Mà trông thấy khuôn mặt kinh sợ kia của Phương Quý, Tần Giáp lại là thấp giọng nở nụ cười, tâm tình dường như trở nên thoải mái trước nay chưa từng có!
Vô luận là lúc trông thấy Phương Quý lần thứ hai tại Viễn Châu, hay là lúc gặp Phương Quý tại Long Cung, hắn cũng đều tức giận khó mà kiềm chế, vào một ít thời điểm, hắn thậm chí lúc nào cũng nhớ tới bộ dáng lúc chính mình gặp Phương Quý lần thứ nhất, khi đó hắn chỉ cảm thấy đây là một đứa nông thôn nhà quê, mặc dù mỗi lần nói chuyện, đều khiến cho mình cảm thấy hết sức tức giận, nhưng hắn lại cảm thấy lấy thân phận của mình, tức giận với một đứa nhà quê như vậy là thực sự có một chút hoang đường, cho nên, hắn liền hiếm khi không so đo với đối phương, giơ cao đánh khẽ, sau đó cứ buông tha đối phương như vậy...
Nhưng bây giờ, hắn vô cùng hối hận với quyết định lúc ấy!
Bây giờ quyết định muốn đoạt phân thân của Phương Quý, là do hắn làm ra, cũng xác thực không hợp cùng với kế hoạch nguyên bản của bọn hắn.
Ở trong kế hoạch ban đầu, bọn hắn xác định được bây giờ Phương Quý có thể khống chế con Tiểu Long kia, liền dự định mang theo Phương Quý cùng với Tiểu Long về Đông Thổ, nhưng đến cuối cùng hắn lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện khác, bây giờ mang Phương Quý trở về Đông Thổ, như vậy thân phận của Phương Quý sẽ là gì? Phương Quý có thể là vẫn không biết lượng sức hay không, cảm thấy một tên ăn mày như mình, là có tư cách cưới tiểu thư Tần gia?
Trong lòng hắn, một mực có một cái bóng ma không thể phiêu tán.
Đó chính là sự tình lúc Mạc Cửu Ca cầu thân vì Phương Quý tại Viễn Châu.
Khối đá mà Mạc Cửu Ca khắc kiếm văn lên kia, bây giờ đã được đưa vào chỗ phía sau núi của lão tổ tông.
Mà đối mặt với cử chỉ cầu thân hoang đường đến cực điểm kia, lão tổ tông thế mà không có lập tức cự tuyệt.
Ở trong suy nghĩ của Tần Giáp, lão tổ tông khẳng định là sẽ cự tuyệt, lão nhân gia ông ta làm sao có thể gả tiểu Lý Nhi cho con khỉ hoang này?
Thế nhưng mà vạn nhất thì sao?
Tần Giáp nghĩ đến điểm này, trong lòng liền cảm thấy lo lắng.
Thế là hắn cũng vào lúc này, bỗng nhiên ý thức được, kỳ thật là có một phương pháp giải quyết tốt hơn...
Tại sao lại muốn dẫn Phương Quý trở về?
Không phải là chỉ cần mang theo thần thông mà Phương Quý tu luyện ra là được sao?
Phù bảo có thể tước đoạt thần thông của Phương Quý kia, đã được đưa vào trong tay hắn trong một tháng này, là dùng để dự phòng vạn nhất, nói một cách khác, các lão tổ tông cũng đã làm xong chuẩn bị để hắn tước đoạt thần thông trên người của đứa nhà quê này, vậy việc hắn làm cũng không được tính là gì, nhất là, thần thông này là công pháp Tần gia, chỉ cần mình mở miệng, vậy thì những người khác cũng không dám nói gì.
Thế là, hắn liền thật sự làm như vậy!
Đây là một sự kiện mỹ diệu cỡ nào, không chỉ có trừ đi cái gai trong mắt khiến cho mình không thoải mái này, còn lập ra đại công cho gia tộc...
Nghĩ đến chỗ này, ý cười trên mặt của hắn càng đậm, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay.
Cũng theo ngón tay của hắn khẽ động, trong cơ thể của Phương Quý, bỗng nhiên có từng tia từng tia ánh vàng nhảy lên, chảy ra phía ngoài, đó là thần thông cụ hóa của Phương Quý, lúc này, thần thông do Phương Quý tu luyện ra được, thế mà thật sự giống như là biến thành vật ngoài thân, sau đó bị phù triện của Tần Giáp khống chế, giật giật, giống như là có sinh mệnh cùng với ý nghĩ của chính mình vậy, muốn thoát khỏi nhục thân của mình, chạy vào trong tay của Tần Giáp!
Trên thế gian tại sao lại có thể có bực bí pháp tà dị này?
Phương Quý vẫn một mực cho rằng Cửu Linh Chính Điển lấy được khi còn bé này, là tạo hóa lớn nhất của chính mình...
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thế mà đã chôn xuống cho mình mối họa lớn nhất!
"Vượng Tài...Lai Bảo..." Cảm thấy loại cảm giác toàn thân giống như bị xé rách kia, trên mặt của Phương Quý vẫn còn đang cười, chợt há miệng hét lớn.
Lúc này cả người hắn đều giống như một mực bị trói buộc, bởi vì pháp lực của hắn vốn là trải rộng ra toàn thân, cho nên hắn cũng cảm thấy toàn thân đều bị trói lại, căn bản là không thể giãy dụa, đừng nói là phản kháng, thậm chí ngay cả một ngón tay út cũng không động được.
Vô luận là chân ý của bản thân cũng được, Quy Nguyên Bất Diệt Thức cũng được, đều hoàn toàn không có khả năng thôi động...
Thế là hắn dùng hết toàn lực, chỉ muốn hô lên một cái tên.
Vô luận là Anh Đề cũng được, tiểu Lai Bảo cũng được, chỉ cần bọn chúng lĩnh hội ý tứ của chính mình, liền có thể hỗ trợ...
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, chính mình mở miệng ra, nhưng lại một chút thanh âm cũng không phát ra được.
"Không có tác dụng gì..." Tần Giáp nhìn Phương Quý, nhẹ giọng cười nói: "Công pháp Tần gia thâm ảo huyền diệu, vượt qua lý giải của ngươi, lúc này có một nửa thần thông của ngươi, đều nằm trong sự khống chế của ta, còn vừa lúc là một nửa mà con Tiểu Long kia nhận làm chủ, cho nên ngươi bây giờ ngay cả chỗ dựa gì cũng đều không có, nói trắng ra, ngươi bất quá cũng chỉ là mượn nhờ công pháp Tần gia chúng ta, mới có được một chút uy phong cỏn con như hôm nay, nếu không có công pháp Tần gia chúng ta..."
Hắn cười lạnh nói: "Ngươi sẽ được tính toán là đồ vật gì?"
Vừa nói chuyện, hắn đã đột nhiên búng năm ngón tay, có mấy tiếng giòn giã vang lên.
Cơ thể của Phương Quý đau nhức kịch liệt, giống như là nhục thân tách rời, từng tia ánh vàng lóe sáng, thế mà đã bị Tần Giáp rút ra một chút.
Tiểu mẫu long Ngao Tâm ở bên cạnh thấy một màn này, đã sớm kinh hãi thất sắc, nghiêm nghị hét to, muốn xông lên, mà ba tên ngốc long tử cũng vô cùng bất bình, ngược lại không phải là bởi vì Phương Quý, mà là dựa vào thân phận của bọn hắn, khi nào đã bị khi dễ dường này, muốn nhảy dựng lên phản kháng, nhưng có vị lão giả áo xám kia ở đây, khí tức rung động, cũng đã trấn áp bọn hắn tại đương trường, ngay cả đầu ngón út cũng đều không động được nửa phần.
Mấy vị thiên kiêu Đông Thổ khác, lại chỉ là lạnh lùng nhìn, trên mặt đã có một chút vẻ mong mỏi.
Trong lòng Phương Quý sinh ra một loại cảm giác bất lực không có cách nào hình dung, dường như chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ bị một tấm phù triện trấn áp!
Càng là không thể tin được, chẳng lẽ hôm nay chính mình sẽ chết ở nơi này?
Sau đó cũng vào lúc ý nghĩ này của hắn dâng lên, trong lòng của hắn bỗng nhiên có một chút nhúc nhích.
Dường như, tấm phù triện kia mượn nhờ thần thông của mình khốn trụ mình, nhưng lại có một thứ tấm phù triện kia không khốn được...
"Phương đạo hữu, ngươi ở đâu?" Cũng là vào lúc này, đột nhiên ở cách đó không xa, có một tiếng quát lớn vang lên.
Tiếng quát kia rất vang dội, cũng rất đột ngột, khiến cho tất cả mọi người trong động phủ cảm thấy kinh hãi.
Vội vã quay đầu nhìn lại, liền thấy ở dưới đáy biển cách đó không xa, có người thi triển thần thông bơi tới, người này không nhìn thấy địa phương bây giờ bị áo choàng của lão giả áo xám kia che lấp, tự nhiên cũng không nhìn thấy động phủ, nhưng hắn dường như biết cái gì, thế mà cũng chỉ bơi qua bơi lại ở chung quanh chỗ địa vực này, vừa bơi, vừa lo lắng hô to, cơ hồ là đang kéo cuống họng hô hào...