"Các ngươi rốt cục cũng chịu lộ diện..."
Đám tu sĩ ở chung quanh coi Phương Quý là người cầm đầu, cho nên bao vây hắn vào giữa, mà Phương Quý lúc này, thì cũng đang nhìn vị Quy Tướng kia, lúc này, đối phương mặc dù đã thu hồi nụ cười khinh miệt khi nhìn qua mảnh chiến trường thê thảm này, nhưng trong lòng Phương Quý vẫn cảm thấy dị thường không thoải mái, có một loại lửa giận không hiểu dấy lên trong lòng...
Một con rùa cũng dám nhìn chúng ta với ánh mắt ưu việt như vậy?
Vị Quy Tướng kia giống như nghe không ra sự bất mãn trong lời nói của Phương Quý, cười bồi nói: "Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương công tử, tiểu Quy Tướng phụng mệnh đợi ở trên biển, đợi lâu không thấy mới tới đây tìm, lúc này mới nhìn thấy các vị Tiểu Thánh, nếu có chỗ chậm trễ thì xin thứ tội..."
Nói xong hắn liền đứng lên nói: "Bây giờ đường biển đã mở, chỉ đợi quý khách, lại không biết thiên kiêu Bắc Vực bây giờ đều đã có ở chỗ này hay chưa?"
"Tất cả đều ở chỗ này!" Phương Quý nhìn hắn một cái, liền lấy cuốn quyển trục kia ra ngoài, giơ lên không trung, trải ra từ trên xuống dưới.
Nhãn thần của tất cả mọi người đều không khỏi ngưng tụ, hơi có vẻ khẩn trương nhìn về hướng giữa không trung.
Quy Tướng nhìn thoáng qua phía trên quyển trục, thấy ở phía trên còn thiếu ba cái danh tự, liền cũng không nóng nảy, mỉm cười chờ đợi.
"Long Cung các ngươi cũng quá tuỳ tiện, mời người ăn cơm, lại còn muốn người ta tự điền danh tự!" Phương Quý liếc mắt nhìn quyển trục, lại quay đầu nhìn vị Quy Tướng kia, chậm rãi nói: "Lúc trước người Long Cung các ngươi đưa cuốn quyển trục này vào trong tay của ta liền quay đầu rời đi, nói cũng đều không có nói thêm một câu, thế nhưng đã gây khó khăn cho ta, ở phía trên quyển trục chỉ nói muốn mời Thập Nhị Tiểu Thánh Bắc Vực, tên cũng không có, họ cũng không có, ngay cả một cái tiêu chuẩn cũng không có, Bắc Vực có nhiều người như vậy, đến tột cùng để ai đi mới tốt?"
"Tiểu Quy Tướng chỉ nghênh đón người được Long Cung mời, những chuyện khác ngược lại là không biết được, chỉ dựa vào danh tự trên thiệp mời mà thôi..."
Quy Tướng nghênh đón ánh mắt của Phương Quý, lộ ra một nụ cười nói: "Bất quá cũng xin Phương công tử thứ lỗi cho chúng ta, Long Cung chúng ta tổ chức thịnh yến Thất Hải, cũng biết được phong thái của một số tiểu thiên kiêu Bắc Bực, chỉ là dù sao cũng đối không quen đối với Bắc Vực, làm ra loại hạ sách này, cũng là chuyện bất đắc dĩ!"
Nói xong cười ha hả: "Có lần này, lần tiếp theo sẽ quen thuộc, vào lúc mời, cũng sẽ không phiền phức như vậy!"
Nghe hắn nói, có người không hiểu sao, trong lòng trở nên hưng phấn.
Đúng thế, chỉ cần tham gia một lần thịnh yến Long Cung, như vậy danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh sẽ được định ra, lần mời tiếp theo, không phải là không cần phải phiền phức như thế? Càng có người có một chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Quý, nghĩ thầm Long Cung đưa ra lời mời này, vốn là không có vấn đề, chính vì thiệp mới trống rỗng, mới dễ dàng để cho đám tu sĩ Bắc Vực tự quyết, vậy mới công bằng.
Đây cũng là hàm nghĩa ở trong thiệp mời!
Lúc này Phương Quý đạo hữu sao phải nói nhiều như vậy, mau mau lấp đầy ba chỗ trống kia mới là chuyện quan trọng...
Vào lúc mọi người cũng đều có một chút khẩn trương nhìn Phương Quý, Phương Quý cũng đang không nói một lời nhìn vị Quy Tướng kia.
"Cũng chỉ có mười hai người chúng ta là có thể đi vào Long Cung?"
Vị Quy Tướng kia cười cười, nói: "Công tử nếu có tùy tùng, bằng hữu, vãn bối, đương nhiên là cũng có thể mang vào trong Long Cung, chỉ bất quá, người mà Long Cung chúng ta chính thức mời, cũng chỉ có mười hai người trên tấm thiệp mời này, đây là cấp bậc lễ nghĩa, còn xin công tử thứ lỗi..."
Phương Quý nhíu mày, nói: "Đây là cấp bậc lễ nghĩa tồi tệ gì thế, chỉ là ăn một bữa cơm, lại còn có nhiều quy củ như thế!"
Quy Tướng có một chút bất đắc dĩ, cười nói: "Không giống nhau..."
Ở bên cạnh có người nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phương đạo hữu không biết, lời mời của Long Cung, không thể coi thường, đây không chỉ có là vấn đề danh phận, chủ yếu nhất là Long Cung từ trước đến nay hào hoa xa xỉ, lại trọng lễ số, mỗi một người được Long Cung chính thức mời, dựa vào cấp bậc lễ nghĩa, đều có thể lựa chọn một kiện bảo bối tại Long Cung, cho nên người có tên ở trên thiệp mời, cùng với người đi theo dự tiệc, đó là hoàn toàn khác biệt..."
"Nguyên lai không riêng gì là vấn đề mặt mũi, còn thực sự có chỗ tốt!" Phương Quý gật đầu nhẹ, giống như có điều suy nghĩ.
Giương mắt nhìn một cái, từ khuôn mặt cười híp mắt của Quy Tướng, dường như thấy được một chút trêu tức đùa bỡn sâu kiến.
Lúc này hắn lộ ra bộ dáng rất cung kính, nhưng càng cung kính, càng khiến cho Phương Quý không hiểu sao nghĩ đến lời nói trước khi đi của Thương Long Tử phương bắc.
"Cầm bút đến!" Hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, gọi một tiếng.
Ở chung quanh lập tức có một trận bạo động rất nhỏ, có người vội vã dâng bút mang mực lên.
Có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn lên trên người hắn, vừa chờ mong, vừa tâm thần bất định.
"Các ngươi thật đúng là lợi hại, chỉ đưa ra một lời mời, liền khiến cho chúng ta đánh đến mức đầu rơi máu chảy..." Phương Quý nhấc bút lên, vào trước khi đặt bút, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng.
Thuyền pháp mà bọn hắn dùng để đi đường, đang đỗ ở bên ngoài hơn mười trượng, phía trên dính không ít máu tươi, trông vô cùng máu me, mà ở trên đầu thuyền có đặt ba cái hộp, ở trong hộp kia, tự nhiên chính là đầu của ba người trong Thập Nhị Tiểu Thánh nguyên bản, bởi vì cái danh hào Tiểu Thánh này, bọn hắn đã mất mạng, vốn là thiên tài tu hành tiền đồ vô lượng, bây giờ chỉ còn lại ba cái thủ cấp...
Mặc dù người giết bọn hắn bây giờ cũng đã chết ở trong tay Phương Quý.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, Phương Quý vẫn cảm thấy có một chút bực tức trong lòng chưa được giải toả.
"Làm sao còn chưa viết?" Đám tu sĩ ở chung quanh đều đang chờ đợi, trong lòng rất nóng nảy, nhưng cũng không dám thở mạnh.
"Nhất định sẽ có một chỗ cho ta chứ?" Tiểu đồng Thanh Phong bước ra từ trong đám người, vác Hoàng Kim Xử cực kỳ uy phong trên vai.
"Hẳn là sẽ có một chỗ cho ta..." Một vị lão tu mặc cẩm bào duỗi cổ ra nhìn, đây là người tặng lễ cực kỳ hào phóng cho Phương Quý.
"Nếu như cho ta, tối hôm nay ta sẽ đi ngắm trăng với ngươi..." Một vị tiên tử kiều mị âm thầm nghĩ trong lòng, đôi mắt xinh đẹp giống như mang theo móc câu nhìn lên trên khuôn mặt của Phương Quý.
Lúc này, Thần Sứ Long Cung đã tới nghênh đón, liền không có khả năng lại có người đi ra tranh đoạt thanh danh.
Nói một cách khác, Phương Quý viết tên ai, người đó liền có thể đi theo tiến vào trong Long Cung dự tiệc.
Không chỉ có lập tức danh chấn Bắc Vực, càng có tạo hóa đang chờ ở trong Long Cung!
Danh hào Tiểu Thánh, vốn là một khoản của cải vô hình, có thể mang tới lợi ích to lớn, Phương Quý nắm giữ danh hào Tiểu Thánh, vậy thì vô cùng có lực lượng, hắn hoàn toàn có thể đưa ba cái danh ngạch này cho người thân cận của mình, giống như là nắm chuyện tốt vào trong tay của mình, cũng có thể cầm ba cái danh ngạch này, vớt đầy đủ chỗ tốt cho chính mình...