"Là chúng ta, mà không phải là các ngươi!" Bạch Quan Tử lạnh nhạt mở miệng: "Theo chúng ta, những đường này tốt nhất là mãi mãi cũng không nên xuất hiện!"
Lời này không hiểu sao khiến cho Phương Quý giật mình, sau đó chậm rãi hỏi một cái vấn đề trọng yếu nhất: "Con đường của Kỳ Cung, là cái gì?"
"Con đường của chúng ta..." Bạch Quan Tử bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, trong lòng mang theo một vài cảm xúc không thể giải thích được.
Lần này nàng trầm mặc thật lâu mới trả lời, nói khẽ: "Con đường của chúng ta, chính là chém rụng tất cả đường!"
"Chuyện này..." Phương Quý sững sờ.
Bạch Quan Tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Vô số lần đại thế huỷ diệt, đã sớm chứng minh một vấn đề, những đường này, kỳ thật đều chỉ là lực lượng mất khống chế, sự xuất hiện của bọn chúng, vốn là đại biểu cho sự hủy diệt, bọn chúng đều có truy cầu cùng với hy vọng xa vời của chính mình, nhưng lại từ xưa tới nay chưa từng có ai thành công, sự xuất hiện của bọn chúng, cũng chỉ là sai lầm, cho nên, bọn chúng nhất định phải bị hủy diệt..."
Phương Quý lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn thật lâu cũng không có trả lời, tâm trí dường như đang dao động.
Nghe được nhiều sự tình điên cuồng, sự tình hoang đường, sự tình đáng sợ như vậy, nhưng lời nói của Kỳ Cung đã khiến cho tâm trạng của hắn bình tĩnh hơn một chút...
Từ trước cho đến nay, hắn cảm thấy Kỳ Cung cũng đã đủ điên cuồng, đủ thần bí...
Nhưng hôm nay, lại không hiểu sao xuất hiện một loại cảm giác.
Nguyên lai Kỳ Cung, mới là người thành thật khiêm tốn nhất trong mọi người...
"Con đường của Kỳ Cung, chính là thủ hộ phương thế giới hiện tại này, ngươi là đệ tử Kỳ Cung, liền cũng nên gánh vác trách nhiệm này!" Bạch Quan Tử không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ từ tốn nói: "Vô luận là thôi diễn đường khác xuất hiện cũng tốt, hay là sớm chém chết dã tâm của Long tộc cùng với tai hoạ do dã tâm này sẽ mang tới cũng tốt, con Tiểu Hắc Long này, tất nhiên phải đưa vào trong tay của Kỳ Cung, các Long Chủ sẽ đề phòng ngươi nghiêm mật, nhưng ngươi cần phải tìm cơ hội đưa nó cho ta, ta cũng sẽ giúp ngươi sáng tạo cơ hội, bây giờ một điểm ngươi cần nghĩ rõ ràng là, chấp hành mệnh lệnh của Kỳ Cung, chính là trách nhiệm ngươi sinh ra, vì thế, ngươi sẽ không tiếc bất cứ giá nào..."
Lời nói sau cùng của nàng, giống như là tiếng đàn, thăm thẳm vang lên, đánh ở trên dây đàn vô hình.
Phương Quý ngây ngất, thần trí cũng đều giống như bị một chút xúc động, sau đó mới đột nhiên khôi phục được sự thanh tỉnh.
Nhìn thoáng qua Tiểu Hắc Long trước mặt, hắn rốt cuộc cũng biết con vật nhỏ này vì sao lại đáng sợ như vậy...
Nguyên lai nó vừa ra đời, cũng đã giống như Mạc lão cửu, là tồn tại nhảy ra khỏi cảnh giới tu hành của cái thế giới này...
Cũng khó trách bảy vị Long Chủ bọn hắn lại coi trọng nó như thế, nhưng cũng sợ hãi nó như vậy.
Chỉ bất quá...
Nghe lâu như vậy, trong lòng của Phương Quý cũng có ý nghĩ của mình, những gì đệ tử Kỳ Cung nói sẽ nhất định là thật sao?
Sự tồn tại của đường, có thật sự đáng sợ như nàng nói...
Hoặc là thật sự điên cuồng mà tuyệt vọng như vậy?
Chính mình lúc này, còn chưa có đầy đủ năng lực cùng với nội tình để xác minh những lời này!
"Hiện tại còn chưa có khả năng giao tiểu Lai Bảo cho nàng, đúng không?" Trong lòng cũng có một chút loạn, Phương Quý hỏi tiểu Ma Sư theo bản năng, muốn thương lượng với nó một chút.
Nhưng tiểu Ma Sư thế mà không có trả lời ngay, trọn vẹn qua một hồi lâu, thanh âm có một chút mê mang của nó mới vang lên: "Vừa rồi nghe nàng nói nhiều con đường khác nhau như vậy, còn có truyền thuyết, ta bỗng nhiên có một chút mê mang, ở trên những con đường mà nàng nói, ta..."
Nó tự mình lẩm bẩm: "Hoặc nói chúng ta, lại là cái gì?"
"Ngươi là cái gì..." Lời nói mang theo một chút ý mê mang này của Tiểu Ma Sư, cũng làm cho Phương Quý khẽ giật mình thoảng qua.
Nó không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, cũng làm cho Phương Quý nhớ tới rất nhiều sự tình, hắn còn loáng thoáng nhớ rõ, vào lúc tiểu Ma Sư đến đoạt xá chính mình, liền đã từng nói, nó giống như là một sinh linh gì đó có tài trí hơn người, vậy nó đến tột cùng là cái gì?
Thời gian nó ở trong đại điện tại thức hải của mình cũng không ngắn, nó không phải người không phải quỷ không phải thần không phải tiên không phải quái, mặc dù tự xưng là Ma Sư, nhưng trên thực tế nó cũng không phải là ma, ma chính là uế khí U Minh sinh ra, không có liên quan gì với nó, nếu nói chỗ duy nhất có một chút liên hệ cùng với thân thế nó, đó chính là nó giống như có một chút liên hệ cùng với Quỷ Thần, gặp được Quỷ Thần, nó sẽ sinh ra khinh thị cùng với chán ghét theo bản năng, thậm chí nó còn có thể thôn phệ Quỷ Thần, vậy chẳng lẽ nói nó cũng là một loại Quỷ Thần? Nhưng nếu nghĩ như vậy mà nói, Quỷ Thần lại được tính là cái gì?
Nghĩ đến tiểu Ma Sư, Phương Quý lại nghĩ tới chính mình...
Người trong thôn nói mình là do Tiên Nhân ôm tới, nhưng thôn của mình cũng không bình thường, vậy Tiên Nhân ôm chính mình tới sẽ bình thường?
Chính mình có được một đồng tiền có thể hiển hóa hung cát, trong thức hải của mình có một toà đại điện cổ quái, toà đại điện này có thể giam tiểu Ma Sư lại, ở trong đại điện còn có một bức họa, có thể phong ấn một số sinh linh kỳ quái trong di địa Thượng Cổ vào bên trong...
Vậy mình lại là cái gì?
Càng nghĩ, Phương Quý càng cảm thấy có một chút hồ đồ.
Thế giới này, hết thảy đều trông như bình thường, kì thực khi nghĩ lại, đúng là có rất nhiều điều không hiểu...
Đây là lần thứ nhất từ sau khi sinh ra, Phương Quý cảm thấy một loại mê mang, thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi đối với những gì không biết.
Trong đầu của hắn rối bời, thế là hắn liền yên lặng ngồi xuống, ngồi xếp bằng, sau đó cẩn thận minh tưởng.
Chỉ dùng không đến ba hơi thở hắn liền mở mắt, suy nghĩ rõ ràng!
Hắn hiểu được chính mình sẽ không thể nghĩ ra được những sự tình này!
"Nếu đã nghĩ mãi mà không rõ, vậy trước tiên liền không cần mơ mộng!" Hắn dùng một loại thanh âm mà chỉ có mình mới có thể nghe được, từ từ nói: "Lại nói, những chuyện này nào cần ta phải suy nghĩ, trời sập xuống, người nào cao hơn sẽ chống đỡ, chuyện khai hoang đi tìm thôn trưởng, chuyện ăn cơm đi tìm Phương lão gia, bất kể đó là đường hay không đường, đó cũng là sự tình Triệu người lùn cùng với Mạc lão cửu nên suy nghĩ, những kiến thức nửa vời mà ta nghe được này, chẳng lẽ còn có thể hiểu nhiều hơn bọn hắn?"
"Bây giờ điều ta có thể quan tâm, cũng chỉ là một mẫu ba phần đất trước mắt này, trước tiên làm xong sự tình Bắc Vực rồi lại nói!"
"Nếu thật có điều không hiểu, lại chờ đến khi trở về Thái Bạch Tông, hỏi lão Triệu!"
Phương Quý cũng là một người có trái tim lớn, nghĩ như vậy, đầu óc ngược lại là trở nên sáng sủa.
Trước kia, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ chủ động đặt sự tình Bắc Vực lên trên vai của chính mình.
Hắn cũng chính là đụng phải, mới quan tâm một chút, nhưng sẽ không chủ động tìm tới cửa.
Nhưng bây giờ, hắn đã quyết định gánh vác.