Bạch Thuật nhẹ nhàng chuyển động chén trà trong tay mình, mặt bị mũ rộng vành che khuất, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Dị nghị là không dám, chỉ là các ngươi muốn cùng tiến cùng lui với vị Phương đạo hữu này, vậy thì tuỳ các ngươi, không cần kéo ta theo!"
Sắc mặt của Tức đại công tử lập tức trầm xuống, nói: "Lời này của Bạch đạo hữu là có ý tứ gì?"
Bạch Thuật nhìn thấy mọi người đều ném ánh mắt không vui về phía mình, hắn cũng lơ đễnh, nhẹ nhàng buông chén trà xuống, quay đầu nhìn Phương Quý một chút, bỗng nhiên cười nói: "Ta nghe nói, Phương đạo hữu đã từng giao thủ với một vị Long thái tử Tây Hải tại Kính Châu, phải không?"
Phương Quý cũng không thích người này, khó chịu nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Đúng thì như thế nào?"
Bạch Thuật hỏi: "Nghe nói ngươi đánh chết Tây Hải Long Cung Cửu thái tử, còn rút gân rồng?"
"Cái gì?" Nghe lời này, sắc mặt của đám người Tức đại công tử bỗng nhiên đều đại biến, giống như gặp quỷ nhìn Phương Quý.
Vào trước khi thành tựu danh hào Thập Nhị Tiểu Thánh, Phương Quý tại Bắc Vực, cũng đã có không ít danh khí, trong đó có một trận chiến đánh bại toàn bộ tiểu bối thiên kiêu của Tôn Phủ An Châu, trước sơn môn Thái Bạch Tông dùng cảnh giới Trúc Cơ đánh bại Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi, nhưng tại trận chiến trong di địa Kính Châu kia, ngược lại là bởi vì Tôn Phủ cùng với Long Cung phong tỏa tin tức, cho nên người biết không nhiều, đại đa số người đều chỉ biết trận chiến này có quan hệ đến Long Cung cùng với Thái Bạch Tông, cho nên về sau Long Cung còn đã từng gióng trống khua chiêng, muốn tiến đánh Thái Bạch Tông, chỉ là chẳng biết tại sao lại lui binh.
Nhưng đối với sự tình Phương Quý giết Long thái tử, rút gân rồng, người biết thật sự là không nhiều, lúc này nghe thấy đều sửng sốt.
Ngược lại là Phương Quý, cho tới bây giờ cũng chưa từng giấu diếm chuyện này, nghe Bạch Thuật nhắc tới cũng không thèm để ý, tùy tiện nói: "Đúng thế!"
Đám người Tức đại công tử kinh hãi đến miệng cũng không khép lại được.
Bạch Thuật thì bỗng nhiên cười khẽ, nói: "Long tộc là mang thù nhất, Phương đạo hữu không có nghe nói tới hay sao?"
Nghe được lời ấy, đám người trên mai rùa, sắc mặt đều đã hơi trầm xuống.
Đối với sự tình Long tộc mang thù, tu sĩ trong đại lục Thiên Nguyên chỉ sợ là không ai không biết, Long tộc vốn tâm cao khí ngạo, bình thường ở trong Thất Hải có lẽ sẽ có hiềm khích, nhưng vừa gặp ngoại địch, liền lập tức nhất trí đối ngoại, trong đại lục Thiên Nguyên từ trước đến nay luôn có lời đồn, đắc tội với một vị Long tộc, liền tương đương đắc tội với toàn bộ Thất Hải, cho nên đừng nói là tu sĩ bình thường, coi như là mấy đại thế gia, đại đạo thống Đông Thổ kia, cũng không muốn tuỳ tiện kết thù cùng với Long tộc.
Gần vạn năm qua, đả thương người trong Long tộc, lại vẫn còn sống tiếp được, không phải cũng chỉ có vị cuồng nhân họ Lý Đông Thổ kia thôi sao?
Mà coi như là hắn, năm đó cũng nhấc lên một trận phong ba lớn, chuyện này mới yên.
Mà bây giờ, ai có thể nghĩ tới, Phương Quý thế mà cũng đã từng làm việc này?
"Mang thù thì phải làm thế nào đây?" Ở trong một mảnh kinh ngạc, ngược lại là Phương Quý chẳng thèm ngó tới, chỉ lộ ra sắc mặt bất thiện nhìn Bạch Thuật.
"Ta đương nhiên sẽ không như thế nào, việc này cũng không có quan hệ với ta, ta chỉ là không muốn tiên yến chưa mở, liền trước tiên bị long tử long tôn giận lây mà thôi!" Bạch Thuật cười nói một câu, liền đứng dậy, đi ra khỏi tầng bình chướng của Tức đại công tử, quay đầu lại nói: "Các ngươi xin cứ tự nhiên!"
Đám người còn lại quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Cũng đúng vào lúc này, vị Cầm Giang tán nhân từ trước đến nay bình thản kia, ngẩng đầu nhìn Phương Quý, lại liếc mắt nhìn Bạch Thuật, bỗng nhiên cũng đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu đối với đám người Tức đại công tử, sau đó đi ra bên ngoài bình chướng, người tiếp theo là Hứa Lưu Hoan, hắn mặt không biểu tình, che ngực đứng lên, sau đó cũng không nói một lời đi ra khỏi bình chướng, ngồi xếp bằng ở bên ngoài.
Bọn hắn mặc dù chưa nói cụ thể, nhưng ý tứ phân rõ cũng đã hết sức rõ ràng.
Bầu không khí ở trên mai rùa lập tức trở nên có một chút ngột ngạt.
Khuôn mặt của Phương Quý lúc này cũng giãn ra, còn chưa kịp làm gì, lòng người đã tiêu tán.
Làm sao có thể mang theo đội ngũ này?
Kỳ thật sớm vào lúc nhận thiệp mời của Long tộc, hắn cũng đã từng lo lắng đến chuyện này, bất quá về sau liền suy nghĩ rõ ràng.
Mình quả thật đã từng giết long tử, rút gân rồng, lúc ấy cũng xác thực khiến cho Long tộc cực kì tức giận, nhưng nếu Long tộc muốn tìm mình báo thù, chỉ sợ đã sớm tìm tới cửa, không có đạo lý chờ cho tới bây giờ, càng quan trọng hơn là, lần này tới, thế nhưng là Long tộc đưa thiệp mời cho chính mình, vậy mình hiện tại chính là khách nhân của Long tộc, nếu như bọn hắn thừa dịp thời khắc mình đi đến Bắc Hải theo lời mời để báo thù, vậy có còn biết xấu hổ hay không?
Bây giờ ở trong lòng hắn tức giận nhất, vẫn là đối với ba người kia.
Bình thường sự tình mà hắn làm không quá phân rõ phải trái, nhưng trái lại là rất thoải mái, lúc này dựa vào đạo lý, lại bị bọn hắn làm cho tức giận.
"Lúc ấy nếu đám tu sĩ Nam Thập Châu làm thịt ba người bọn hắn thì tốt..." Phương Quý âm thầm nguyền rủa ở trong lòng.
"Phương sư thúc, ngươi yên tâm, ta sẽ một mực đi cùng với sư thúc!" Tiểu đồng Thanh Phong bu lại đại biểu sự trung thành, bất quá nói nói, cũng không khỏi có một chút lo lắng: "Dù sao chúng ta cũng đều được Long Cung mời tới, những long tử long tôn kia lại mang thù, hẳn là cũng sẽ không đối với chúng ta...tối thiểu sẽ không gây bất lợi cho chúng ta chứ?"
Đám người Tức đại công tử nghe vậy, cũng đều chậm rãi nói: "Hẳn là...không thể nào..."
Nói xong quay mặt nhìn nhau, sau đó xê dịch thân thể không được tự nhiên.
"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của các ngươi đi?"
Phương Quý lườm bọn hắn một cái, lúc đầu trong lòng của hắn vẫn rất là tự tin, nhưng nhìn thấy bộ dáng giống như trời sắp sụp của bọn hắn, ngược lại là khiến cho trong lòng của hắn cũng có một chút hoảng, liền xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ lấy đồng tiền ra, lần này vào trước khi tới, hắn vốn là tràn đầy lòng tin, không có ý định lại sử dụng đồng tiền, thế nhưng dọc theo con đường này có nhiều sự tình lắm, vẫn bói thử một chút thì mới yên tâm.
Thế là hắn tung đồng tiền lên, đội lên trên mu bàn tay, xốc lên xem xét, lập tức đại hỉ.
Bốn chữ "Càn Nguyên Thông Bảo" hướng lên trên, mình còn có chuyện gì không yên lòng?
Quả nhiên, vẫn là tung đồng tiền một lần thì dễ chịu hơn...
"Các ngươi yên tâm đi, Long tộc sẽ nhất định không dám đụng đến ta!" Hắn bày ra giá đỡ của đội trưởng, tùy tiện nói.
Đám người Tức đại công tử đều cười khổ, hỏi: "Làm sao ngươi lại tự tin như vậy?"
Phương Quý cười nói: "Ta đương nhiên là có tự tin, các ngươi chớ giống như ba con hàng kia, nghe được cái gì long tử long tôn liền sợ thành dạng này, ta nói cho các ngươi biết, đám long tử long tôn này nếu dám đến gây phiền phức cho ta, ta liền..."