Vào lúc làm ra quyết định bảo vệ con Tiểu Hắc Long này, nên đi chỗ nào, Phương Quý đều đã nghĩ kỹ một lần, vô luận là Đông Thổ hay là Nam Cương, hay là Tây Hoang, Bất Tri Địa, thậm chí hắn còn đã từng suy nghĩ có nên đến Tôn Phủ đại náo một trận hay không, nhưng duy chỉ có một chỗ không nghĩ, chính là trở về Thái Bạch Tông, nguyên nhân rất đơn giản, ở trong thiên hạ, phàm là một phương thế lực nào có thực lực cùng với nội tình, đều đang nghĩ cách đoạt con Tiểu Long này, mà cho dù bọn hắn đạt được con Tiểu Long này, cũng đều chưa chắc đã có thể giữ được, mà Thái Bạch Tông ở trong những thế lực kia lại là yếu nhất.
Nếu thật sự trở về Thái Bạch Tông, vậy Thái Bạch Tông lại lấy cái gì để bảo vệ chính mình?
Đừng nói là bảo vệ, ngược lại là sẽ có khả năng dẫn những thế lực lớn khác đi qua...
Chỉ cần một đám người tuỳ tiện đến từ Đông Thổ, Nam Cương, Tây Hoang, liền có thể xử lý Thái Bạch Tông!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe tông chủ Thái Bạch Tông cười tủm tỉm hỏi chính mình một câu như vậy, Phương Quý vẫn lập tức cảm thấy nghẹn lời, chớp con ngươi một cái, ngược lại là nhất thời không biết trả lời tông chủ Thái Bạch Tông như thế nào...
"Liền ngay cả Thái Bạch Tông nho nhỏ cũng muốn hoà trộn vào trong trận tranh cướp đường này?" Ngược lại là ở một bên khác, Kỳ Cung Bạch Quan Tử bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng, lộ ra thần sắc vô cùng băng lãnh.
"Ngươi chính là đệ tử Kỳ Cung?" Tông chủ Thái Bạch Tông chắp hai tay ở sau lưng, dùng ánh mắt của trưởng bối nhìn vãn bối nhìn nàng một chút, cười nói: "Thì ra là như vậy!"
Bạch Quan Tử lộ ra ánh mắt lạnh lùng, có một chút ngạo nghễ.
Nhưng không đợi nàng nói chuyện, tông chủ Thái Bạch Tông liền cười nói: "Không phải là Thái Bạch Tông nho nhỏ chúng ta cũng muốn đoạt con đường này, mà là từ lúc vừa mới bắt đầu, Thái Bạch Tông chúng ta cũng đã bị ép tham dự vào!"
Nói xong nhìn thoáng qua Phương Quý, nói: "Vị đệ tử Thái Bạch Tông này, từ lúc vừa mới bắt đầu liền có giao tình cùng với con Tiểu Long này, nếu như đã bị các phương để mắt tới, như vậy Thái Bạch Tông chúng ta làm sao có thể không đếm xỉa đến?"
Bạch Quan Tử lộ ra ánh mắt lãnh đạm nói: "Chỉ bằng vào bản sự của Thái Bạch Tông, nhúng chàm vào sự tình của con Tiểu Long này, chỉ sợ là sẽ tự rước lấy họa!"
"Ta vốn cho rằng đệ tử Kỳ Cung sẽ rất thông minh!" Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Nhưng thoạt nhìn, ngươi cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi!"
Cũng không biết vì sao, đón ánh mắt của hắn, đệ tử Kỳ Cung Bạch Quan Tử không hiểu sao lại có cảm giác kinh hãi, thân hình vội vã lui lại, cũng là ở giữa một sát na này, giống như là biến thành không chân thực, giống như là lúc nào cũng có thể hóa thành một vệt thần quang bỏ chạy, nhưng nhìn bộ dáng kinh hoảng kia của nàng, tông chủ Thái Bạch Tông cũng không hề động đậy, ngược lại là cười cười giống như cảm thấy rất thú vị.
"Ta là trưởng bối, đương nhiên sẽ không xuất thủ đối với ngươi!" Tông chủ Thái Bạch Tông nhìn Phương Quý một chút, nói: "Hãy bắt nàng đi!"
"Ta?" Phương Quý có một chút kinh ngạc, chỉ chỉ vào cái mũi của mình, nói: "Ta nào có bản sự bắt được nàng!"
Tông chủ Thái Bạch Tông thật sự là có một chút bất đắc dĩ, lắc đầu, nói: "Đi đi!"
Phương Quý không phục lắm nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một cái, trong lúc bỗng nhiên vẫn là vọt ra ngoài, đánh một chưởng về phía Bạch Quan Tử, vừa rồi hắn cũng đã giao thủ cùng với Bạch Quan Tử, chỉ cảm thấy vị đệ tử Kỳ Cung này, cả người đều giống như là không chân thực, dường như nàng căn bản cũng không ở trên thế gian này, thì làm sao có thể bắt được nàng? Duy chỉ có ở dưới tình huống nàng hoàn toàn không có nghĩ tới, mới có thể khiến cho nàng bị thương.
Nói một cách khác, vào lần đầu tiên Phương Quý lúc dùng một chuỳ đập ngã nàng, khi đó nàng đúng là đã bị đánh ngất xỉu.
Thế nhưng vào sau khi nàng có phòng bị, vậy liền vô luận như thế nào, cũng không thể sờ vào một mảnh góc áo của nàng.
Nhưng bây giờ nếu tông chủ Thái Bạch Tông đã phân phó, Phương Quý cảm thấy, ở trước mặt ngoại nhân, vẫn phải cho hắn một chút mặt mũi, xuất thủ thử một chút, bất quá sau khi thử một lẫn, vẫn chỉ cảm thấy vô dụng, chỉ thấy mình lao tới, thân hình của Bạch Quan Tử rõ ràng liền đã biến hóa, bàn tay của mình, trực tiếp thấu thể mà qua, liền giống như là đang bắt một mảnh sương mù, bàn tay nắm một cái, lại không bắt được cái gì.
Thanh âm của tông chủ Thái Bạch Tông vang lên ở phía sau: "Chớ có bắt thứ ngươi nhìn thấy, hãy bắt thứ ngươi cảm giác được!"
Trong lòng Phương Quý hơi rét, vô thức thôi động con mắt quái dị Ma Sơn nhìn về phía nhìn đằng trước, liền lập tức phát hiện ra, vị trí của Bạch Quan Tử, thế mà chỉ là một mảnh sương mù trắng xóa, ngược lại là ở sau lưng nàng cách đó không xa, một đạo ánh đỏ lóe lên liền biến mất, trong lòng Phương Quý giống như là hiểu được điều gì, đột nhiên liền tung người đuổi theo, một thân chân ý cuồn cuộn mà ra, hóa thành một bàn tay lớn, vồ về phía ánh đỏ.
Nhìn phản ứng cực nhanh của Phương Quý, tông chủ Thái Bạch Tông khẽ gật đầu, nói với Anh Đề ở bên cạnh: "Ngươi nhìn đi, người nhìn đi, đã từng nhìn thấy người tu hành, nhưng chưa nhìn thấy kẻ tu hành nào như vậy, rõ ràng là trên người có một thân bản sự, hết lần này tới lần khác ngay cả chính mình cũng không biết..."
"Thái Bạch Tông nho nhỏ, cũng dám bức ta?"
Trên mặt của Bạch Quan Tử hiện ra sự tức giận trước nay chưa từng có, nàng nghênh đón bàn tay lớn của Phương Quý chộp tới, trong lòng hơi gấp, liền có ý muốn rời đi, thế nhưng sau khi giương mắt nhìn lên, lại bất thình lình rùng mình một cái, ở trong tầm mắt của nàng, bây giờ tông chủ Thái Bạch Tông đang yên lặng đứng ở nơi đó, quanh người thế mà ngưng tụ ra một vùng biển máu, vùng biển máu kia mênh mông cuồn cuộn, khuấy động bốn phương tám hướng, huyết khí bốc hơi, thế mà hóa thành từng mảnh mây nhỏ, bao phủ phương viên mười dặm chung quanh nơi này.
"Đây là pháp quyết chữ Thần của hắn?" Trong lòng Bạch Quan Tử kinh hãi: "Làm sao lại có thể tu luyện đến trình độ này?"
Lúc trước vào lúc Tôn Phủ An Châu liên hợp với Triều Tiên Tông tiến đánh Thái Bạch Tông, tông chủ Thái Bạch Tông đã từng hiển lộ tu vi pháp quyết chữ Thần của mình, lấy sức một mình trấn áp một vùng biển máu, hóa biển máu kia thành lực lượng của mình, đối đầu với mười vị tu sĩ Nguyên Anh, cử động này mặc dù đã khiến cho người trong thiên hạ kinh ngạc, nhưng theo đệ tử Kỳ Cung, đó cũng chỉ là thủ đoạn nhỏ, nhưng hôm nay nàng không nghĩ tới chính là, khoảng cách trận chiến kia đã qua thời gian một năm, tông chủ Thái Bạch Tông theo lý thuyết cũng đã sớm tán biển máu đi, nhưng hôm nay xem ra, hắn không những chưa tán đi, ngược lại là càng nồng đậm.