Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1159 - Chương 1159: Trốn

Chương 1159: Trốn Chương 1159: Trốn

Đón thần thông phát ra Thần Quang năm màu, lộng lẫy tuyệt luân, lại mang theo sát ý lẫm liệt, Tuyết Nữ cùng với đám Quỷ Thần cũng đều kêu khổ trong lòng.

Rất rõ ràng, bây giờ Long tộc chính là quyết tâm muốn bắt bọn hắn lập uy.

"Long tộc nổi điên rồi..." Ở trong hỗn loạn, có người hò hét: "Trốn mau, trốn mau, trốn về hướng nam bắc..."

Không có ai muốn giao thủ với sáu vị Long Chủ giao thủ, bởi vậy mỗi người đều muốn chạy trốn.

Mà cho dù các Long Chủ có thực lực rất mạnh, nhưng bây giờ, bọn hắn phân ra bốn người trấn áp Long Chủ U Minh Hải, chỉ còn lại hai người vây giết đám tu sĩ muốn chạy trốn đi ra từ trong loạn tượng, dường như cũng hơi miễn cưỡng một chút, chuyện này không có quan hệ cùng với thực lực cao thâm, coi như lực lượng của một người lại lớn hơn, tổng cũng không có khả năng chụp chết tất cả con muỗi trước mặt trong một lần, mọi người chia nhau ra chạy trốn, cũng sẽ người có thể đào mệnh.

"Phụng mệnh Long Chủ, những kẻ phạm long quy phải chết..."

Nhưng cũng vào lúc có người dâng lên ý nghĩ này trong lòng, bỗng nhiên lại nghe được ở hai chỗ nam bắc, đều có tiếng quát chói tai vang lên.

Nước biển cuồn cuộn cuốn ngược mà lên, phun thẳng lên trời, trong nước biển, lại có từng loạt từng loạt binh tướng Hải tộc mặc giáp sâm nhiên, đằng đằng sát khí xuất hiện, đi tới từ phía xa xa, giống như là tường đồng vách sắt, ở bên trong lại có không ít Đại Yêu cùng với Tiên Tướng Hải tộc, vừa hét lớn, vừa vọt tới trước mặt Quỷ Thần tiến hành đánh giết, một màn bất thình lình, không biết đã doạ cho bao nhiêu người sợ vỡ mật...

"Long Cung đã sớm bố trí trọng binh ở đây..."

"Trời ạ, bọn hắn...chỉ sợ là thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta..."

Nhìn từng loạt từng loạt yêu binh yêu tướng Hải tộc sâm nhiên kia, cơ hồ vây chặt mấy ngàn dặm hải vực này, mọc cánh cũng khó bay, có không biết bao nhiêu người kinh hãi đến mức trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, ai có thể nghĩ tới, thủ bút của Long Cung lại to lớn như thế, trực tiếp dùng trọng binh phong bế ngàn dặm hải vực, hơn nữa những yêu binh yêu tướng Hải tộc này, đều là tinh nhuệ khí thế vô song, tuyệt đối không phải là Long Cung một biển có thể nuôi nổi.

Có thể tưởng tượng, đây cũng là tinh nhuệ của sáu biển, tất cả đều hội tụ ở nơi này.

Thật nực cười cho đám người còn muốn vụng trộm đoạt Tiểu Hắc Long sau đó đào tẩu, chuyện này làm sao có thể?

Chưa kể mọi tính toán của họ đều lọt vào trong mắt của sáu vị Long Chủ, dù có thành công cũng thể không thoát khỏi.

Thẳng đến lúc này, bọn hắn mới có thể rõ lý giải ràng, Long Cung vì con Tiểu Hắc Long này, đã chuẩn bị trận thế lớn cỡ nào...

"Con bà nó, lần này làm sao có thể trốn được?"

Mà Phương Quý cùng với Tức đại công tử, Mạnh Đà Tử, Anh Đề, vốn định thừa dịp loạn thế chạy thoát, lại bất thình lình nhìn thấy bốn phương tám hướng đều là sát khí cuồn cuộn, quét mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là yêu binh yêu tướng Hải tộc đen nghịt lắp ghép thành tường đồng vách sắt, khắp nơi đều là vĩ lực khủng bố dường như có thể ma diệt hết thảy, dường như vô luận vọt tới chỗ nào cũng đều là chết, lập tức cả kinh đến mức mồ hôi lạnh cũng đều xuất ra...

Muốn trốn, cũng làm sao trốn?

Lấy đầu đâm vào bức tường đồng vách sắt kia sao?

Đáng sợ nhất là, ở trên đỉnh đầu, hung thế của sáu vị Long Chủ đang rất thịnh, cho dù là người nào trong bọn hắn, phát hiện ra tung tích của những người chính mình, tiện tay đánh một đạo thần thông xuống, mấy người chính mình chỉ sợ là cũng không chịu đựng nổi, vậy làm sao còn có thể chém giết với trọng binh?

"Ta nói này, hai người các ngươi nghĩa khí như vậy, không tiếc mạng sống liền chạy tới cứu ta, vậy thì có phương án dự phòng nào không?" Phương Quý vừa sợ vừa vội, quay đầu hỏi Tức đại công tử.

"Có tự nhiên là có..." Tức đại công tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay người nhìn về phía hắn, nói: "Chúng ta chuẩn bị mấy khỏa đan dược..."

"Chuẩn bị mấy khỏa đan dược hỏng là được sao?" Phương Quý tức giận đến mức muốn vỗ đùi: "Ăn xong là có thể xử lý Long Chủ?"

"Không phải là vì xử lý Long Chủ!" Tức đại công tử nói: "Những đan dược này, là Minh Nguyệt tiểu thư chuyên môn cầu Đan Hỏa Tông Cổ Thông lão tiền bối luyện chế ra, chỉ cần nhỏ tinh huyết của ngươi lên phía trên, sau đó ăn vào, liền có thể ở trong thời gian ngắn, hóa thành hình dạng của ngươi, thậm chí là khí tức cũng xấp xỉ như nhau, không cố ý dò xét liền không thể nhìn ra, chúng ta dự định ăn đan này vào, biến thành hình dạng của ngươi, sau đó thừa dịp hỗn loạn trốn đi..."

Phương Quý nghe lời này, ngược lại là cảm thấy nao nao: "Nhưng nếu làm như thế, các ngươi chẳng phải là..."

"Khẳng định là sẽ có người chết, nói không chừng là còn không chỉ là một người..." Tức đại công tử quay đầu cười nói: "Nhưng bởi vì vậy, liền có thể chia sẻ nguy hiểm đối với ngươi, chỉ bất quá, không nghĩ tới tình thế lại loạn như vậy, không có cách nào gặp mặt cùng với những người kia, xem ra cũng chỉ có hai chúng ta giúp đỡ ngươi chia sẻ một chút nguy hiểm này..."

Nói xong, hắn lấy ra một viên đan dược, đưa về phía Phương Quý nói: "Tới đi, sau khi biến hóa, chúng ta sẽ chia ra chạy trốn!"

"Ai có thể chạy thoát được, liền phụ thuộc vào số phận!"

Nhìn khuôn mặt chăm chú của Tức đại công tử, Phương Quý đột nhiên cảm giác được đầu nóng hừng hực, hết lần này tới lần khác không chỉ có Tức đại công tử nói loại lời nói buồn cười này, Mạnh Đà Tử ở một bên cũng đã không kịp chờ đợi duỗi khuôn mặt xấu xí tới, cầm đan dược trong tay, thúc giục: "Nhanh đi!"

"Nhanh cái đầu ngươi!" Phương Quý khịt mũi một cái, mắng: "Đây là phương pháp do đồ ngu xuẩn nào nghĩ ra?"

Tức đại công tử sửng sốt một chút, nói: "Chúng ta cùng nhau nghĩ..."

Phương Quý mắng: "Liền biết các ngươi là một đám lừa ngốc, không nghĩ ra được biện pháp gì tốt!"

"Chúng ta liều mạng cứu ngươi, ngươi ngược lại chửi chúng ta là lừa ngốc?" Tức đại công tử cũng nổi giận: "Họ Phương, ngươi hãy nghĩ ra một cái biện pháp cho ta nhìn thử xem!"

Phương Quý mắng: "Biện pháp do ta tuỳ tiện nghĩ ra liền mạnh hơn so với các ngươi!"

Tức đại công tử quát: "Vậy ngươi nghĩ đi!"

"Phì, mặc kệ ngươi!"

"Ta mới mặc kệ ngươi..."

Mạnh Đà Tử ở bên cạnh thấy hai người bọn hắn cãi vã, sau đó đồng thời ngoái đầu sang một bên, lộ ra dáng vẻ không có ai vừa mắt nhau, lập tức có một chút hoảng hồn, vội vàng tiến lên khuyên bảo: "Đến lúc nào rồi còn muốn cãi nhau, có thể hiểu chuyện một chút được hay không, Phương đạo hữu, ngươi nghe ta, bằng vào bản sự của ba chúng ta, làm như thế nào cũng đều khó có khả năng lao ra, chỉ có thể thử như thế này một lần..."

Phương Quý mắng: "Phì, người gù xấu xí, ngươi có phải là xem thường Phương lão gia ta hay không?"

Mạnh Đà Tử ngẩn ngơ: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"

Phương Quý mắng: "Nếu không phải xem thường ta, vậy làm sao lại nghĩ ra loại biện pháp làm cho ta mất mặt này?"

Mạnh Đà Tử càng ngây người: "Ngươi nói như vậy là lại có ý gì?"

Bình Luận (0)
Comment