"Không tiêu tốn một binh một tốt, không động một chút đao thương, chỉ hạ một quân cờ, liền làm hỏng tầng tầng bố cục của các phương, dựa thế đánh lực, hơi động tay chân ở trên căn cơ của bọn hắn, liền mượn thế của bọn hắn, triệt để chặt đứt một con đường, ha ha..." Nàng quay đầu nhìn sang Phương Quý, lộ ra thần sắc ngạo nghễ nói: "Đều nói là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, mà Kỳ Cung chúng ta…"
"Mới thật sự là chim sẻ..."
"Bốp!" Nàng còn chưa nói hết lời, trên đầu bỗng nhiên bị đập một phát, lập tức lộ ra thần sắc cổ quái.
Trước khi té xỉu, nàng từ từ quay thân hình lại, chỉ thấy Phương Quý ở sau lưng nàng, trong tay mang theo một chuôi đại chuỳ, Bạch Quan Tử còn lờ mờ nhớ rõ, chuôi đại chùy này, chính là lúc trước Phương Quý ở trên Bắc Hải, lúc bồi tiếp Thương Long Tử phương bắc đại chiến Tôn Phủ, đoạt lấy từ trong tay của một vị Kim Giáp, nàng chỉ là có một chút phát mộng, chuôi chùy này, vào lúc này tại sao lại gõ lên trên đầu mình?
"Xem ra ngươi cũng không phải là chim sẻ sau cùng!" Phương Quý lắc đầu, cười khan hai tiếng, nói: "Ta mới là chim sẻ sau cùng!"
Nói xong hắn bỏ Tiểu Hắc Long lên trên bả vai của mình, sau đó đưa tay nhấc vị đệ tử Kỳ Cung này lên, bước nhanh ra ngoài, tự lẩm bẩm: "Mặc kệ đường hay không đường gì đó, Phương lão gia ta chính là loại tính tình này!"
"Phương lão gia ta là hậu đại Tiên Nhân, còn không bảo vệ được một con Tiểu Long?"
Trong lòng có tính toán, Phương Quý cũng không thay đổi nữa, xách Bạch Quan Tử đi thẳng về phía trước, dò xét một vòng ở trong hang động, thấy đây là một hang động không có lối ra, người bình thường khẳng định là không vào được, cũng duy chỉ có người tu hành, có thể dùng độn thuật tiến vào, ở trong hang động không có hung hiểm khác, Phương Quý dùng thần thức dò xét một chút, liền có thể biết được ở phía trên chính là nước biển mênh mông, hẳn là vẫn đang ở trong Bắc Hải, chỉ bất quá bây giờ ở bên ngoài cũng không biết còn có bao nhiêu người đang ngó chừng, cho nên Phương Quý cũng không dám đưa thần thức ra phía ngoài dò xét quá xa.
"Nhìn thế cục bây giờ..." Tiểu Hắc Long ngồi xổm ở trên vai Phương Quý, trong tay Phương Quý thì xách Bạch Quan Tử, sau khi đi vòng vèo một hồi, bỗng nhiên lại đi trở về.
"Tốt hơn hết là nên trốn ở đây một hồi!"
Nếu bây giờ đi ra ngoài, vạn nhất gặp phải lão thần tiên Đông Thổ, hoặc là Yêu Vương Nam Cương sẽ không tốt, càng đáng sợ hơn chính là, vạn nhất bị lão ma Tây Hoang kia thấy được, bị bàn tay khổng lồ kia bắt lại, dựa vào thể cốt của bản thân lúc này, vậy khẳng định là không chịu được.
"Ngươi...ngươi làm sao dám làm như vậy?"
Đi tới lui hai vòng như thế, liền nghe được một thanh âm yếu ớt kinh sợ vang lên ở trong tay.
Lại là Bạch Quan Tử đã chậm rãi tỉnh lại, vừa rồi một chùy kia của Phương Quý, ngược lại là không có gõ chết nàng, mà trên thực tế, Phương Quý cũng không nghĩ tới Bạch Quan Tử lại dễ dàng bị đánh cho bất tỉnh như vậy, trên đời này có rất nhiều loại người thoạt nhìn như là người bình thường, trên thực tế lại có một thân bản lĩnh, lúc ấy hắn còn chuẩn bị hậu chiêu, nhưng không nghĩ tới, Bạch Quan Tử thoạt nhìn là người bình thường, vẫn thật sự là người bình thường.
"Hừ hừ!" Phương Quý ném nàng lên trên tảng đá phía trước, hùng hổ ngồi xuống mặt đất, hỏi: "Tại sao ta không dám làm như vậy?"
Bạch Quan Tử vừa mở mắt đã thấy mình đã bị xích sắt quấn chặt, khó mà tránh thoát, trong lòng lập tức kinh sợ, nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi đã là quân cờ của Kỳ Cung chúng ta, liền nên phụng lệnh của Kỳ Cung, ta chính là người chấp cờ, ngươi làm sao dám...làm sao..."
Phương Quý cầm chùy vào trong tay, thanh âm của Bạch Quan Tử lập tức trở nên yếu ớt.
Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra Phương Quý căn bản không chịu sự khống chế của mình, trong lòng kinh nghi bất định.
Một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, nhìn chòng chọc vào Phương Quý, Phương Quý không phục, cũng trừng to mắt nhìn nàng.
Một lát sau, con mắt của hai người đều mỏi.
Bạch Quan Tử bỗng nhiên nói: "Không đúng, ta rõ ràng có thể cảm nhận được khí tức quân cờ từ trên người ngươi, ngươi vì sao lại không sợ ta?"
Phương Quý hừ hừ hai tiếng, nói: "Ngươi đoán đi!"
Bạch Quan Tử cũng không khỏi cắn chặt răng ngà, nàng chưa bao giờ gặp được loại tình huống này, lại làm sao có thể đoán được?
Trong lòng nàng chính là càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Kỳ Cung thu đồ đệ, khác biệt cùng với đạo thống trong thiên hạ, đều là dùng kỳ linh đoạt xá, mượn nhờ tiên môn cùng với đạo thống khác dạy bảo, mặc kệ vào trước khi tỉnh lại là hạng người gì, một khi biết được thân phận của mình, sau khi tỉnh táo lại, liền lập tức trung thành tuyệt đối, vì làm theo mệnh lệnh, thậm chí là không tiếc bỏ mình, trước đây Phương Quý có thể chạy trốn ra ngoài, chính là dựa vào sự tương trợ của không ít quân cờ.
Những quân cờ này, cũng đều trung thành hơn so với bất kỳ đạo thống thế gia nào tỉ mỉ bồi dưỡng ra bọn hắn.
Cũng có thể nói rằng đệ tử cùng với hậu nhân mà bất kỳ thế gia đạo thống nào bồi dưỡng ra được, cũng đều có thể phản bội, nhưng đệ tử Kỳ Cung thì sẽ không.
Bọn hắn sinh ra, liền có một loại trung thành vô hạn đối với Kỳ Cung.
Trước đây Bạch Quan Tử vô luận làm cái gì, cũng đều có một loại tín nhiệm siêu nhiên đối với Phương Quý, cũng là bởi vì điểm này.
Đệ tử Kỳ Cung hoài nghi hết thảy, tính toán hết thảy, nhưng sẽ vĩnh viễn không hoài nghi quân cờ của mình.
Nhưng hôm nay, hết thảy tự tin của Bạch Quan Tử, đều đã bị gõ nát bởi một chùy của Phương Quý.
Nhất là khi nàng nhìn vào con mắt của Phương Quý, càng là vô cùng xác định, kẻ này tuyệt đối không phải là quân cờ Kỳ Cung.
Trên người hắn có khí tức quân cờ, thậm chí còn là khí tức rất cường đại, nhưng ánh mắt lại tinh tường sáng tỏ như vậy, mà Bạch Quan Tử trước sau đã đánh ra vô số quân cờ, biết quân cờ là dạng gì, đối với người đánh cờ Kỳ Cung là có sự trung thành tự nhiên, mà sự trung thành này, vào một ít thời điểm, thậm chí còn được thể hiện ra với cảm xúc yêu thương rất mãnh liệt...
Tình cảm trong thế gian, không có gì qua được tình yêu nam nữ, tình mẫu tử, cùng với các loại hận ý.
Cho nên sự trung thành của quân cờ cũng tương tự như vậy.
Lúc ánh mắt của bọn hắn tiếp xúc cùng với đệ tử Kỳ Cung, đều biểu lộ ra ánh mắt hoặc cuồng nhiệt, hoặc kích động.
Nhưng lúc này, tiết lộ ra ngoài từ trong ánh mắt của Phương Quý, chỉ lộ ra sự ganh đua, cùng với một chút đắc ý.
"Nếu như hắn bị đoạt xá thất bại, vậy thì Kỳ Cung tất nhiên sẽ sinh ra cảm ứng, nhưng ở trên người hắn, rõ ràng có khí tức kỳ linh, nhưng lại..." Bạch Quan Tử suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên giật mình: "Chẳng lẽ hắn đã thoát khỏi ấn chú Tiên Linh Sơn?"
Trong lòng nàng càng chấn kinh, hận không thể lập tức truyền tin tức này về Kỳ Cung, bởi vì một con cờ mất khống chế, liền đại biểu cho vô số quân cờ cũng có thể mất khống chế, thậm chí còn đại biểu cho toàn bộ Tiên Linh Sơn không ổn thỏa, ảnh hưởng thực sự quá lớn, nhưng dù sao người đánh cờ Kỳ Cung không có ai mà không phải là đã trải qua sóng to gió lớn, trên mặt nàng ngược lại là càng trở nên tỉnh táo và lãnh đạm, lửa giận cũng giảm dần.