Phải biết rằng, Hùng trưởng lão chấp chưởng Giới Luật Đường, đó là thân phận cỡ nào, ở trong Thái Bạch Tông, ngoại trừ tông chủ Khuất Trường Hà, cùng với tam đại trưởng lão Liễu Chân, Bạch Thạch, Hỏa Hầu Quân, có thân phận tôn quý nhất, quyền lực lớn nhất, chính là Hùng trưởng lão, đừng nói là cái gì Mạc tiên sinh, coi như là mấy người Bạch Thạch trưởng lão cũng sẽ không dùng loại khẩu khí này để nói chuyện đối với Hùng trưởng lão đâu?
Đám người ở chung quanh ngây người như phỗng ở trong sự kinh ngạc, sắc mặt của Hùng trưởng lão cũng là thay đổi trong nháy mắt, các loại thần sắc giống như phẫn nộ, kinh ngạc, kinh nghi, đều là hiện lên từ trên mặt của hắn, hầu kết nhấp nhô trên dưới, qua nửa ngày, mới quát lên: "Ta...lão phu...chấp chưởng Giới Luật Đường, làm việc theo môn quy...tên phế...kẻ ở phía sau núi kia...hắn, hắn làm sao dám... chỉ trích ta như vậy?"
Đối mặt với lửa giận của Hùng trưởng lão, A Khổ sư huynh ngay cả cổ cũng rụt lại, ngập ngừng nói: "Đệ tử cũng không rõ, Mạc tiên sinh chỉ là...chỉ là để cho đệ tử tới hỏi một câu này, còn những chuyện khác...những chuyện khác cũng không có nói..."
Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Đệ tử cũng tin tưởng là trưởng lão sẽ làm việc công bằng..."
Hùng trưởng lão hít vào một hơi thật sâu, cưỡng ép đè ép lửa giận ở trong lòng xuống, nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, bất quá cũng chỉ có chính hắn mới rõ ràng được, một cỗ lửa giận thiêu đốt ở giữa ngực này, ở bên trong lại là có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn chỉ là trầm mặc thật lâu mới nói: "Lão phu tự nhiên là sẽ làm việc theo môn quy, không cần người khác tới dạy ta..."
Nghe hắn nói đến đây, cha của Trương Xung Sơn ở bên cạnh liền run rẩy muốn quỳ xuống, nói: "Hùng sư huynh..."
"Ngươi không cần phải nhiều lời!" Hùng trưởng lão ngắt lời của hắn, ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt của Phương Quý, sau đó lại từ từ quét qua hai người Lữ Phi Nham cùng với Diệp Chân đang ngây người như phỗng, châm chước thật lâu ở trong lòng, mới trầm giọng quát: "Đám tiểu nhi các ngươi, tất cả đều nói suông, thật giả khó phân biệt, các ngươi coi tiên môn là đồ đần hay sao? Đến tột cùng là Trương Xung Sơn ám hại Phương Quý trước, Phương Quý bị ép phản kích, hay là Phương Quý có ác ý ám hại Trương Xung Sơn, nếu các ngươi đã thấy tận mắt vậy thì không khó để phân biệt thật giả..."
Nói đến chỗ này, hắn chậm rãi gạt ra mấy chữ từ trong hàm răng: "Các ngươi có ai muốn nếm thử tư vị sưu hồn hay không?"
"Rào..."
Sắc mặt của đám người chung quanh đều đại biến, giống như nghe được một loại truyền thuyết quỷ quái gì đó.
Thuật sưu hồn, người người đều biết, tuy là bí pháp tiên môn, lại còn ác độc hơn so với yêu ma.
Vào thời điểm sưu hồn, tất nhiên là có thể từ trong thần hồn của người bị thi thuật tìm được đáp án mà chính mình muốn biết, nhưng cũng sẽ lưu lại hậu hoạn nghiêm trọng cho thần hồn của người bị thi thuật, sau khi sưu hồn, coi như không chết, cả người cũng không kém so với kẻ ngu ngốc.
Cho nên, đó căn bản không phải là một loại thủ đoạn bình thường có thể vận dụng!
Hùng trưởng lão nếu đã nói lời này ra, vậy đã nói rõ sự phẫn nộ ở trong lòng đã đạt đến cực điểm.
Sắc mặt của Diệp Chân trắng bệch, quay đầu nhìn Lữ Phi Nham một chút, chỉ thấy Lữ Phi Nham vào lúc này đang hướng ánh mắt nhìn ra phía sau núi, thần sắc ngây ra như phỗng, trên khắp khuôn mặt đều là sự phẫn nộ cùng với vẻ không cam lòng, dường như không có nghe được lời nói của Hùng trưởng lão, nhưng Diệp Chân cũng không dám kéo dài thêm, tên tiểu quỷ kia có sự bảo đảm của người ở phía sau núi, Lữ Phi Nham sư huynh lại có sư trưởng chăm sóc, muốn sưu hồn, vậy thì sẽ sưu hồn ai?
Hắn bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, nói: "Hồi bẩm Hùng trưởng lão, lúc ấy chúng ta mai phục yêu thú ở phía xa xa, chỉ thấy hai người Trương Xung Sơn sư đệ cùng với Phương Quý sư đệ bỗng nhiên đánh nhau, đến tột cùng là ai ra tay trước ta cũng không biết..."
Thấy vô số ánh mắt ở chung quanh đều nhìn về phía mình, hắn nhất thời cũng chột dạ, nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới nói tiếp: "Bất quá, bất quá...vào trước khi rời núi, Trương Xung Sơn sư đệ xác thực đã từng tìm tới ta, bảo ta chủ động đi mời Phương Quý sư đệ cùng đi ra ngoài núi với chúng ta, Nhan sư tỷ cũng có thể làm chứng chuyện này, về phần...ở trong lòng của hắn suy nghĩ điều gì, ta thật sự là không biết..."
Hắn nói là không biết, lại cơ hồ tương đương với nói ra hết tất cả sự tình.
Hùng trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, gạt ra mấy chữ trong kẽ răng: "Ngươi đã làm chuyện tốt rồi!"
Ở trong lòng của Diệp Chân càng cảm thấy hoảng sợ, bỗng nhiên chỉ vào Lữ Phi Nham, kêu lên: "Ở trong tay của Lữ sư huynh có một khối Ảnh Ngọc, ở bên trong ghi lại tràng cảnh Phương Quý giao thủ cùng với Trương Xung Sơn, là thật hay là giả, chỉ cần xem là biết..."
Hùng trưởng lão nghe được lời ấy, ở trong lòng càng là phẫn nộ, đưa thần thức ra quét, dạo qua một vòng trên người của Lữ Phi Nham, sau đó chau mày, nhấc chưởng lăng không chộp tới, trong ngực của Lữ Phi Nham liền có một khối ngọc bội bay ra, Hùng trưởng lão chộp ngọc bội trong tay, đánh vào một đạo pháp lực, ở trong ngọc bội lập tức tản ra rất nhiều quang mang, chiếu vào trong hư không, lộ ra một tràng cảnh tượng.
Chỉ thấy ở trong cảnh tượng kia, chính là một mảnh sơn cốc tĩnh mịch, ở nơi xa đang có hai đạo nhân ảnh ác chiến không thôi, bóng dáng cũng không rõ ràng, nhưng lờ mờ cũng có thể phân biệt ra được là Phương Quý cùng với Trương Xung Sơn, chúng đồng môn ở chung quanh thấy thế đều là ngưng thần quan sát.
Hình ảnh rất là ngắn gọn, chỉ ghi lại tràng cảnh hai người tranh đấu, lại là Phương Quý chiếm thượng phong, dùng một kiếm đánh tan thần thông Kim Quang Thần Ngự Pháp của Trương Xung Sơn, đánh bay Trương Xung Sơn vào trong yêu huyệt, mà vào lúc này, cảnh tượng nhanh chóng rút ngắn, hẳn là người cầm Ảnh Ngọc trong tay cũng đang nhanh chóng tiếp cận, cuối cùng lóe lên vài cái, liền hoàn toàn biến mất, hẳn là đã mất đi pháp lực, không kịp ghi lại những cảnh tượng khác.
Thấy được cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên có một chút vi diệu.
Cảnh tượng này vừa có thể chứng thực được Trương Xung Sơn là bị Phương Quý giết chết, tối thiểu là do Phương Quý đẩy Trương Xung Sơn vào trong yêu huyệt, nhưng mà hai người đấu đá thật lâu như vậy, vậy thì cũng không phải là Phương Quý đánh lén mưu hại, tối thiểu đã nói rõ là ở trong cảnh tượng này hai người đều muốn lấy tính mạng của nhau, cuối cùng là Trương Xung Sơn bỏ mình, đây chẳng qua là bởi vì bản sự của Trương Xung Sơn không bằng Phương Quý mà thôi.
"Hùng...Hùng sư huynh..."
Ở trong hoàn toàn yên tĩnh, cha Trương Xung Sơn bỗng nhiên cao giọng kêu lên: "Chuyện này...chuyện này chẳng phải là bằng chứng tên tiểu tặc kia mưu hại con ta? Ngươi thân là trưởng lão Giới Luật Đường, chấp pháp công bằng, cũng không thể ngồi nhìn con ta hàm oan mà chết chứ..."
Ở trong mảnh kêu rên này, sắc mặt của Hùng trưởng lão lại càng khó coi.