Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1170 - Chương 1170: Bản Đạo

Chương 1170: Bản đạo Chương 1170: Bản đạo

"Lần này phải làm sao?"

Phương Quý cố nén xúc động quay đầu lại ngăn cản, cắn chặt hàm răng, xông về phía trước.

Hắn biết, nếu như mình quay đầu ngăn cản, vô luận làm gì, tốc độ cũng đều sẽ trở nên chậm đi, sẽ bị ba người kia trấn áp ngay lập tức, cho nên việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể cắn chặt răng, đánh bạc hết thảy, nghe theo đệ tử Kỳ Cung, liều mạng một lần...

"Rầm rầm..." Ba đạo thần thông đánh tới, liền ngay cả nước biển cũng bị xé ra ba cái lỗ hổng cực lớn, nhanh chóng áp sát Phương Quý.

Phương Quý đã cảm thấy khí tức thần thông của đối phương cuốn lên trên lưng.

Trái tim cũng vọt lên tới cổ họng!

Bây giờ hắn hoàn toàn không có phòng thủ, một khi bị đối phương quét trúng, kết cục sẽ lập tức là bản thân bị trọng thương!

Sau đó cũng đúng vào lúc này, ở bên tai Phương Quý, bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn của tiểu Ma Sư: "Chìm xuống!"

Phương Quý không nghĩ ngợi một chút nào, trong lúc đột nhiên vận chuyển lực lượng quanh người, vội vàng chìm xuống dưới đáy biển, hiểm hóc tránh ba đạo thần thông, thẳng đến lúc này, hắn mới có tinh lực thấy rõ, bây giờ mình không ngừng đi theo chỉ dẫn của Bạch Quan Tử thông qua tiểu Ma Sư, xoay trái gãy phải, lại đã về tới trên không Thủy Tinh Cung Long Cung Bắc Hải, bây giờ Thủy Tinh Cung đã bị các phương nhân mã đánh sập, các loại kỳ trân dị bảo rơi đầy đất, còn có thể nhìn thấy có vô số tu sĩ, thậm chí là người của Long Cung, đang liều mạng cuốn các loại kỳ trân dị bảo trốn ra phía ngoài...

Mà địa phương Phương Quý rơi xuống, chính là ở trước quảng trường Thủy Tinh Cung, đó là một mảnh đá bạch ngọc cứng rắn, có một phương bệ đá, nếu như rớt xuống trên quảng trường này, coi như Phương Quý không bị trọng thương, thân hình cũng sẽ bị ngăn trở, bị tu sĩ Đông Thổ trấn áp trong chốc lát!

Nhưng Phương Quý cũng không nghĩ tới, thân hình hắn vội vã chìm xuống, lại trực tiếp rơi lên trên bệ đá kia, một màn quỷ dị xuất hiện, bệ đá kia thế mà xuất hiện vô tận gợn sóng, trực tiếp nuốt sống thân ảnh của Phương Quý, mà ngay sau đó, bỗng nhiên ở khắp nơi trong Thủy Tinh Cung, đều có trận quang xen lẫn, nổ tung, khiến cho toàn bộ Thủy Tinh Cung ầm ầm rung động, phòng đổ điện sập, khói lửa cuồn cuộn bay vút lên, tràn ngập ở trong nước biển.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trên không Thủy Tinh Cung, khắp nơi đều là trận quang hỗn loạn cùng với khói lửa tràn ngập ở trong nước biển, thần quang tàn phá bừa bãi trong vòng mấy trăm dặm, có không biết bao nhiêu yêu binh yêu tướng bị xé thành mảnh nhỏ trong chốc lát, hết thảy đều trở nên vô cùng hỗn loạn...

Rầm rầm! Ba vị tu sĩ Đông Thổ kia, sau một khắc liền bỗng nhiên xuất hiện ở trên đống đổ nát Thủy Tinh Cung, lộ ra thần sắc kinh sợ: "Hắn đã trốn thoát ròi?"

Lúc này đừng nói là tầm mắt, coi như là thần thức cũng đều không thể dò xét bên ngoài!

Ở trong một mảnh loạn tượng, bọn hắn làm sao có thể tìm được Phương Quý?

Tại sao lại xuất hiện bực biến hóa này?

Bọn hắn đều là mặt tràn đầy không hiểu, quay đầu nhìn về phía bầu trời phương đông!

Ba đạo thân ảnh ở trên bầu trời phương đông, đều không phải là chân thực, mà là bóng dáng như ẩn như hiện, nhưng cũng có thể nhìn ra được, biểu lộ của bọn hắn lúc này đều có một chút biến hóa, một vị lão giả trong đó thản nhiên nói: "Đại trận trong Thủy Tinh Cung đã bị người của chúng ta hủy đi, vì sao còn giấu giếm một đại trận truyền tống, hơn nữa lại còn trùng hợp như vậy, bị vị đệ tử Thái Bạch Tông này lợi dụng?"

"Xem ra Đông Thổ chúng ta cũng có người Kỳ Cung!" Một vị lão giả khác mở miệng nói: "Hơn nữa bố cục của Kỳ Cung còn phải sớm hơn so với chúng ta!"

"Đây là nơi nào?"

Sau khi trốn vào mặt đất Long Cung, Phương Quý liền cảm giác mình bị một cỗ trận lực bao lấy, thân bất do kỷ, ở dưới mặt đất tối đen, nhanh chóng bỏ chạy về phía trước, cảm giác này, ngược lại là giống như lúc hắn trong động phủ Long Cung, bị người Đông Thổ nghĩ biện pháp na di toàn bộ động phủ đi ra, thủ pháp cũng không có sai biệt, nếu không phải đã sớm biết đây cũng là an bài của Kỳ Cung, thậm chí cũng đều sẽ khiến cho hắn hoài nghi, người bây giờ chuyên môn bày ra loại bố trí này, cứu hắn ra từ trong mảnh chiến trường hỗn loạn kia, chính là người Đông Thổ.

Ở trên đỉnh đầu, ẩn ẩn truyền đến một mảnh âm thanh nổ tung ầm ầm.

Đó là tất cả tàn trận của Long Cung đều bị dẫn nổ, tạo thành hỗn loạn, để tránh có người cảm ứng được hành tung của hắn.

Thanh âm kia dần dần đi xa, Phương Quý chỉ cảm thấy chính mình đang phi độn thật nhanh ở trong lòng đất, mơ mơ màng màng, dường như phi độn trọn vẹn trong nửa canh giờ, mới đột nhiên cảm thấy trận thế tiêu tán, bị địa mạch phun ra ngoài, vội vàng ổn định thân hình ở trong không trung, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy bây giờ chính mình là đang ở trong một hang động rỗng dưới lòng đất, một vị nữ tử mặc áo trắng, đang ngồi xếp bằng ở trên một cái lồng sắt.

"Ngươi cuối cùng vẫn đã đi đến đây!" Nữ tử áo trắng ngồi trên lồng sắt, chính là Bạch Quan Tử mà Phương Quý đã gặp qua một lần, nàng nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt dường như cũng mang theo một nụ cười khẽ, nói: "Vì cứu ngươi ra ngoài, ta không tiếc bại lộ một quân cờ giấu ở Đông Thổ hơn bảy mươi năm, cái giá phải trả là không nhỏ!"

"Có an toàn không?" Phương Quý cúi đầu nhìn Tiểu Hắc Long ở trong ngực một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn ra chung quanh, nói: "Vừa rồi ở bên ngoài, ta thế nhưng là cảm nhận được có mấy cỗ khí tức lợi hại đến dọa người, phảng phất như chỉ cần nhìn một chút hồn cũng bị mất, lại phảng phất như vô luận làm như thế nào, cũng đều không thể trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của bọn hắn, mà đứng ở trên bầu trời phía đông, hẳn là lão thần tiên Đông Thổ, đừng có để cho bọn hắn tìm được..."

"Không phải là chân thân của bọn hắn, chỉ là một đạo thần ý ảnh chiếu mà thôi!" Bạch Quan Tử nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Nếu chân thân của bọn hắn thật sự đến đây, ngươi ngược lại sẽ cảm giác không thấy sự khủng bố của bọn hắn, sẽ chỉ coi bọn hắn là những lão nhân thân thiết hiền lành, bất quá, cho dù là chân thân của bọn hắn tới cũng không có quan hệ, mấy lão gia hỏa kia có lẽ thật sự có thể nhìn thấu hết thảy trên thế gian này, nhưng tuyệt đối không có cách nào nhìn thấy sự vật bên người đệ tử Kỳ Cung chúng ta!"

"Thật sao?" Phương Quý cảm thấy an tâm không ít, nhưng vẫn còn hơi nghi ngờ: "Vì sao?"

Trên mặt của Bạch Quan Tử lộ ra nụ cười nhạt, lộ vẻ ngạo nghễ nói: "Bởi vì đây vốn là bản đạo của Kỳ Cung, sẽ chỉ tính người, làm sao có thể bị người tính toán?"

Nhìn khuôn mặt rất có tự tin kia của nàng, Phương Quý nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực của mình, lúc này mới bế Tiểu Hắc Long lên, chỉ thấy lúc này Tiểu Hắc Long cũng đang trừng to mắt, tò mò nhìn Bạch Quan Tử, nó dường như cũng có một chút không rõ, vừa rồi có nhiều người gây chuyện đánh nhau như vậy, vì sao Phương Quý lại một mực không cho phép nó xuất thủ, mà là liều mạng dẫn nó tới gặp nữ nhân này.

Bình Luận (0)
Comment