Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Thật Khó

Chương 119: Thật khó Chương 119: Thật khó

Cùng là một đạo Hỏa Điểu Thuật, người khác phát huy ra nhiều nhất chỉ lớn bằng con quạ, mà vào lần thứ nhất Phương Quý thi triển, liền lập tức hóa ra một con hỏa điểu to bằng cái thớt, hoàn toàn không bị khống chế bay ra ngoài, đốt rụi một mảng lớn rừng cây.

Lúc đó đang có một con heo rừng nhỏ đi ở trong mảng rừng cây kia, bị Hỏa Điểu Thuật của Phương Quý đốt cho cháy hết lông, kết quả là Dã Trư Vương phẫn nộ lập tức giương cao hai chiếc răng nanh lao đến, hù cho Phương Quý phải trèo lên trên cây một ngày một đêm mới dám tuột xuống.

Không chỉ có là thi triển ra pháp thuật có uy lực kinh người, mà còn gây sốc khi tiêu hao, người khác thi triển Hỏa Điểu Thuật, cùng ở trong cảnh giới Dưỡng Tức tầng bốn, thi triển toàn lực ba lần cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ linh tức không sai biệt lắm, mà Phương Quý sau khi thi triển liên tiếp mười lần, cũng đều không có cảm giác được linh tức đã sắp hao tổn hết.

Sau mùa xuân và mùa thu, Phương Quý đã ngây người hơn nửa năm thời gian ở sau núi, tài nguyên chuẩn bị vào trước đó đã từ từ tiêu hao sạch sẽ.

A Khổ sư huynh phát hiện ra điểm này, liên tục lải nhải trong vài ngày: "Không nên chứ, nhiều tài nguyên như vậy, người khác làm sao cũng nên đạt tới Dưỡng Tức tầng sáu đỉnh phong, thiên tư tốt một chút, cũng đều khó có khả năng sử dụng nhiều như vậy, Phương Quý sư đệ ngươi làm sao mới miễn cưỡng sờ tới biên giới Dưỡng Tức tầng sáu chứ... tài nguyên dùng 7000 điểm công đức để đổi lấy đâu...ngươi có phải là lại lười biếng rồi hay không?"

Đối với chuyện này Phương Quý chỉ là trợn mắt trừng một cái, dù sao thì hắn cũng sẽ không nói sự tình Cửu Linh Chính Điển cho người khác.

Ngược lại là Mạc Cửu Ca có một lần thấy được Phương Quý tu luyện, sau khi liếc mắt nhìn vài lần liền hỏi hắn: "Dưỡng Tức Quyết của ngươi là do ai truyền?"

Phương Quý cười khan một tiếng, nói: "Là do ta ngộ ra..."

Mạc Cửu Ca cũng không có vạch trần hắn, chỉ là khe khẽ lắc đầu, nói: "Về sau nếu lại có người hỏi ngươi, liền nói là do ta truyền!"

Ở trong lòng của Phương Quý ngược lại là dâng lên một chút ý cảm kích.

Chính hắn cũng đã nhìn ra, Cửu Linh Chính Điển mà lúc trước hắn dùng mấy con thỏ đổi được từ Tiểu Lý Nhi, quả thực là khác biệt cùng với tâm pháp dưỡng tức phổ thông của tiên môn, ngay từ thời điểm ban đầu, sự khác biệt này còn không lộ ra rõ lắm, nhưng theo tu vi của bản thân càng ngày càng cao, loại biến hóa này đã rất khó che đậy được tai mắt của cao nhân, Mạc Cửu Ca nói ra lời này, cũng coi như là giải quyết thay cho hắn một nan đề.

Đương nhiên, không nói đến lai lịch của Dưỡng Tức Quyết, lại bắt đầu có một vấn đề khác khiến cho Phương Quý khốn nhiễu.

Đệ tử tiên môn phổ thông tuyệt đối sẽ không có đạo lý dùng hơn nửa năm thời gian liền tiêu hao một hơi tài nguyên dùng 7000 điểm công đức để đổi, càng sẽ không có đạo lý tiêu hao nhiều tài nguyên như vậy mới chỉ tăng tu vi lên tới Dưỡng Tức tầng năm hạ giai, chỉ ở trong thời gian nửa năm, Phương Quý liền từ tiểu phú gia tiên môn biến thành hai tay trống trơn như bây giờ, hắn liền không thể không bắt đầu cân nhắc phải lấy được càng nhiều tài nguyên từ chỗ nào...

Nhất là ngẫm lại nhu cầu của chính mình đối với tài nguyên to lớn như thế, mà theo tu vi tăng lên, loại nhu cầu này sẽ còn càng lớn, không khó tưởng tượng, chỉ sợ là mình nếu muốn tăng tu vi lên tới Dưỡng Tức cao giai giống như những người khác sẽ cần phải tiêu hao một lượng tài nguyên ở trên trời!

Thật khó...

Trước kia Phương Quý luôn cảm thấy luyện kiếm là khó khăn nhất, tu hành mà nói thì cứ dựa vào tài nguyên là được rồi.

Bây giờ mới phát hiện ra, tu hành ngược lại đã biến thành khó khăn nhất...

"Xem ra ta còn thực sự không thể thành thành thật thật ở lại sau núi như thế, dù sao thì cũng phải ra ngoài tìm mấy con dê béo mới được..."

Thời gian dần trôi qua, tâm tư của Phương Quý cũng bắt đầu vận chuyển, nghĩ về không ít ý đồ xấu.

Cũng chính vào thời điểm hắn đang định làm điều gì đó đáng tin cậy hơn, ở phía sau núi lại nghênh đón mấy vị khách tới thăm, cầm đầu chính là Nhan Chi Thanh - Nhan sư tỷ mặc một thân váy đỏ, khí chất xuất trần, ở phía sau nàng thì là Hứa Nguyệt Nhi mặc một thân váy trắng đi theo, cột hai bím tóc nhỏ, cùng với Trương Kinh cõng hộp kiếm, còn có Mạnh Kinh Hồn trông thật thà, đi đến tìm Phương Quý để nói chuyện.

Từ sau khi Phương Quý cứu được tính mệnh của các nàng, song phương ngược lại là có giao tình, ở trong khoảng thời gian Phương Quý bị phạt diện bích ở phía sau núi, các nàng cũng lần lượt có người tới bái phỏng, bất quá gióng trống khua chiêng cùng nhau đi đến như bây giờ lại là vô cùng hiếm thấy.

"Ha ha, tới thì cứ tới, mang theo quà để làm gì..." Phương Quý thấy các nàng từ phía xa, liền đi tới nhiệt tình nghênh đón, cười ha hả.

Mạnh Kinh Hồn nghe thế liền có một chút phát mộng, nói: "Chúng ta cũng không có mang quà..."

Ngược lại là Nhan Chi Thanh sư tỷ ở bên cạnh nhìn khuôn mặt nhiệt tình của Phương Quý, có một chút bất đắc dĩ nói: "Hắn đều đã nói như thế, vậy thì hãy xem thử ở trên người có cái gì không..."

Sau khi thấy Nhan Chi Thanh sư tỷ lấy ra một khối ngọc giản Trận Đạo, Hứa Nguyệt Nhi cũng chỉ đành ngoan ngoãn lấy ra một tấm phù triện, Trương Kinh rất thức thời, cầm hai khối linh thạch đưa cho Phương Quý, nói: "Tới quá vội, không có thời gian đi mua, tự ngươi hãy mua một chút đồ vật để bồi bổ..."

Chỉ có Mạnh Kinh Hồn là thành thật nhất, đưa cho hắn một viên Bổ Khí Đan...

"Ha ha, nhanh ngồi, nhanh ngồi, các ngươi đã lâu không có tới thăm ta rồi..." Phương Quý nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống, rót cho Nhan sư tỷ, Hứa Nguyệt Nhi, Trương Kinh mỗi người một chén trà.

Duy chỉ có trong tay của Mạnh Kinh Hồn là trống không!

Ài, một viên Bổ Khí Đan, uổng cho ngươi cũng lấy ra được!

"Phương Quý sư đệ, bây giờ ngươi có tu vi gì?" Sau khi tất cả đều ngồi xuống, Nhan Chi Thanh cũng không vòng vo, sau khi khách sáo vài câu liền trực tiếp hỏi.

"Dưỡng Tức tầng năm, sao thế?" Phương Quý cũng là thuận miệng trả lời, có một chút không hiểu nhìn Nhan Chi Thanh.

"Bực tốc độ tu hành này lại là có một chút chậm..."

Nhan Chi Thanh nghe lời nói của Phương Quý, liền hơi khẽ cau mày, liền ngay cả Hứa Nguyệt Nhi cũng nhếch miệng, nói: "Nhóc con, ngươi có phải là đã lười biếng hay không? Trước đó không phải là ngươi đã mua rất nhiều đan dược sao, ta cho là ngươi hiện tại làm gì cũng đã đột phá Dưỡng Tức tầng sáu chứ, không ngờ được ngươi chỉ mới đạt tới Dưỡng Tức tầng năm, còn là hạ giai, trong đám người lúc trước cùng tiến vào Hồng Diệp Cốc, đã có rất nhiều người vượt qua ngươi..."

"Ta chính là ưa thích lười biếng, ai cần ngươi lo?" Phương Quý không khỏi trừng mắt, ngược lại là phát hiện ra, tu vi của mấy người này xác thực là còn cao hơn chính mình.

Lúc trước tu vi của Nhan Chi Thanh đã đạt đến Dưỡng Tức tầng sáu đỉnh phong, bây giờ thế mà đã đột phá ngưỡng cửa Dưỡng Tức tầng bảy, tu vi của đám người Hứa Nguyệt Nhi bây giờ cũng đều đã đạt đến Dưỡng Tức tầng sáu hạ giai.

Bình Luận (0)
Comment