Bây giờ Tiểu Hắc Long ngược lại là thành thành thật thật ở trong ngực hắn, tò mò nhìn trận hỗn loạn chung quanh này, dường như cũng không hiểu được trận đại loạn này đại biểu cho điều gì, nhưng không biết có phải là bởi vì cảm giác thiên tính hay không, nhìn vô số Hải tộc tử thương ở chung quanh kia, nó dù thế nào cũng có một chút không cao hứng nổi.
"Làm sao lại biến thành như vậy?" Phương Quý thậm chí là có một chút không hiểu, vừa trốn vừa lẩm bẩm trong lòng, bây giờ tu vi của hắn đã có thể nói là không tầm thường, nhưng ở trong trận đại loạn này, thế mà cũng sinh ra một loại cảm giác tùy thời có khả năng bị dư ba người khác đấu pháp đánh chết, thậm chí là vào thời điểm chưa chạy được trăm dặm, ở bên người lại có một cái đầu rồng rớt xuống, cũng không biết là vị Long Chủ Đông Nam Tây Bắc nào, hù cho trái tim của hắn cũng đều suýt nữa nhảy ra ngoài từ trong cổ họng, đó đường đường là Long Chủ một biển, thế mà cứ như vậy chết ở trong trận đại loạn này?
Ở dưới sự kinh hãi, hắn chạy trốn càng nhanh hơn...
"Ừm?" Trong lúc đang chạy trốn, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có người quát lớn: "Là ngươi? Nhanh bỏ con Tiểu Long kia xuống!"
Phương Quý đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết có phải là trùng hợp hay không, thế mà ở trong chiến trường lớn như vậy gặp được Giáp công tử Tần gia Đông Thổ, hắn cũng đang lộ ra vẻ mặt buồn bã, cùng nhau chạy trốn ra ngoài với mấy vị thiên kiêu Đông Thổ, bất thình lình ngẩng đầu một cái nhìn thấy Phương Quý, trong lòng lập tức cảm thấy vui mừng, còn ôm theo một cỗ độc ác, trong lúc đột nhiên, liền thi triển ra một thân thần thông, đánh về phía Phương Quý.
Tấm Đoạt Linh Phù kia của hắn đã bị Long Chủ Vụ Hải đoạt đi, bây giờ cũng không có thần phù để trấn áp Phương Quý, mà là trực tiếp ra tay.
"Không thể..." Mấy vị thiên kiêu Đông Thổ ở chung quanh thấy thế, lập tức quá sợ hãi, liên tục hét lớn.
Bây giờ trận đại loạn này đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn hắn, ngay cả đầu rồng cũng đều rớt xuống từ trên trời, ở chung quanh càng là có vô số kể tu sĩ Nguyên Anh, Đại Yêu, Quỷ Thần, tu vi của bọn hắn mặc dù cao tuyệt, vào lúc này cũng khó đảm bảo tự thân, bây giờ chỉ là cố gắng chạy ra khỏi vùng chiến trường này, nào có tâm tư làm việc khác, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tần Giáp thế mà còn có tâm tư đoạt con Tiểu Long kia.
Kỳ thật, bọn hắn cũng đúng là không hiểu tâm tư của Tần Giáp.
Trước đây Tần Giáp phạm một loạt sai lầm, mất hết mặt mũi, bây giờ còn không biết kết quả khi trở về Đông Thổ là như thế nào, tâm thần trong lòng bất định, bởi vậy vừa nhìn thấy Phương Quý, liền lập tức động tâm tư muốn đoạt con Tiểu Long kia, mang theo Tiểu Long trở về, tốt xấu cũng có câu trả lời...
Về phần những chuyện khác, lại là tạm thời chưa suy nghĩ...
Cũng không biết như thế nào, hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy chính mình có thể bắt được Phương Quý một cách dễ dàng, ngay cả Tiểu Hắc Long cũng đều quên.
"Con rùa Tần gia này, ta đang muốn giết ngươi!" Mà lúc đầu Phương Quý muốn thừa dịp loạn thế chuồn đi, bỗng nhiên bị Tần Giáp ngăn cản, cũng lập tức giận dữ, ngẫm lại cảnh hỗn loạn lúc này, hết thảy đều là bắt đầu từ khi con rùa này tìm được chính mình, cầm Đoạt Linh Phù uy hiếp chính mình cũng chính là hắn, thừa cơ muốn đoạt phân thân của mình cũng là hắn, bây giờ chính mình đang muốn chạy trốn ra khỏi nơi này, lập tức khám phá ra mình thế mà còn là hắn, con bà nó như vậy thì ai chịu nổi?
Phương Quý bình sinh chưa bao giờ muốn giết một người nào như vậy, lập tức nghiến răng, liền muốn ném Tiểu Hắc Long ra...
Chính hắn cũng nắm chắc, dựa vào bản sự của bản thân muốn giết Tần Giáp, đoán chừng cũng không có nhanh như vậy.
Trọng yếu nhất chính là, đối phương lại có rất nhiều người, liên hợp lại thì chính mình chưa chắc đã chiếm được tiện nghi.
Nhưng không quan trọng, chính mình có tiểu Lai Bảo, trước hết để cho Lai Bảo dùng một ngụm nuốt hắn, lại đào mệnh cũng không muộn...
"Long Đế ở nơi đó..."
"Bắt giữ vị đệ tử Thái Bạch Tông kia..."
Tuy nhiên, thần thông của Tần Giáp chưa tới, Phương Quý cũng còn chưa có ném tiểu Lai Bảo ở trong tay ra bên ngoài, liền bỗng nhiên nghe thấy vô số âm thanh hét lớn ở chung quanh.
Bây giờ ở trong chiến trường hỗn loạn tưng bừng, ở trong lòng đại tu sĩ các phương cũng khó tránh khỏi có một chút kinh hoảng, nhưng bây giờ loạn tượng đã sinh ra được một lúc lâu, bọn hắn cũng đều đã dần dần khôi phục sự tỉnh táo, có người thì xông vào Thủy Tinh Cung đoạt bảo, có người ngấp nghé pháp bảo bản mệnh trên người các Long Chủ đang đại chiến ở trong không trung, có người không có việc gì, vừa la hét vừa gầm rú...chợt nghe được thanh âm của Tần Giáp, lại lập tức bị nhắc nhở.
Ở trong khoảnh khắc, liền có khoảng chừng ba ~ bốn vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, quát chói tai lao về phía Phương Quý.
Thần thông của bọn hắn xen lẫn, khuấy động một phương, ngược lại đẩy Tần Giáp và các thiên kiêu Đông Thổ sang một bên.
"Cái đệch..." Phương Quý giật mình, vội vàng kéo lại tiểu Lai Bảo lại sắp ném ra ngoài, sau đó liều mạng vung ra một đạo thần thông, khó khăn lắm mới đánh tan thần quang Nguyên Anh đánh tới từ phía xa, sau đó mượn đà lao về phía trước, tiếp tục chạy trốn.
"Còn dám trốn?"
"Muốn chết!"
Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh ở sau lưng kia thấy thế, lập tức vượt ngang qua chiến trường, chộp thẳng về phía trên người hắn.
"Rắc..."
Thần thông của bọn hắn còn chưa đánh tới trước người Phương Quý, liền nghe được hư không vỡ nát, mây trôi tán loạn, một con voi trắng khổng lồ lao xuống từ trên trời, chân voi to lớn giống như trụ trời, một chân đạp xuống, liền giẫm chết một vị Nguyên Anh dường như đến từ Tôn Phủ, sau đó một con trăn to lớn vượt qua khoảng không, cực kỳ linh hoạt quấn về phía Phương Quý, lại là cái vòi của con voi trắng khổng lồ kia, đã được luyện thành giống như pháp bảo.
Trong miệng con voi trắng khổng lồ còn đang hét to: "Thật là may mắn, hãy trở về Nam Cương với ta!"
"Ầm..." Trên mặt biển, bỗng nhiên có một con sóng lớn trăm trượng dâng lên, đầu ngọn sóng liền ngưng kết thành hàn băng trong khoảnh khắc, giống như một bức tường lớn, vừa lúc ngăn ở trước cái vòi của con voi trắng khổng lồ, tường băng bị quật vỡ vụn thành từng mảnh, vụn băng vẩy ra như đao, nhưng cũng tranh thủ cho Phương Quý được một chút thời gian, chạy ra ngoài xa xa, chỉ bất quá hắn còn chưa trốn được bao xa, một cỗ hàn khí liền dọc theo mặt băng lan tới gần hắn.
"Ngươi chính là Phương Quý sao?" Một nữ tử cười ha hả nói: "Tại Tôn Phủ chúng ta, ngươi thế nhưng là rất nổi danh..."
Vừa nói chuyện, một mảnh băng tuyết bỗng nhiên dâng lên từ mặt biển, bay ở trong không trung, lại hóa thành một nữ tử cổ quái tóc bạc váy trắng, con mắt đỏ thẫm, răng đen nhánh, chính là Tuyết Nữ Tôn Phủ, nàng thấp giọng cười cười, trong mắt ngưng tụ lệ khí, vồ thẳng về phía Phương Quý.
"Con bà nó lại thêm một kẻ..." Phương Quý hét thảm một tiếng, vội vã thay đổi phương hướng, lại chạy đến một chỗ khác.