"Đây là công pháp Tần gia các ngươi sao?" Ở trong Kính Thiên Điện, nữ tử Đông Thổ đeo khăn che mặt màu xanh biếc, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Tần Giáp, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Mà Tần Giáp vào lúc này, sắc mặt lại dị thường khó coi, nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu.
Ở bên cạnh Long Chủ Bắc Hải, long nữ Ngao Tâm mặc giáp bạc kích động hô lên: "Đó là chân ý Kiếm Tiên..."
"Đây không phải là chân ý Kiếm Tiên..." Chính Phương Quý cũng bị lực lượng do chính mình thi triển ra làm cho giật nảy cả mình.
Ngẩng đầu nhìn khí tức Quỷ Thần mênh mông cuồn cuộn vỡ nát, cùng với thi thể tàn phá của một đám Kim Giáp, trong lòng của hắn chấn động không nhỏ, thật sự có một chút ngoài ý muốn đối với lực lượng mạnh mẽ của một kiếm này, lúc đầu hắn thậm chí còn nghĩ đến chân ý Kiếm Tiên trên trời của Mạc Cửu Ca lúc chém giết Quỷ Thần tại Viễn Châu, nhưng rất nhanh hắn liền phủ quyết chuyện này ở trong lòng.
Có lẽ người khác thấy được một kiếm này của hắn, đều sẽ cho rằng bây giờ hắn thi triển chính là chân ý Kiếm Đạo của Mạc Cửu Ca, thế nhưng chỉ có chính Phương Quý mới biết đây tuyệt đối không phải!
Bởi vì chính mình liền chưa có học qua thứ chân ý Kiếm Đạo đồ bỏ kia...
Ai nói đồ vật mà sư phụ nhà mình biết, làm đệ tử liền nhất định phải biết?
Ta chính là không biết!
Trước đây Phương Quý cũng có cảm giác, tu vi của mình đã đạt tới bình cảnh, chỉ là không biết nên làm như thế nào để đột phá, thậm chí không biết nên dùng sức vào chỗ nào, tông chủ Thái Bạch Tông, Mạc Cửu Ca, tiểu Lý Nhi, đều đã dạy đồ vật bọn họ am hiểu nhất cho chính mình, Phương Quý cũng mượn nhờ ba kiện đại dị bảo, tu luyện đồ vật bọn họ dạy đến cực hạn, thế nhưng những vật này giao thoa ở trên người hắn, lại trở thành gông cùm xiềng xích.
Cho tới hôm nay, nhìn thấy Thương Long Tử phương bắc khẳng khái chịu chết, cuồng ý trùng thiên, trong lòng của hắn cũng bỗng nhiên nhiều ra thêm một chút đồ vật.
Thế là, bình cảnh, hoặc là tầng gông cùm xiềng xích kia, liền bỗng nhiên trở nên không còn rắn chắc như vậy!
Lúc này Phương Quý liền loáng thoáng hiểu được.
Nguyên lai sẽ có tầng bình cảnh kia, là bởi vì những thứ hắn học, đều không phải là đồ vật của hắn.
Những vật kia dù cao minh đến đâu, cho dù được tiểu Ma Sư giúp đỡ thôi diễn, có thể khiến cho chính mình lĩnh ngộ cực sâu, ba kiện đại dị bảo trợ giúp chính mình tu hành, càng là có thể khiến cho chính mình tu luyện những vật kia đến cực hạn, nhưng đó vẫn không phải là đồ vật của mình, cho nên mới sẽ trở thành bình cảnh!
Cho nên luôn luôn có cảm giác kém một chút như vậy!
Nhưng mà bây giờ, Thương Long Tử phương bắc đã khơi dậy một thứ gì đó trong lòng của hắn.
Chuyện này đã khiến cho tâm cảnh của hắn sinh ra biến hóa!
Loại biến hóa này, chính là chân ý!
Chân ý này không phải là của Mạc Cửu Ca, mà là của bản thân Phương Quý!
Cảm thụ được sự tồn tại của loại chân ý này, trước mắt Phương Quý, dường như trồi lên vài cái bóng hư ảo, như mây khói hiển hiện và phá diệt xen lẫn, từng màn thoáng qua, đến lúc cuối cùng, rơi vào trước mắt hắn, lại là một nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt tươi cười!
"Phương huynh, người khác không biết, ta lại biết, ngươi là thiên kiêu chân chính!" Người này mặc áo bào rộng, một thân quý khí, khom mình hành lễ đối với Phương Quý, sau đó cười phi thường hòa khí!
Thanh Vân Gian!
Lúc trước vào thời điểm Phương Quý tiến vào Tôn Phủ, đây là vị hảo hữu thứ nhất hắn kết giao, cũng là một vị hảo hữu duy nhất.
Sau khi tiến vào Tôn Phủ, Phương Quý đã từng quen biết cùng với rất nhiều người, về sau càng là đã từng cùng với sư tỷ và vô số người trong hẻm Phế Nhân cùng nhau đại náo Tôn Phủ, quan hệ cũng đều không tệ, thế nhưng Phương Quý biết, chính mình cùng với những người này, cũng chưa chắc đã được xem như là bằng hữu, đối với sư tỷ là tình đồng môn, cho nên mới chiếu ứng lẫn nhau, mà đối với những người trong hẻm Phế Nhân kia, là tâm cảnh giống nhau, làm việc cũng nhất trí.
Nhưng nếu luận bằng hữu, cũng chỉ có một mình Thanh Vân Gian.
Nhưng người bạn này, lại ở trong trận chiến tại Tôn Phủ An Châu, chết trong tay Phương Quý.
Vị Thanh Vân Gian này, tự nhiên cũng có rất nhiều vấn đề, khiến cho Phương Quý không quen nhìn, càng không thể tán đồng.
Vào lúc ở Đông Lai Tông, hắn triệu hoán Quỷ Thần, nuốt người cả một tông, con mắt cũng đều không nháy một cái...
Hắn cũng giống như các huyết mạch Tôn Phủ khác, chướng mắt Bắc Vực từ trong đáy lòng, có một chút ý tứ bản thân cao cao tại thượng...
Nhưng hắn đối với Phương Quý, lại là thực tình muốn kết giao.
Nhưng một người bạn như vậy, không cừu không oán cùng với mình, kết quả lại bị chính mình giết chết!
Bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Phương Quý liền có một cục u.
Hắn vào một số thời khắc, cũng sẽ suy nghĩ, chính mình đối địch với Tôn Phủ là để làm gì, và vì cái gì...
Hại chết người bạn này, có đáng giá hay không?
Bởi vì loại suy nghĩ này giấu cực kỳ lâu ở trong đáy lòng, khiến cho Phương Quý có đôi khi vào lúc đối mặt với Tôn Phủ, luôn luôn thiếu một chút sức lực, lực lượng không đầy đủ, cho nên Tôn Phủ tìm tới cửa, hắn sẽ đánh, tông chủ Thái Bạch Tông cùng với Mạc Cửu Ca muốn đánh, hắn cũng sẽ đi theo hỗ trợ, nhưng đối với cá nhân hắn mà nói, từ đầu đến cuối cũng đều thiếu một loại tâm ý đối kháng với Tôn Phủ rõ ràng và kiên định...
Bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy, là do bản thân hại chết người bạn kia...
Nếu muốn kiếm cớ, thì có rất nhiều!
Có thể nói là Bạch Thiên Đạo Sinh buộc Thanh Vân Gian tiến vào chiến trường liều mạng, đã hại chết hắn!
Có thể nói là Tôn Phủ cai trị Bắc Vực, song phương thế như nước với lửa, đã hại chết hắn!
Nhưng những lý do này mặc dù đều hợp lệ, nhưng trái tim của hắn cũng không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.
Lúc đầu, vấn đề này có lẽ vĩnh viễn cũng không giải quyết được.
Thẳng đến khi Phương Quý gặp được Thương Long Tử phương bắc, nhìn thấy một màn Thương Long Tử phương bắc phụ lòng Long tộc, khẳng khái chịu chết...
Thương Long Tử phương bắc rõ ràng có thể nghe theo Long Cung, sống cuộc sống tạm bợ thoải mái của chính mình, vì sao nhất định phải đón nhận cái kết cục này?
"Ta đi ra từ trong thôn, chỉ nghĩ tới cuộc sống tạm bợ của chính mình, người Bắc Vực như thế nào, lại có quan hệ gì cùng với ta, dù sao thì thôn của ta cũng không đáng tin cậy lắm, nói không chừng ta chính là hậu đại Tiên Nhân, đừng nói là Bắc Vực, toàn bộ đại lục Thiên Nguyên cũng đều không có quan hệ gì với ta, tại sao ta phải chiến đấu với Tôn Phủ vì những người không liên quan đến ta?"
"Nhưng nói cũng không phải là nói như vậy, ta dù sao cũng sinh trưởng ở Bắc Vực, một thân bản sự này của ta, cũng đều là do người Bắc Vực dạy, ta cũng không muốn gì nhiều, chỉ muốn mọi người xích lại gần nhau, muốn đi nhà ai ăn cơm, liền đi nhà đó ăn cơm, nếu như ngươi tới, ta cũng rất tình nguyện dẫn ngươi đi vào thôn của ta ăn cơm, thế nhưng ngươi nhất định muốn hủy thôn của ta, ta làm sao có thể ngồi yên mặc kệ?"