
Comment